Vẻ mặt nghiêm túc của Tống Anh thật sự dọa Tống Lão Căn sợ hãi.
Đi tới đi lui mấy bước, râu cũng vểnh hết lên, cuối cùng ông chỉ vào Tống Anh: “Chấm dứt rõ ràng? Ngươi cũng không tự nhìn xem ngươi là thứ gì! Đúng là bây giờ ngươi có mấy đồng bạc trong tay, nhưng có thể so với hầu phủ sao!? Tài sản mà mấy đời nhà người ta tích lũy được có thể ít hơn ngươi chắc? Huống chi, có thân phận bày ra ở đó, nếu người ta muốn khiến ngươi chết thì ngươi cũng không sống được! Nếu ngươi chết đi, nương ngươi càng không yên tâm!”
“Ta thấy là bình thường đã nuông chiều ngươi quá rồi nên mới khiến ngươi không biết trời cao đất dày như vậy!” Lão gia tử nói thêm.
Cho dù ông không hiểu việc đời thì cũng biết trứng gà không thể chọi nổi đá.
Tống Anh sờ mũi: “A gia, không phải ta ngoan cố đâu nhưng bản thân người ngẫm lại đi, con cháu nhà chúng ta sẽ phải tham gia khoa cử đúng không? Đến khi người nhà chúng ta có tiền đồ, hầu phủ có tới nối lại tình cảm với chúng ta không?”
“Vậy thì thế nào?!” Tống Lão Căn hầm hừ.
“Một khi người ta xem trọng nhà chúng ta, vì để khiến quan hệ giữa hai nhà càng thân thiết hơn, chắc chắn sẽ muốn đưa ta quay về. Đương nhiên, nếu hầu phủ xem trọng chi chúng ta thì sẽ làm như vậy, nhưng nếu bọn họ đề phòng chi chúng ta thì khó mà nói trước được. Không chừng còn ra tay trước, ấn đầu con cháu tài giỏi nhà chúng ta trở về.” Tống Anh nói tiếp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play