Tống Anh cực kỳ bội phục.
“Đại bá nương... thật ra cũng không phải người cực kỳ xấu xa, người hà tất so đo với bà ta. Nếu bà ta hung dữ với người, người cũng bắt chước bà ta mắng ngược lại không phải được rồi sau? Nếu người khóc, cho dù có chiếm lý cũng thành yếu thế.” Tống Anh thật sự không lý giải được.
Nguyễn thị vô cùng đáng thương: “Nha đầu con làm gì biết ta khổ thế nào. Không phải nương không muốn tranh cãi với bà ta, mà là... ta vừa mở miệng liền không biết nói gì, mấy lần muốn mắng bà ta nhưng miệng mồm còn chưa kịp động thì đã cảm thấy hốc mắt nóng lên. Ta có thể làm gì chứ?”
Tống Anh ngạc nhiên há miệng.
“Không phải bản thân người muốn khóc sao?” Tống Anh hỏi.
“Ta... Ta đương nhiên cũng biết khóc nhiều quá không tốt, cũng hại thân, nhưng chính là không thể khống chế được. Trước mặt người trong nhà chúng ta còn đỡ, có thể cãi cọ vài câu, cố nhịn để mắt không đỏ, nhưng khi gặp người ngoài thì khác. Nương cũng không biết phải làm sao, may mà nãi nãi con không phải là người thích giày vò người khác. Nếu đổi thành bà bà nhà khác, e rằng dáng vẻ này của nương con đã bị người ta ghét bỏ đến chết rồi.” Nguyễn thị tiếp tục chua xót nói.
Tống Anh sợ ngây người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play