Buổi chiều lại có một môn học bắt buộc thuộc lĩnh vực nghệ thuật, là tiết âm nhạc mà Thẩm Duy An không am hiểu chút nào.
Khi mới đến nước Anh, anh hoàn toàn không hiểu. Ở Trung Quốc, ngoại trừ những sinh viên nghệ thuật ra, làm gì có ai chú ý đến tiết học âm nhạc ở trường chứ? Nhưng ở đây, mọi người đều phải thổi sáo, kéo đàn và ca hát, so với tiết toán còn nghiêm túc hơn.
Những học sinh khác đến lớp hoặc là mang theo nhạc cụ, hoặc là nhạc cụ có sẵn ở trong phòng học âm nhạc. Khi Nhạc Gia Minh nhìn thấy Thẩm Duy An lấy ra một cặp đàn tam âm từ trong tủ, cả người liền chấm hỏi.
Hắn muốn cười, nhưng cảm thấy như vậy không lịch sự cho lắm. Thấy hắn cố nhịn đến mức sắp nội thương, Thẩm Duy An chủ động cười nhạo mình: “Đây cũng tính là một loại nhạc cụ phải không? Một dàn nhạc lớn không thể thiếu vật này đâu."
"Cậu nghiêm túc đấy à?" Nhạc Gia Minh hỏi.
"Nghiêm túc, đây là vật mà Ethan kiên quyết đưa cho tôi. Tôi nói mình không biết gì cả, họ nói không được. Nếu tôi không tham gia thì giống như mọi người đang biểu diễn cho tôi xem, như vậy không công bằng.”
Nhạc Gia Minh nhịn không được tưởng tượng tới vị giáo viên âm nhạc bị ám ảnh cưỡng chế khi nhìn thấy cặp đàn tam âm này sẽ như thế nào.
Cello, violin, kèn trompet, kèn Pháp... Anorld cầm kèn clarinet, Nhạc Gia Minh nói cậu ấy là cao thủ, Thẩm Duy An hỏi: "Vậy nhạc cụ của cậu là gì?"
Nhạc Gia Minh chỉ vào cây đàn piano tam giác nổi bật nhất trong phòng học nhạc: "Chính là nó."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT