Lúc này, Thịnh Trử Ý và các bạn cùng lớp đang chơi bóng trên sân.
Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp lôi kéo Tang Dữu Dữu tới sân bóng.
Một vòng bên ngoài sân bóng rổ chật kín người, hầu hết đều là con gái.
"Nữ sinh trường mình đều thích bóng rổ đến thế sao?” Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi cảm thán.
Tang Dữu Dữu nhìn cô rồi nói: "Cậu biết rõ còn cố hỏi đấy à? Những người này đâu có thích bóng rổ? Rõ ràng họ thích người chơi bóng rổ mà."
Cô cảm thấy người bạn thân nhất của mình có chút mùi trà.
Nói trắng ra, những người này đến đây không phải để xem bóng, mà là để xem người.
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn về phía giữa sân bóng, thiếu niên có làn da trắng lạnh, trắng đến mức chói mắt giữa đám người. Nhưng mặt mày lại giống như được từng nét mực phác họa ra, đặc biệt dễ thấy trong một đám thiếu niên chưa trưởng thành.
Thẩm Chiêu Chiêu phát hiện trúc mã của mình hơi có khí chất hại nước hại dân.
Chậc, không biết sau này sẽ có bao nhiêu cô gái nhỏ đau lòng vì anh nữa.
Khi Thẩm Chiêu Chiêu và Tang Dữu Dữu đến nơi, bọn họ vừa chơi xong, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thịnh Trử Ý nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất, định quay về lớp học, anh vô tình nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu đang đứng bên ngoài sân bóng, trực tiếp đi về phía cô.
Nhìn thấy đồ uống trong tay cô, mặt mày của thiếu niên lập tức nhu hòa, anh cầm lấy mà không hỏi cô.
Thẩm Chiêu Chiêu vừa muốn nói, đối phương đã mở nắp bắt đầu uống.
Quên đi, dù sao cũng là nữ sinh thích anh đưa, nếu biết tên này uống nước mình mua, chắc đối phương sẽ vui lắm.
Lúc Thịnh Trử Ý uống nước xong, đang định bảo cô trở về lớp học, anh thấy trong tay cô đang cầm một chiếc phong bì màu hồng, sắc mặt lập tức thay đổi, đôi mày xinh đẹp hơi nhíu lại, hỏi: “Đây là cái gì?"
"Hả, cái này à? Anh đoán xem!" Thẩm Chiêu Chiêu vẫy vẫy tay cầm bức thư tình trước mặt anh.
Thịnh Trử Ý nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, nói: "Thẩm Chiêu Chiêu, không được phép yêu sớm, cẩn thận anh nói cho ba mẹ em biết!"
Cái quái gì vậy?
Chẳng lẽ người này đã lầm tưởng là có chàng trai nào đó đã tặng cái này cho cô sao?
Thẩm Chiêu Chiêu trợn mắt nhìn anh, nói: "Nghĩ gì thế? Vừa rồi có một nữ sinh nhờ em đưa cái này cho anh. Nhân tiện, đồ anh vừa uống cũng là người đó đưa cho em!"
Động tác của Thịnh Trử Ý khựng lại, biểu lộ như nuốt phải ruồi. Anh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, tức giận: "Em đang gửi thư tình thay cho người khác sao?"
"Không phải em muốn gửi hộ cậu ấy, cậu ấy nhét xong liền bỏ chạy.” Thẩm Chiêu Chiêu giải thích, cuối cùng cô lấy ra gói ăn vặt, vui vẻ khoe khoang: "Đúng rồi, cậu ấy còn mời em cái này."
Ai biết được, sau khi nghe được lời này, sắc mặt Thịnh Trử Ý càng trở nên khó coi hơn.
“Thẩm Chiêu Chiêu, một gói đồ ăn vặt cũng mua chuộc được em sao?” Trong mắt cô, anh không quan trọng bằng một gói đồ ăn vặt sao?
"Lần sau em có thể đừng làm những việc ngu ngốc như vậy nữa được không?"
Giọng nói của Thịnh Trử Ý lạnh lùng, xung quanh có người đang xem náo nhiệt.
Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy có chút xấu hổ, có chút buồn bực.
Đối phương nói cô như vậy trước mặt nhiều người, mặt mũi cô nào chịu được.
"Đang êm đẹp, sao anh lại tức giận chứ? Em đã nói rồi, là người khác ép em."
Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp nhét bức thư tình cùng gói đồ ăn vặt vào tay anh: "Có muốn hay không thì cứ vứt đi, sao lại giận em chứ?" Nói xong, cô thở phì phò bỏ đi.
Cô không chủ động nhận nó, người kia nhét xong liền bỏ chạy. Chẳng lẽ còn muốn cô trực tiếp ném đi sao?
Tại sao người này lại tức giận với cô?
Quả thực chẳng hiểu ra sao, không thể nói lý!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT