Những gì Tống Anh nói thật sự khiến Khai Đức đế vô cùng tức giận, nhưng bây giờ, thực lực bày ra ngay trước mắt, ông cũng không thể nói “không”.
“Có thể cho trẫm suy xét một chút không?” Khai Đức đế suy nghĩ, dứt khoát nói: “Trẫm là hoàng đế, có trách nhiệm bảo vệ bá tánh trong thiên hạ này. Nếu ngươi nói mình là Yêu Vương, lại cố ý giao hảo với tộc của ta thì làm sao trẫm biết được ngươi có thành ý hay không? Nếu trẫm thả Hoắc Triệu Uyên ra, hắn lại bắt tay với ngoại tộc như ngươi để chém giết hoàng cung thì lúc đó trẫm nên làm thế nào?”
“Hơn nữa, tuy không biết thực lực của Yêu tộc ngươi ra sao, nhưng tất nhiên là có năng lực lên trời xuống đất. Nếu sau này giam cầm toàn bộ tộc của bọn ta, chẳng lẽ không phải là đại họa sao?” Hoàng đế cũng rất thực tế, mở miệng hỏi.
Nói cách khác, muốn đàm phán hòa bình thì phải cho ông nhìn thấy thành ý.
Tống Anh hơi lúng túng gãi đầu: “Thật ra thì với năng lực của Hoắc Triệu Uyên bây giờ, cho dù hắn muốn trốn ngục, tạo phản cũng không khó.”
“...” Khóe miệng của Hoàng đế giật giật.
“Nhưng nếu ngươi đã nói như vậy thì để làm ngươi yên tâm, ta cũng không ngại giao ra điểm yếu cho ngươi.” Tống Anh suy nghĩ, tiếp tục nói: “Ta có rất nhiều cửa hàng, tài sản, thậm chí cũng có người thân và hảo hữu ở Đại Định. Nếu ta thật sự muốn giam cầm các ngươi thì bây giờ đã âm thầm tiến hành rồi chứ không phải công khai tới gặp ngươi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT