Luồng sáng xuyên qua ba ô quạt thông gió chiếu rọi vào căn tối, tựa như một thanh kiếm sáng tách đôi căn phòng tối rồi lưu lại một vết cắt xiên vẹo bằng ánh sáng. Tiếng quạt thông gió và mùi nấm mốc xộc thẳng vào mũi Chi Lan ngay sau khi cô vừa tỉnh dậy, cô gập người bắt đầu nôn mửa dữ dội. Từ khi mang thai mũi cô trở nên nhạy cảm hơn bình thường gấp bội. Nôn hết những thứ sót lại trong bao tử, cô ôm bụng thở hổn hển. Tiếng động sột soạt thu hút sự chú ý của Chi Lan, cô ngước mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Là ai?”
Người ở trước mặt không trả lời. Chi Lan muốn tiến tới xem thử kẻ nào bắt cóc cô đến đây nhưng cựa quậy đến mấy cũng không nhúc nhích được, cô đã bị trói chặt bằng dây thừng. Ánh sáng cắt ngang căn phòng hắt lên mái tóc dài và tấm lưng gầy, người đó ung dung chải tóc, động tác nhẹ nhàng từ tốn vô cùng.
Cạch.
Chiếc lược trắng được đặt xuống bàn, bên tai là tiếng gào thét gặng hỏi của Chi Lan. Song, tâm trí của người đó vốn dĩ không ở đây, nó đã trôi dạt về rất nhiều năm trước.
Cô nhi viện Elated.
Ba đứa trẻ đến từ ba vùng khác nhau, chúng được gom lại và ném vào một cô nhi viện rách nát nghèo nàn. Những đứa nhỏ gặp nhau lần đầu tiên trong tình trạng suýt chết đói cũng vì thế mà chúng kết thân cùng nhau. Đặc điểm chung của ba đứa trẻ là Châu Á, trong ba đứa có một tên nhóc cao nhất, lớn tuổi nhất và nó là con lai Á - Âu. Tên của mấy đứa nhóc lần lượt là Venn - Vino - Sia.
Cô nhi viện nghèo nàn nên cuộc sống sinh hoạt của bọn chúng rất khổ, Venn là đứa lớn nhất lúc nào cũng nhường nhịn hai em nhỏ hơn. Hai đứa trẻ còn lại cũng xem Venn như anh lớn trong nhà, ba đứa trẻ cùng nhau trưởng thành, nương tựa vào nhau. Bọn họ lập lời thề sẽ cùng nhau vượt qua gian khổ và trở thành một gia đình đúng nghĩa. Cũng vì lời thề này mà cả ba bước vào con đường phục thù do Venn vạch ra, từng chút một chen chân vào thế giới ngầm.
Venn thông minh lanh lợi, thủ đoạn máu lạnh hiểm ác rất nhanh đã có được tiếng tăm. Hắn là kẻ hoạt động ngoài sáng, hai tay có hai thanh đao sắc bén chuyên giết người tàn sát những kẻ ngán đường, vị trí đó là của Vino và Sia.
Một ngày tuyết rơi phủ khắp các tiểu bang ở Mỹ, Venn đề nghị Vino và Sia dừng hoạt động chém giết bên ngoài tập trung vào một người. Đó là thiếu niên người Á có đôi mắt đen sâu thẳm ở khu ăn mày phía Bắc. Lần đầu trông thấy người này, Sia đã giật mình hoảng hốt. Venn và thiếu niên này quá giống nhau, có lẽ điểm khác biệt lớn giữa hai người bọn họ chính là đôi mắt màu mắt của Venn xanh biếc, đường nét gương mặt Tây hơn người kia.
Venn muốn Vino và Sia đầu quân làm thuộc hạ cho thiếu niên kia. Vino không ý kiến vì anh ấy luôn tôn trọng quyết định của Venn, còn Sia phản đối, cô ấy sợ khi cả hai cùng đi không còn ai yểm trợ Venn. Song, Venn nhất quyết không đồng ý, vì đại cuộc báo thù hắn rất cần tai mắt cài vào người thiếu niên kia. Sia xung phong đi trước, để Vino ở lại yểm trợ Venn thêm một thời gian nữa.
