Thẩm Duy An ngơ ra, Mai nói: “Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy bực bội và mất mặt, nên lập tức hùng hổ nói với con bé bố sẽ không trở lại, sau đó con bé bắt đầu la hét ầm ĩ, khóc lóc thảm thiết…”
Lúc ấy Thẩm Duy An “ốc còn không mang nổi mình ốc”, lâm vào trạng thái lo lắng tột đỉnh nhất từ lúc chào đời tới nay. Bố mẹ qua đời, công ty của bố mẹ, công ty của chính mình, truyền thông truy vấn, còn có việc truy tra sự cố trách nhiệm, từng vụ việc khiến anh chỉ cảm thấy hận mình không có thuật phân thân, quả thật là có một thời gian rất dài không rảnh lo cho con gái. Nếu đổi lại từ trước, ngay bây giờ Thẩm Duy An sẽ nói, đây là bởi vì em không thể nào cùng tôi về nước, nên mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay. Nhưng bây giờ, rối rắm với chuyện quá khứ làm là đúng hay sai cũng chẳng còn ý nghĩa gì, anh nói: “Tôi đúng thật là không xứng đáng với vai trò một người làm bố.”   
Mai trở nên nghiêm túc: “Emma không có cách nào tiếp thu chuyện ở chung với người hoàn toàn xa lạ, Trương cũng không được, tôi đổi bất cứ người bạn trai nào cũng không được, là do bản thân con bé không tiếp thu được người xa lạ. Nếu muốn tôi đích thân chăm con gái, toàn bộ thế giới đều chuyển động quanh con bé, Thẩm Duy An, anh đừng tưởng rằng tôi chưa từng thử. Cuối cùng là đưa con bé đến chỗ ông bà ngoại, tôi sẽ tận lực dành nhiều thời gian đến thăm con bé, đây đã là biện pháp tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra.” 
“Điều kiện kinh tế của bố mẹ tôi đều tốt hơn tôi, cũng giống tôi, vô điều kiện mà yêu thương con bé . Hơn nữa, tôi nghĩ, tình trạng này của con bé sẽ không kéo dài quá lâu, đợi đến khi con bé bảy tám tuổi, lại lớn chút nữa, con bé sẽ hiểu lý lẽ, là có thể khống chế được cảm xúc của mình. Đến lúc đó, tôi sẽ đón con bé về cùng sống với tôi, đây đều là những gì mà tôi nghĩ đến.” 
“Ngược lại là anh, bình thường anh không để ý tới, hơn nửa năm mới tới gặp con gái một lần, anh vừa tới đã chỉ trích tôi này cũng sai, kia cũng sai. Thẩm Duy An, anh đừng có suy bụng ta ra bụng người, bây giờ tôi có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với anh đã là không thèm so đo những hiềm khích trước đây.” 
Ở trong lòng Thẩm Duy An nghĩ là sai lầm trong quá khứ cũng có phần của anh, vậy còn tương lai thì sao? Anh cũng không đồng ý hoàn toàn với lời Mai nói, con bé lớn một chút thì tự nhiên là ổn rồi. Trẻ con càng tuổi nhỏ chịu thương tâm lý thì khi lớn càng khó đền bù. 
Mai ném con gái cho cha mẹ cô ấy, có khác gì Thẩm Tinh và La Anh năm đó ném anh cho ông nội đâu? Thẩm Duy An hận không thể trực tiếp nói thẳng, em nhìn tôi mà xem, quan hệ giữa tôi và bố mẹ tôi sau này tệ đến mức nào? 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play