"Tức c.h.ế.t tớ rồi, cậu nói xem, chuyện này sao có thể trách tớ được chứ? Tớ tốt bụng giúp đỡ, nhưng giúp sai người? Tớ nghĩ tên kia uống lộn thuốc rồi, tính tình nóng nảy như vậy, vừa đẹp trai vừa không bình thường? Ai có thể quen tên ấy!"
Thẩm Chiêu Chiêu càng nghĩ càng tức, vừa đi vừa phàn nàn.
"Chiêu Chiêu, cậu đi chậm lại, chờ tớ với."
Tang Dữu Dữu đi theo cô, đuổi theo rất vất vả, đôi chân ngắn ngủn gần như bốc khói.
"Aaa, tớ vẫn còn tức lắm!"
Nghĩ đến những nữ sinh không quen biết lại cười sau lưng mình, Thẩm Chiêu Chiêu tức giận muốn bộc phát.
Tang Dữu Dữu nhìn cô, vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi.
"Thịnh Trử Ý đáng ghét, tên khốn Thịnh Trử Ý, anh không nghe em giải thích, mắng em trước mặt nhiều người như vậy. Tốt nhất sau này anh đừng nói chuyện với em nữa. Nếu em để ý đến anh, chắc chắn em sẽ biến thành heo."
Sau khi nói một tràng lời gay gắt vào không khí, Thẩm Chiêu Chiêu hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tự nhủ rằng mình không tức giận, khi tức giận sẽ không có người nào chịu được.
"Cậu thật sự không biết vì sao cậu ấy tức giận à?" Tang Dữu Dữu thấy tâm tình của cô đã bình tĩnh lại, nói.
Thẩm Chiêu Chiêu nghiến răng nghiến lợi nói: "Tớ nghĩ anh ấy có bệnh rồi!”
"Sao tớ lại cảm thấy cậu ấy thích cậu nhỉ?" Tang Dữu Dữu ngập ngừng nói.
Thực ra, cô ấy đã cảm thấy như vậy từ lâu rồi, rõ ràng Thịnh Trử Ý đối xử với Thẩm Chiêu Chiêu rất khác, không giống với người khác.
Vừa rồi có rất nhiều nữ sinh đang nhìn anh, nhưng anh chỉ nói chuyện với Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu Chiêu đưa tay sờ trán cô ấy, nói: "Cậu không bị sốt mà? Giữa ban ngày ban mặt mà nói nhảm cái gì vậy? Bọn tớ thân nhau như tay trái và tay phải, hiểu rõ đối phương như hiểu chính mình. Nắm tay đối phương giống như nắm tay chính mình vậy, cậu nghĩ anh ấy sẽ thích tớ à?"
"Tại sao không? Hai người cùng nhau lớn lên, quan hệ tốt hơn người khác, cậu ậy thích cậu không phải là chuyện bình thường sao?"
“Đương nhiên không bình thường,” Thẩm Chiêu Chiêu c.h.é.m đinh chặt sắt nói: "Cậu sẽ cùng người nhìn thấy cậu mài răng, đái dầm, nói chuyện hoang đường yêu đương sao? Hơn nữa, cậu cũng chưa từng thấy bộ dạng ghét bỏ tớ của anh ấy? Làm sao anh ấy có thể thích tớ chứ?”
"Các cậu còn từng thấy nhau đái dầm á?" Tang Dữu Dữu kinh ngạc nhìn cô.
Thẩm Chiêu Chiêu: "... Vấn đề không phải ở chỗ này, tớ chỉ đang so sánh thôi. Vấn đề là, bọn tớ quá quen thuộc, tớ biết điểm mạnh điểm yếu của anh ấy, anh ấy cũng biết tất cả sở thích của tớ. Trước mặt đối phương, bọn tớ không có bí mật nào cả. Chỉ là vậy thôi, cậu vẫn nghĩ bọn tớ thích hợp để yêu nhau sao?”
"Sao lại không thích hợp? Thế này chẳng phải rất tốt sao? Hai người có thể bỏ qua quá trình tìm hiểu nhau, trực tiếp kết hôn luôn."
Hiểu rõ lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau, có những kinh nghiệm và kỷ niệm trưởng thành chung...
Còn mối quan hệ nào bền vững hơn thế này?
Nếu cô ấy cũng có trúc mã, dù có thế nào cô ấy cũng sẽ cưỡi người đó về nhà, tuyệt đối không bao giờ lợi dụng người khác.
Điều quan trọng là trúc mã của cô rất đẹp trai và có chỉ số IQ cao.
Cô ấy không tin cô không động tâm chút nào?
Thẩm Chiêu Chiêu không biết đối phương đang nghĩ gì, dù sao theo cô, khả năng Thịnh Trử Ý thích cô còn thấp hơn khả năng cô đậu vào Đại học Bắc Kinh.
“Dù sao thì tớ và anh ấy cũng tuyệt đối không thể ở bên nhau.” Cô đã đích thân nghe thấy đối phương nói rằng anh không thích cô.
Tang Dữu Dữu nhìn bộ dáng tự tin của cô, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Chẳng lẽ do mình suy nghĩ quá nhiều rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT