Nấu ăn có lẽ là việc anh có thể làm, đây là khả năng chăm sóc người khác lớn nhất. Nhạc Gia Minh từ năm mười bảy tuổi đã thích ăn đồ ăn anh làm, cay hay không cay hắn đều thích.
Trong cuộc hôn nhân trước của Thẩm Duy An, Mai không thích ăn đồ ăn Trung Quốc, lúc đầu tình cảm còn tốt, Thẩm Duy An cũng hăng say nấu, món cá suối sở trường của anh mà Mai cũng chỉ ăn được hai miếng. Sau này Thẩm Duy An hỏi cô ấy thích ăn cá được chế biến thế nào để nấu đúng khẩu vị của cô ấy, kết quả Mai chỉ thờ ơ nói chiên một cái là được rồi.
Cá chiên và khoai tây chiên, hai món ăn mà Thẩm Duy An ghét cay ghét đắng ở nước Anh, không có dinh dưỡng lẫn linh hồn, tựa như cuộc hôn nhân của anh vậy. Lúc này, Thẩm Duy An lộn xộn nghĩ về những chuyện trước kia, quay đầu nhìn lại là có thể đánh giá khách quan tất cả, anh thấy Mai không sai, anh cũng không sai, rất nhiều lúc thật ra là vì không thích hợp mà thôi.
Tình cảm không thích hợp cũng giống như giày không vừa chân, chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Anh từng gọt chân cho vừa giày, khăng khăng làm đủ thứ chuyện không cần thiết, cho rằng tình cảm của con người chính là đau đớn và dày vò như vậy, mãi cho đến khi ở bên Nhạc Gia Minh, anh mới nhận ra tình cảm thật ra có thể bày tỏ mà không cần dùng đến lời nói, rất phù hợp và ăn ý, anh tùy tiện nấu gì đó, đối phương cho dù có vừa khỏi bệnh cũng sẽ kiên trì ăn hết hai bát cơm.
Mới chỉ sống cuộc sống như vậy một ngày mà Thẩm Duy An đã đắm chìm trong đó, nghĩa bừa một chút cũng có thể tùy tiện lấy ra một trăm lẻ tám lý do không muốn trở về nước.
Ở thêm hai ngày nữa, công việc trong nước bắt đầu gấp muốn chết, Thẩm Duy An không thể trì hoãn thêm, nhanh chóng đặt vé máy bay về nước vào ngày hôm sau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play