Kể từ khi Chi Lan biết bản thân mình đã chạm đến thiên chức làm mẹ. Cô bắt đầu lo lắng về tất cả mọi thứ, quyết tâm bảo vệ em bé thật tốt, đợi ngày Thế Huân về sẽ cùng anh nghĩ tên cho con. Chi Lan xoa xoa bụng cố ăn thật nhiều để đứa nhỏ khỏe mạnh. Ngặt một nỗi, cô cố ăn thật nhiều nhưng chẳng thể, thức ăn vừa đến miệng đã nôn ra hết. Không ăn uống được gì còn bị nôn cánh tái mặt mũi.

Bà Trâm xót con vội nói: “Mẹ bảo người làm nấu món khác, mấy món này dọn xuống đi.”

Cô lắc đầu, xua xua tay nói: “Con chóng mặt buồn nôn quá, không ăn nổi nữa.”

Cũng vì chứng thai nghén mà Chi Lan càng quấn chặt giường ngủ hơn, hầu như lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ. Còn nữa, cô nhận ra mình nhớ anh nhiều hơn, có lẽ trong lòng ôm mong đợi nên lúc nào cũng nghĩ tới Thế Huân.

Ở một nơi cách nhau nửa vòng trái đất, Thế Huân nhìn Chi Lan ngủ quên trên giường, anh chống cằm đăm chiêu.

Dạo này Chi Lan của anh lại gầy xuống nữa rồi, mỗi lần anh không có ở nhà, việc ăn uống của cô chểnh mảng hẳn. Anh có hỏi Tam vấn đề sức khỏe của Chi Lan, Tam chỉ nói cô bị mất khẩu vị dạo này kén ăn hơn bình thường. Thế Huân cảm thấy lạ, mỗi lần về nhà mẹ đẻ ăn cơm, Chi Lan đều ăn nhiều hơn thường ngày. Hôm nay lại mất khẩu vị? Trông thấy cô như thế, anh không đành lòng chút nào, bèn sai thuộc hạ mời vài đầu bếp chuyên món Âu đến nhà họ Đặng.

Thế Huân giữ nguyên cuộc gọi, anh vừa làm việc vừa trông chừng Chi Lan say giấc. Tay ấn phím xem mấy mẫu vũ khí dưới dạng 3D được Tứ đề xuất sản xuất, mắt chăm chú xem cấu tạo và hoạt động mỗi loại. Song, chỉ cần Chi Lan cựa người một cái, ánh mắt của Thế Huân lập tức luân chuyển sang màn hình laptop bên cạnh. Cứ như thế anh trải qua hết một buổi sáng, còn cô đánh một giấc hết đêm dài.

Thời gian yêu xa trôi qua rất chậm, Chi Lan cuộn người trên sofa xem lịch, đánh dấu ngày anh quay trở về.

Mới đây mà cô đã mang thai được một tháng, bắt đầu nghĩ đến chuyện sắm sửa đồ đạc cho con. Chi Lan mời chuyên gia thiết kế về tân trang lại một phòng trong dinh thự nhà họ Lê, phòng riêng dành cho đứa trẻ trong bụng.

Nhược Tâm trông thấy cô mang thai mới một tháng đã mua đồ chơi đủ loại, chị ấy hết nhịn nổi.

“Chị biết là ông lớn thương em, nhà mẹ tài phiệt giàu nứt vách. Nhưng đừng đổ tiền mua đổ chơi nữa được không? Đứa nhỏ mới có một tháng thôi, làm sao nó chơi được?”

Ngón tay vừa chốt đơn online của cô khẽ run lên, Chi Lan ngước mắt nhìn Nhược Tâm, cô mím môi: “Em không tự chủ được, những thứ em mua em đều nghĩ nó không phải loại tốt nhất…”

Nhược Tâm đỡ trán cạn lời đành liếc mắt nhìn Tam cầu cứu.

Tam lướt mắt nhìn số đồ chơi vừa được gửi đến, chị ấy hắng giọng: “Nếu ông lớn cảm thấy nguồn chi bất thường, chuyện cái thai sẽ bị lộ.”

Chi Lan không nói không rằng, lập tức hủy đơn…

Giờ thì Nhược Tâm tâm phục khẩu phục Tam, chỉ một câu ngắn gọn đã có thể hạ đo ván sản phụ cuồng con. Chị ấy giơ ngón cái lên quyết định tặng Tam một like, nhưng Tam chẳng hề mảy may để ý, ánh mắt dán chặt vào người Chi Lan, canh chừng nhất cửa nhất động của cô.

