Lời nói ngây ngô ấy làm cho người bác sĩ cứng đờ lại. Cậu bệnh nhân này... mình lại nghĩ đi đâu rồi. Vào đây thì làm gì có ai bình thường đâu. Thiên Chương lại vô cùng thích thú với cái gương mặt đơ đấy của bác sĩ điều trị:
- Nằm lên giường là một trò chơi thoải mái đấy!
Phút chốc thì Lưu Niên cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn, thì ra là một con sâu lười thôi!
- Bác sĩ không được nằm ở phòng bệnh nhân trong giờ làm việc đâu. Bị phạt đó
- Ai là bệnh nhân chứ? Người nào tên bệnh nhân à?
Không ngờ vẻ mặt đẹp trai này lại là kẻ ngốc nữa chứ! Không sao là bệnh nhân của mình, mình luôn luôn giúp đỡ họ.
- Do Lưu Niên nói nhầm thôi! Ở đây có người quản lý rất lớn không cho Lưu Niên lên giường cùng Thiên Chương trong lúc này đâu
- Vậy tối nay lên giường với Thiên Chương được không?
Chưa kịp trấn tĩnh bản thân bao lâu thì người bác sĩ này lại phải sốc vì những phát ngôn của người bệnh nhân này.
Cậu ta lúc này thì có biết gì chứ! Mình cứ nghĩ đi đâu, đầu óc không có gì trong sáng hết.
- Không được đâu, Lưu Niên phải về nhà. Chỉ được ở đây chơi lúc sáng và chiều, làm sai thì sẽ không được chơi cùng Thiên Chương nữa đó
- Được được nghe theo Lưu Niên hết.
- Vậy giờ phải ra ngoài ăn cơm cùng mọi người
Người con trai lúc này lại vùng vẫy trên giường, vẻ mặt không khó chịu như hiện rõ câu trả lời trên mặt:
- Không chịu đâu. Muốn ăn ở đây cùng Lưu Niên
- Thế ở đây ngoan để Lưu Niên ra ngoài lấy cơm cho
Bác sĩ ấy cũng chỉ có thể chiều theo ý của bệnh nhân mới này. Dù sao cũng mới là ngày đầu vẫn còn bở ngỡ chút. Lưu Niên vừa không có mặt trong phòng thì vẻ mặt khó ở đó cùng với nụ cười nham hiểm lại xuất hiện:
- Đúng là rất đáng yêu!
Ngồi lên ghế, cả hai ăn phần cơm của mình thì người bệnh nhân ngốc nghếch này lại quay sang bác sĩ:
- Đút cho Thiên Chương đi!
- Tự ăn, chỉ biết sai người khác là không ngoan chút nào.
Chàng trai cúi gằm mặt, vẻ mặt buồn tủi của một kẻ đáng thương hiện rõ mồn một:
- Lưu Niên ghét Thiên Chương rồi sao? Không cần Thiên Chương nữa rồi!
Cậu tự dưng như thế làm cho vị bác sĩ gạo cội này trở nên luống cuống. Tay nhẹ nhàng xoa đầu của bệnh nhân:
- Không phải đâu. Thiên Chương chúng ta đẹp trai...
Chết rồi nói cái gì vậy? Đừng để nhan sắc này làm lu mờ lí trí
- Thiên Chương phải tự ăn thì mới được thương biết không?
- Không thương thì không thương đừng có lí do
Đang nói thì bác sĩ lại có điện thoại, một cuộc gọi video call khiến cho người này trở nên rất tươi. Cậu bệnh nhân bên cạnh liền nhìn lườm lườm đầy chú ý. Lưu Niên bắt máy thì đã nghe tiếng nói rộn rã:
- Mình đang đến lễ hội thời trang ở Pari đây. Cậu giờ đang ăn trưa sao?
- Lúc nào mà cậu không gọi ngay giờ cơm trưa. Đi chơi mấy ngày rồi vui không?
Người bạn nam này lại chú ý thấy hình như có người đang ngồi cạnh bên bạn mình:
- Tiểu thịt tươi nào đang ngồi kế bên đó?
Nghe được câu đó thì người bác sĩ này lại đưa điện thoại hướng về Thiên Chương để giới thiệu:
- Đây là bệnh... người mới đến hôm nay
Vẻ mặt, đôi mắt sáng ngời nhìn sát lại gần màn hình để chiêm ngưỡng rõ gương mặt hoãn mỹ này:
- Chào cậu! Tôi là Sở Hoài bạn thân từ thời học cấp hai của Lưu Niên
- Ờ
Một câu đáp lời không thể hờ hững hơn của cậu dành cho người bạn của bác sĩ điều trị của mình. Lưu Niên thấy Sở Hoài sắp tức giận thì lên tiếng:
- Cậu cũng hiểu đi. Người ở chỗ tôi mà!.
Truyện Đô Thị- Nhìn người này còn ổn hơn tên bạn trai nhàm chán, tệ bạc đó của cậu nhiều.
Nghe được từ bạn trai thì bệnh nhân mới này siết chặt lòng bàn tay, gương mặt trở nên khó coi. Bạn trai sao?...
- Anh ấy cũng tốt với mình...
