Lúc này, những người khác đều hơi hối hận. Sớm biết hào xá khổ như vậy, bất kể thế nào, bọn họ cũng phải giữ lại đồ mà muội muội Tống gia đưa, đến lúc vào trường thi mới lấy ra dùng!
“Tống huynh làm bài thế nào? Có tự tin không?” Lục Giai hỏi.
Tống Tuân cười cười: “Chờ đến khi thông báo được dán lên, ta sẽ chuẩn bị khởi hành đến kinh thành.”
Nghe thấy lời này, đám người Lục Giai nhao nhao hoảng hốt: “Tống huynh đã nghĩ kỹ rồi sao!? Mặc dù lần này ngươi trúng cử, nhưng kỳ thi Hội năm sau chỉ còn cách nửa năm mà thôi. Ngươi chắc chắn chỉ ôn luyện trong vòng nửa năm này đã có thể thi đậu sao?”
“Không thử thì làm sao biết được? Hơn nữa cũng nên đi ra ngoài mở rộng tầm mắt.” Tống Tuân nói.
Nếu là trước đây, tất nhiên hắn sẽ không tự tin như thế. Nhưng bây giờ, mỗi khi đọc sách, hắn đều có thể cảm nhận được bộ não của mình dường như nhạy bén hơn trước rất nhiều.
Khi còn bé, hắn cũng rất có thiên phú trong việc học hành. Sau đó lại trì hoãn năm năm, ban đầu, lúc cầm sách lên một lần nữa cũng có phần gian nan. Nhưng không biết vì sao mà cảm giác gian nan này càng ngày càng ít đi, tới bây giờ thì hắn lại cảm thấy như mình chưa từng nghỉ học.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play