***

Kể từ khi ông nội mất, Chi Lan vẫn giữ lại thói quen dâng trà cho ông, chỉ là địa điểm thay đổi từ phòng trầm hương thành khu cửu huyền thất tổ nhà họ Lê.

Cô cắm cho ông một nén hương, dịu dàng nói: “Ngày mốt Thế Huân sẽ về Lâm Thượng, con đã chuẩn bị tiệc bất ngờ dành cho anh ấy.”

“Đứa trẻ được trời cao ban xuống bất ngờ như vậy, anh ấy nhất định sẽ rất vui. Con mong ông ở dưới suối vàng mãn nguyện yên lòng, tâm nguyện cuối cùng của ông cũng đã vẹn toàn.”

Chi Lan cúi đầu quỳ lạy tổ tông mấy đời nhà họ Lê, cô chạm vào chiếc bụng phẳng lì như thể muốn ôm đứa nhỏ vào lòng, con của cô và anh đã được sáu tuần. Gương mặt ánh lên vẻ hồng hào rạng rỡ, cô mỉm cười trìu mến: “Tổ tông nhà họ Lê, em và con mong anh vạn sự bình an.”

Cầu nguyện xong xuôi, cô bước ra khỏi khu cửu huyền thất tổ, quay về nhà chính dinh thự. Nhược Tâm và Tam đang đợi cô ở đó. Hôm nay, ba người sẽ cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại. Chi Lan muốn đi xem quần áo trẻ sơ sinh, mua cho Thế Huân một hộp quà. Nhược Tâm cũng mua thêm đồ cho nhóc Kan, chỉ có Tam đi theo vì nhiệm vụ.

Nhược Tâm xung phong lái xe nhưng Tam ngăn cản, “Tôi không yên tâm về chị, chúng ta đưa bà lớn đi dạo, không phải đi đua.”

“Đi nhanh một tí thôi mà.”

“Không được.”

“Chị hứa sẽ đạp ga vừa phải.”

Mặt Tam không biến sắc, lạnh nhạt nói: “Lời hứa của chị là thứ vô giá trị nhất tôi từng thấy.”

Nhược Tâm lập tức phản bác: “Chị đây uy tín tuyệt đối.”

“Chẳng phải chị hứa với ông chủ Đông Đô sẽ không làm hỏng con bò vàng sao? Vậy mà garage sửa xe xuất hiện con bò vàng bị xước một đường dài, chị nói xem tôi tin chị bằng cách nào đây.”

“Chết tiệt! Em thấy rồi ư?” Nhược Tâm sửng sốt trợn mắt lên.

Tam không đáp lời Nhược Tâm nhưng đó chính là câu trả lời chuẩn xác nhất.

Chi Lan nhìn hai cô chị cãi nhau ầm ĩ, cô nhoẻn miệng cười không ngớt, thêm bộ dạng giật mình sợ sệt của Nhược Tâm, cô mở lời trêu chọc: “Chuyến này chị bán thân cho ông chủ Đông Đô cả đời mới trả hết nợ.”

Sắc mặt Nhược Tâm càng khó coi hơn.

“Chị xin thề là chỉ lấy xe đi dạo, chẳng biết thằng ất ơ nào có mắt như mù, quẹt vào xe chị một đường rồi bỏ trốn. Chị đuổi theo được một đoạn thì nó biến đâu mất tăm.”

Câu trả lời của Nhược Tâm khiến Chi Lan lấy làm ngạc nhiên.

“Có người dám quẹt vào xe ông chủ Đông Đô ư?”

Nhược Tâm nhún vai, “Ừ, chị cũng đang suy nghĩ tên khốn đó đến từ thế lực nào và nhắm vào chị hay là Vũ Quang.”

Nghĩ ngợi được một lúc, chị ấy thở dài rồi vẫy tay nói: “Thôi đi, tạm thời giấu chuyện con xe cưng của Vũ Quang bị xước đã, hai đứa kín miệng giúp chị.”

“Chuyện lớn như vậy chị có giấu đằng trời.” Tam ngồi vào vị trí lái, nhanh nhẹn thắt dây an toàn.

Nhược Tâm ôm chặt cánh tay Tam, ra sức nài nỉ: “Chi Lan không nói làm gì, em giữ kín chuyện này giúp chị với. Năn nỉ, năn nỉ, năn nỉ đó!”