Trước khi Sia đi, cô ấy đã hỏi Venn một câu.
“Anh sẽ đợi thiên thần đến bao giờ?”
“Không có thời gian cụ thể, nhưng nhất định phải là thiên thần.”
“Vậy anh hứa với em được không? Chỉ một lòng đợi thiên thần và không động lòng với người khác.”
Venn lẳng lặng gật đầu.
Sia rời khỏi căn hầm tối, lòng thầm cầu mong Venn mãi mãi không động lòng, thiên thần cũng không bao giờ xuất hiện. Vì tháng năm cùng nhau trưởng thành Sia đã vô tình yêu Venn sâu sắc, yêu đến mức chấp nhận bán mạng và tuổi trẻ để báo thù đến cùng. Chỉ cần Venn mãn nguyện, đó cũng chính là mong ước của Sia.
Chuyện đã cách đây gần một thập kỉ vậy mà cứ ngỡ như ngày hôm qua.
“Tam? Là chị đúng không… Tam?” Chất giọng yếu ớt run lên bần bật đánh tức người đó khỏi hồi tưởng.
Cô gái nọ đứng dậy, chậm rãi xoay người về phía Chi Lan. Gương mặt sáng sủa tinh anh, mắt sáng và sắc như dao, thần sắc lúc nào cũng mang một vẻ lạnh lùng kiệm lời. Đồng tử Chi Lan co giãn, bất ngờ và thất vọng trộn lẫn vào nhau như một viên thuốc đắng nghét khiến cô muốn nôn ra, muốn cựa mình thoát khỏi nó. Nhưng cô bắt buộc phải nuốt vào, chấp nhận nó chính là sự thật.
Sau tất cả người cô không bao giờ đề phòng lại là người đẩy cô xuống vực sâu.
Tam thất thần nhìn Chi Lan, dẫu biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, kẻ tội đồ như cô ấy làm gì có quyền chống đỡ. Tam bước từng bước như người vô hồn tiến về phía Chi Lan, cô ấy khuỵu gối, giương tay nâng cầm cô lên: “Em thật sự là thiên thần?”
Ngay cả Tam cũng không biết cô ấy đang hỏi Chi Lan hay đang hỏi không gian vô định nào đó.
Đôi vai gầy của Chi Lan run lên bần bật, cô hé môi mấp máy, tuyệt vọng kéo cô từ ảo tưởng tình cảm chị em ấm áp tận chính tầng mây xuống địa ngục lạnh lẽo. Chi Lan ngước mắt nhìn gương mặt thân quen đã theo cô từ những ngày đầu tiên bước vào nhà họ Lê. Hình ảnh cô gái mái tóc búi cao đứng ở cuối hành lang đợi cô và cô gái lạnh lùng trước mặt hòa thành một. Bọn họ là một người, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mục đích, chỉ có cô mộng mơ về tình cảm chị em.
Sự phản bội như mũi kim xuyên qua trái tim khiến cô ngã khuỵu, bao nhiêu oán hận trách móc đều biến thành một câu không tròn chữ: “Tại sao…”
Tam không đáp, tâm trí lại rơi vào một khoảng không vô định.
Có lẽ nó rơi vào một đêm cuối xuân, khi Venn đưa ra một nhiệm vụ.
“Đứa bé đó không được phép tồn tại.”
“Đứa bé và cô ấy không có lỗi, ngay từ đầu Chi Lan cũng không nằm trong kế hoạch báo thù của anh.”
Ánh mắt Venn trở nên sắc lạnh, hắn liếc mắt nhìn Tam, lạnh giọng nói: “Cô ấy là thiên thần của anh, cô ấy không được phép mang thai con của kẻ thù.”
“Anh điên rồi!” Tam quát lên.
“Chỉ khi cái thai đó biến mất, thiên thần của anh mới trong sạch. Sia! Em biết rõ anh đã đợi thiên thần cả đời.” Venn trừng mắt nhìn Tam, đứa em gái ngoan ngoãn ngày nào đã thay đổi rồi. Bất cứ ai theo Thế Huân đều thay đổi, Vino không muốn theo hắn nữa, Sia thì phản đối hắn. Cảm giác như mọi thứ đều quay lưng với hắn.