- Thôi đi! Cậu cũng nhận ra sự lạnh nhạt của anh ta rồi thì nên suy nghĩ kĩ về mối quan hệ này đi
- Cậu lo chơi cho đã đi. Hãy tận hưởng kì nghỉ này thật tốt đó. Mình có việc rồi.
Lưu Niên phải khó khăn tắt máy của người bạn thân này. Người bên cạnh lúc này lại chẳng hề dễ chịu chút nào.
- Bạn trai đối xử không tốt với anh sao?
- Do công việc quá bận không có thời gian dành cho anh ấy. Tình cảm rồi cũng nhạt dần...
Đang nói thì bác sĩ chợt ngớ người, cậu cũng nhận ra việc đó nên đã điều chỉnh bản thân lại:
- Bác sĩ ơi! Muốn đi vệ sinh
Người đàn ông này cũng không suy nghĩ nhiều mà chỉ tay về hướng nhà về sinh trước mặt:
- Thiên Chương vào trong đó
Cậu bệnh nhân nhanh chóng đi vào trong nhưng giây phút đó cái não tinh quái lại hoạt động:
- Đi làm sao đây Lưu Niên?
Bác sĩ cũng ngơ ngác, không biết cậu ta đang hỏi về vấn đề gì nữa. Nhanh chóng đi vào quan sát:
- Cần Lưu Niên giúp gì đây?
- Không biết! Không biết làm sao hết!
Người đàn ông cũng bó tay với chàng trai trẻ lớn xác này. Những ngón tay thon dài thật đẹp kia giúp cậu kéo quần xuống. Bác sĩ có vẻ vẫn rất bình tĩnh nắm lấy tay bệnh nhân để cầm vào bảo bối đó:
- Như thế này là đi được thôi!
Mới nói được chừng ấy thì Lưu Niên chẳng kiềm lòng được nên đã vội vã đi ra khỏi cái nơi ám muội đó.
Kích thước của giới trẻ bây giờ đúng là khủng quá rồi. Không có chê vào đâu được 10 điểm tuyệt đối.
Tỉnh táo lại đi Tản Lưu Niên. Mới gặp người này chưa được một ngày mà đầu óc toàn ở đâu không.
Đến lúc Thiên Chương đi ra đã không có ai. Chắc bác sĩ dọn dẹp đồ rồi. Cậu nhìn thấy cái điện thoại bị bỏ quên liền đi đến mở máy ảnh ra chụp khuôn mặt đẹp trai này
Phòng những lúc bác sĩ Lưu Niên nhớ mình thì có gì đó để xem.
Chỉ một lúc thì người đàn ông đó cũng quay lại, chàng trai rất vui mừng đứng lên:
- Lưu Niên, Lưu Niên đi đâu lâu thế?
- Tôi ra ngoài có chút việc. Giờ cậu nghỉ ngơi trong phòng đi chiều tôi sẽ đến nữa
- Tôi bị bỏ rơi rồi sao?
Vẻ mặt đẹp trai đó cũng không giấu nổi sự buồn tủi trên khuôn mặt. Bác sĩ nắm lấy cánh tay của chàng trai mà nhẹ giọng:
- Chỉ là nạp chút năng lượng để chiều đến chơi cùng Thiên Chương thôi! Không ai nỡ bỏ mặc một người đáng yêu như này đâu
Cậu không nói gì mà chỉ gật đầu để tỏ ý đã hiểu. Lưu Niên cũng an lòng cúi người xuống cầm lấy điện thoại.
Bất ngờ lại có bàn tay chạm vào mông của bác sĩ khiến người đàn ông phải giật mình nhìn lại. Không gì ngoài vẻ mặt ngô nghê ấy:
- Mềm quá đi. Thích thật đấy!
- Sau này không được làm như vậy nữa
Bác sĩ bước chân hối hả đi ra khỏi căn phòng đó để lại cậu bệnh nhân với gương mặt vô cùng thích thú
Sợ mình rồi sao? Nhưng nét mặt vừa rồi đúng là mê người.
Lưu Niên về phòng nghỉ của mình thì lại bắt gặp anh bác sĩ và cậu điều dưỡng đang nắm tay nhau.
Khi nhìn thấy người vào thì hai người họ rối hết cả lên không biết phải nói cái gì hết. Cậu điều dưỡng chỉ cúi đầu chào rồi rời khỏi đó
Lưu Niên đi qua chỗ ghế ngủ mà mình đã chuẩn bị trong phòng rồi lại nhìn vẻ lúng túng của người bạn này:
- Tôi có phải làm phiền hai người rồi?
- Không... không có đâu. Cậu nghỉ ngơi đi
Vị bác sĩ kia cũng vội đi ra ngoài, Lưu Niên nhìn theo bóng dáng rời đi đó mà khẽ cười.
Chuyện của họ cả bệnh viện ai cũng có thể nhìn ra mà còn phải che giấu nữa. Nhìn cũng thật là hạnh phúc!
Người đàn ông nằm xuống thì lại cầm điện thoại lên xem, vô tình nhìn thấy ảnh của Thiên Chương trong máy
- Sao lại có hình trong điện thoại mình vậy?