Chi Lan ngồi ở ghế sau vui vẻ cười híp mắt, cô nhìn hai người chị ở ghế trên tíu tít không ngừng, lòng cô cảm thấy rất vui. Kiếp trước mù lòa cô độc, Chi Lan chưa từng nghĩ có một ngày cô sẽ có chị gái, thậm chí là hai người. Một người hoạt ngôn đáng yêu, một người lạnh lùng như chu đáo. Ở bên cạnh họ cô cảm thấy vui vẻ ấm áp vô cùng.

“Ba người chúng ta mãi mãi như vậy được không?” Cô bất giác thốt lên.

“Con bé này từ ngày mang thai đến bây giờ cứ như bà cụ non vậy.” Nhược Tâm nhìn vào kính chiếu hậu, xoa xoa mái tóc rối, tiếp tục nói: “Dĩ nhiên sẽ mãi mãi như vậy rồi.”

Chi Lan trông thấy Tam im lặng, cô đã quen với tính cách lạnh nhạt kiệm lời của chị ấy. Song, chẳng hiểu vì sao lúc nào Tam cũng trong dáng vẻ cô độc không nơi nương tựa. Thấy vậy Chi Lan nảy ra một ý: “Vài ngày nữa em đưa chị Tam đi xem mắt nhé, cuộc sống có thêm người sẽ bớt cô độc hơn.”

Tam từ chối ngay: “Không cần đâu.”

Chị Tâm tinh ý liếc mắt nhìn Tam: “Cô nương này chắc là có người trong lòng rồi, không có dễ làm mai đâu.”

Tam có người trong lòng ư? Chuyện này bất ngờ thật. Cô tò mò hỏi: “Chị động lòng với ai rồi hả? Người đó thế nào? Có ý gì đó với chị không?”

“Chị không có thích ai cả.”

Nhược Tâm tựa đầu vào ô cửa, lười biếng nói: “Mạnh dạn đoán là Lục.”

Suy đoán của Nhược Tâm khiến cô kinh ngạc một phen, cô gặng hỏi mãi nhưng Tam không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận. Chi Lan bỏ cuộc không hỏi nữa, cô tinh nghịch đặt tay lên vai Tam: “Là ai cũng được, em hi vọng có người chăm sóc chị. Tam của chúng ta sẽ cười nhiều hơn, vui vẻ hơn.”

“Đúng đó.” Nhược Tâm giơ tay tán thành.

Đôi mày nghiêm nghị của Tam giãn ra, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười.

Không khí trong xe vô cùng náo nhiệt, Tam cũng mở miệng nói chuyện nhiều hơn ngày thường. Cả ba kéo nhau vào trung tâm thương mại, Chi Lan nhanh chân bước vào cửa hàng thương hiệu hộp quà nổi tiếng nhất châu Âu, chọn một hộp có kích thước nhỏ và dáng mảnh. Xong xuôi ba người rẽ bước đi xem quần áo trẻ sơ sinh, Chi Lan xem qua mẫu mã một lúc định vung tiền không tiếc tay, may mà có Nhược Tâm khuyên ngăn.

Mua một ít đồ cần thiết xong, sản phụ Chi Lan cảm thấy thèm trà lạnh, vậy nên cả ba rẽ bước vào một quán cafe nhỏ.

Nhược Tâm ngồi chưa kịp thẳng lưng đã nhận được cuộc gọi từ garage sửa chữa ô tô. Chị ấy phải đến đó một chuyến xem con bò cưng của Vũ Quang ra sao, một lát sau sẽ quay lại ngay. Chi Lan vẫy vẫy tay tạm biệt Nhược Tâm, cô nhấc cốc trà lạnh uống một ngụm nhỏ. Mùi trà thơm ngát cuốn theo một chút vị ngọt thanh của trái cây khiến vị giác của cô thích thú vô cùng.

Thời khắc Chi Lan đặt cốc nước xuống bàn, gáy cô bị ai đó đánh mạnh một cái, hai mắt Chi Lan hoa lên. Trước khi mất đi ý thức, cô trông thấy Tam hoảng hốt hất đổ bàn nước vội vàng rút súng ra.

Sau đó cô không còn biết gì nữa.

*Bò vàng: Cách gọi vui về thương hiệu siêu xe Lamborghini.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play