“Sia, em thay đổi rồi.”
Tam không còn kìm nén được cảm xúc nữa, gương mặt lạnh lùng chỉ là vỏ bọc phòng vệ mà thôi, cô ấy vươn tay quệt ngang nước mắt.
“Anh mới chính là người thay đổi. Anh còn nhớ gương mặt thật của chính mình không? Lúc soi gương anh còn nhận ra bản thân mình trong đó không?”
Venn đã trải qua ba cuộc giải phẫu để có được gương mặt ngày hôm nay, hủy bỏ tất cả đường nét của Thế Bình, bỏ đi gương mặt giống Thế Huân để ngụy trang dưới lớp vỏ bác sĩ Du một cách hoàn hảo nhất. Tất cả là vì báo thù, hắn chấp nhận đánh đổi tất cả để nhà họ Lê sụp đổ.
Tam bước đến bên cạnh Venn, lấy hết can đảm giữ chặt cánh tay gầy: “Anh có còn nhớ bản chất thật của mình không? Cái tên mẹ đã đặt cho anh…”
Venn cúi đầu nhìn Tam, cái tên ba mẹ đã đặt cho hắn là Lê Thế Hưng. Vốn dĩ hắn đã bỏ cái tên này từ lâu, từ lúc Lê Tuấn cướp nó đi và không bao giờ trả lại nữa.
“Không nhớ, bây giờ chỉ có Venn còn sống thôi. Thế Hưng chết từ lâu rồi.”
“Thế Hưng…” Tam thất thần gọi.
Venn xoay người giữ chặt cổ tay Tam, đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn xuống, mỗi cái nhìn lướt qua đều khiến trái tim Tam run lên. Cô ấy căm ghét cảm giác này bởi càng rung động càng đau khổ.
“Anh chết rồi, chết từ ngày mang gương mặt này. Nếu ngày hôm đó cô ấy không cứu anh, chính anh ngay bây giờ cũng đã chết rồi.”
Tam ngước mắt nhìn Venn, cổ tay bị siết chặt cũng chẳng thấy đau, thứ đau đớn nhất lúc này có lẽ là con tim trao cho Venn suốt mười mấy năm qua.
“Anh thích cô ấy như vậy sao?”
Venn không đáp nhưng đó là câu trả lời cứng rắn nhất.
Sự thật này càng khiến Tam suy sụp, mong đợi của cô ấy không thành, cuối cùng thiên thần vẫn đến và Venn vẫn động lòng vì người con gái khác. Mắt Tam rưng rưng dòng lệ nóng, cô không cam tâm chút nào. Tại sao cô ấy nỗ lực nhiều năm như vậy nhưng Venn không lay động dù chỉ là một chút. Có phải thượng đế sắp đặt như vậy quá bất công hay không? Ngày dinh thự cháy Tam đã đến cứu Venn, chỉ là chậm hơn Chi Lan một bước, chỉ vài phút ngắn ngủi cô ấy đã bỏ lỡ cơ hội trở thành thiên thần. Làm sao Tam có thể cam tâm đây?
“Nếu có một thiên thần khác đến muộn, anh có công nhận người đó không?”
Venn nhìn buông tay Tam ra, hắn nhìn gương mặt quen thuộc từ thuở nhỏ một lúc, sau đó lạnh lùng nói: “Đã đến muộn sao có thể gọi là thiên thần?”
Tam bật cười, cô ấy không đọ lại chấp niệm thiên thần của Venn. Bao nhiêu nỗ lực cũng không bằng một câu nói. Vậy thì đã đến lúc phải buông tay rồi.
Cô ấy vươn tay nhặt lọ thuốc trên bàn nhét vào túi, điều cuối cùng cô ấy làm cho Venn chính là mang thiên thần về bên cạnh hắn.
“Đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng của em.” Tam nói, giọng nấc nghẹn.
