Lời Tống Tâm Hoa nói làm Lam thị do dự trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, bà ta ghét bỏ nhìn Tống Anh: “Con nhìn dáng vẻ không hiểu chuyện của nàng ta đi! Cho dù ta đồng ý thì nàng ta sẽ đồng ý nhất quyết không thừa nhận sao?! Hoa Nhi, nàng không giống con, sinh ra là để mang lại tai họa cho ta!”
Trong lòng Tống Tâm Hoa chợt lạnh đi.
Không giống nhau? Có cái gì không giống nhau? Chẳng phải là nàng ấy không thừa một ngón chân như Tống Anh sao?!
“Đại tỷ... Ngươi có thể chịu thiệt một chút không? Không phải ngươi rất thích thôn Hạnh Hoa sao? Từ nay về sau, nếu có người hỏi thì ngươi hãy cứ thề thốt phủ nhận bản thân mình có quan hệ với hầu phủ, có được không?” Tống Tâm Hoa vội vàng hỏi.
“Hình như không ổn lắm đâu.” Tống Anh cười cười, “Con người ta không thích nói dối, nếu thật sự có người hỏi thì ta đương nhiên sẽ nói rõ ràng từng chuyện một, không hề bỏ sót chuyện nào, nói hầu phủ các ngươi vứt bỏ con cái như thế nào, vì sao phải đưa đứa nhỏ này về.”
“Đúng rồi, năm đó lão Vương gia muốn cưới cô nương nhà các ngươi, nhưng hai người các ngươi luyến tiếc Tống Hoan đã được bồi dưỡng nhiều năm nên mới nhớ tới ta đúng không? Ngươi nói xem... Nếu Hoàng thượng biết người đính hôn với lão Vương gia năm đó là một cô nương sống ở thôn quê nhiều năm thì có khi nào sẽ ghét bỏ nhà các ngươi không?” Tống Anh nói.
Mặc dù lão Vương gia kia vô cùng già nhưng người ta là hoàng thân quốc thích!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play