“Anh sẽ cho người đưa em trốn thoát.”
Bức chân Tam khựng lại ở cửa, cô ấy ngoảnh đầu nhìn Venn, miệng không tự chủ được mà đưa ra một lời đề nghị: “Anh có thể đến ôm em một lần không?”
Venn không nghĩ nhiều lập tức sải bước đến trước mặt Tam, vươn tay kéo cô ấy vào lòng ôm trọn. Tam nhắm mắt, tận hưởng cảm giác bình yên cuối cùng.
Quay trở về căn phòng tối có tiếng quạt thông gió kêu lạch cạch.
Chi Lan ngẩn ngơ nhìn Tam rơi lệ, hàng lệ trong suốt chảy dài trên gương mặt tưởng chừng như vô cảm kia.
Giọng Tam khản đặc, tay siết chặt cằm cô: “Tôi rất ghen tị với cô.”
“Anh ấy thật sự rất thích cô.”
Chi Lan nghiêng đầu tránh né ánh nhìn của Tam, vùng vẫy hòng thoát khỏi sợi dây thừng trói chặt tứ chi. Cô muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, bỏ tại tất cả sự thật tàn khốc trước mặt.
“Đó là nỗi bất hạnh của tôi!” Cô gào lên, hai mắt long sòng sọc đầy căm phẫn.
“Nhưng đó là thứ tôi khao khát nhất trên đời!” Tam hét lên bắt đầu mất kiểm soát, “Cô là người phụ nữ thứ hai xếp sau mẹ Venn được anh ấy cầu nguyện bình an trước Thiên Chúa.”
“Cảm giác đứng bên ngoài thánh đường nhìn người đàn ông mình yêu thành khẩn cầu xin Thiên Chúa che chở người con gái khác, cô vĩnh viễn không thể hiểu được.”
“Tôi rất muốn giết chết cô, trước đây tôi không thể giết cô vì nhiệm vụ, chỉ có thể dùng cách ngang bướng đuổi anh ấy tránh xa cô ra. Bây giờ tôi càng không thể giết cô…” Nước mắt của Tam tuôn trào khỏi khóe mắt, lăn dài trên gương mặt trắng bệch, “Vì tôi đã xem cô là em gái, tôi không tài nào ghét cô được nữa.”
“Em sẽ tha thứ cho chị, chúng ta vẫn là chị em tốt. Chỉ cần chị quay đầu em vẫn sẽ chờ chị.”
Tam lắc đầu lia lịa, bàn tay run rẩy lấy từ trong túi áo một lọ thuốc.
Trực giác của Chi Lan mách bảo đó là thứ nguy hiểm chết người, trong đầu cô chỉ có một tia ý nghĩ duy nhất là bảo vệ đứa trẻ. Cô vùng vẫy đến mức dây thừng cọ xát vào da đổ máu. Chi Lan muốn ôm bụng thật chặt, bảo vệ đứa trẻ bằng mọi giá.
Tam nâng viên thuốc con nhộng trắng muốt trên tay, cô ấy không kiềm chế được được cơn run. Bàn tay lắc lư cầm cập, cô ấy cố hết sức giương viên thuốc lên.
Chi Lan nhìn viên thuốc mà hoảng sợ, bản năng của người làm mẹ là bảo vệ con mình bằng mọi giá. Cô vứt bỏ lòng tự trọng, đôi mắt giàn giụa nước nhìn Tam van nài: “Đừng mà Tam, em xin chị, em xin chị.”
“Em lạy chị tha cho đứa nhỏ đi, chị muốn cái gì em cũng đáp ứng được hết. Đừng động đến con em, em xin chị mà.”
Cánh tay của Tam cực độ, cô ấy đã từng giết rất nhiều người, số lần đôi tay nhuốm máu là vô số kể. Song, đây là lần duy nhất cô ấy cảm thấy tội lỗi khi giết người, động thủ với một đứa trẻ chưa thành hình. Viên thuốc càng tiến gần tới môi Chi Lan hơn, cô càng thành khẩn cầu xin. Giọng nấc nghẹn vì khóc, vì sợ.
“Làm ơn tha cho con em đi mà… đứa nhỏ chỉ mới sáu tuần thôi… em xin chị… ngàn vạn lần xin chị!”
Tam cắn mạnh vào môi bật máu, liều mạng giữ chặt khuôn miệng Chi Lan, dùng sức cạy hàm răng đang nghiến chặt. Chi Lan kiên quyết không mở miệng, dù Tam có thô bạo đến mức nào cũng không? Nhưng sức lực cả hai chênh lệch lớn, thân xác liễu yếu đào tơ làm sao có thể đọ lại một tay sát thủ chuyên nghiệp. Tam cạy miệng cô, nhét viên thuốc trắng muốt vào tận cổ họng. Chi Lan dùng hết sức lực cắn thật mạnh vào tay Tam, giọt máu tanh nồng rơi xuống đầu lưỡi, ra sức nghiến chặt tay Tam nhưng viên thuốc kia đã trôi tuột vào trong cổ họng.
Chi Lan vội vàng nhả tay Tam, cố gắng cong người nôn viên thuốc ra. Tam kéo người Chi Lan ngồi thẳng, rút trong túi ra một con dao bấm sáng lóa.
“Chị nợ em một mạng, chị sẽ dùng mạng của chị để trả lại cho em.”
Tiếng thét gào như muốn rách toạc cổ họng của Chi Lan càng thêm ai oán, cô vùng vẫy luôn miệng gọi “con ơi”, phút cuối cùng Chi Lan vẫn cầu xin Tam đưa mình đến bệnh viện, xin cô ấy rủ lòng thương cứu đứa trẻ.
Nhưng Tam đã buông bỏ tất cả mọi thứ, mối tình mười mấy năm, đứa em gái tội nghiệp. Cô ấy biết tội nghiệt của bản thân không thể nào gột rửa được nữa, chỉ có cái chết mới có thể giải thoát. Tam là kẻ phản bội chính những người coi mình là gia đình, phản bội ông lớn và năm người bạn cùng đi lên. Tay đã nhuốm quá nhiều máu, mùi tanh nồng khiến cô ấy không thở nổi nữa.
Cô ấy quỳ trước mặt Chi Lan, dập đầu tạ lỗi với cô. Sau đó dùng dao tự kết liễu đời mình, máu từ bụng chảy ra nhuộm đỏ cán dao và đôi tay chai sạn. Cô ấy gục xuống đất, bụi bẩn vươn đầy gò má.
“Đừng mà, Tam!” Chi Lan hét lên trong vô vọng.
“Xin lỗi, xin lỗi rất nhiều.”
“Thật ra chị không thích giết người… chị không thích đôi tay dính máu chút nào…”
“Chị biết bản thân sai trái đầy mình… nếu có kiếp sau… chị nhất định sẽ tạ lỗi với em.”
“Tam! Tam!” Chi Lan chỉ có thể gào lên, tác dụng của thuốc khiến cơ thể cô suy yếu, nhìn cơ thể Tam đầy máu trước mặt tinh thần Chi Lan chịu một cú đả kích cực lớn, cô càng kích động hơn, dây thừng trói cổ tay bắt đầy nhuốm máu.
Tam buông xuôi chờ thần chết đến, khóe môi mấp máy không thành lời: “Tên của chị là Sia… chị chờ em ở Hoàng Tuyền…”
Trước khi Tam rời khỏi trần đời, cô ấy mơ màng trong thấy Chi Lan và Nhược Tâm nói cười.
Bọn họ nói sẽ tìm cho Tam một ý trung nhân.
Bọn họ nói vì cô không cười, nên mới tìm một mặt cười thay cô biểu lộ cảm xúc.
Bọn họ nói sau này sẽ là gia đình của cô ấy, mỗi ngày đều sẽ đợi Tam về.
Ký ức đó thật đẹp biết bao.
Cuối cùng có thể yên lòng ngủ một giấc rồi, không còn ác mộng hằng đêm, không cần một mình chống chọi tinh thần suy sụp nữa.
Tam muốn ngủ rồi, muốn ngủ trong cánh tay ấm áp của Venn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT