Tưởng Niên không biết Thẩm Chiêu Chiêu nghĩ gì về mình. Trên thực tế, cô ấy không hề lạnh lùng, cô ấy chỉ dồn hết tâm huyết vào việc học, không quá chú ý đến những việc khác, vậy nên có vẻ tương đối thu mình.

 

Chớp mắt đã đi học được một tuần.

 

Cuối cùng cũng đến ngày cuối tuần đầu tiên, Thẩm Chiêu Chiêu nóng lòng muốn ra ngoài chơi.

 

Sáng sớm đã gõ cửa phòng Thịnh Trử Ý.

 

Thịnh Trử Ý thấy cô ăn mặc chỉnh tề, giống như chuẩn bị ra ngoài, không khỏi hỏi: "Em đã làm xong bài tập về nhà chưa?" Cấp 3 không giống tiểu học và cấp 2, ngay cả ngày cuối tuần cũng có rất nhiều bài tập.

 

"Có sao đâu, bài tập về nhà làm sau cũng được." Thẩm Chiêu Chiêu không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình vào việc làm bài tập.

 

Thịnh Trử Ý biết tính của cô nên không nói thêm gì nữa, chỉ bảo cô: "Chờ anh một lát."

 

"Vậy em xuống dưới chờ anh, anh nhanh lên nhé." Thẩm Chiêu Chiêu nói xong liền xoay người đi xuống lầu.

 

Bắc Kinh có rất nhiều điểm tham quan, trước đó Thẩm Chiêu Chiêu đã dành thời gian nghiên cứu, lần này không cần Thịnh Trử Ý dẫn đường, vừa lên xe, cô đã nói cho tài xế địa chỉ.

 

"Thế nào? Chắc chắn anh chưa từng đến đây phải không?" Sau khi xuống xe, họ nhìn thấy một con hẻm trước mặt, nó tràn ngập không khí lịch sử.

 

Bắc Kinh có không ít con hẻm kiểu này, mà con hẻm cô gái này dẫn anh đến cũng không phải là con hẻm nổi tiếng nhất.

 

Thịnh Trử Ý thực sự chưa từng đến đây.

 



Không biết cô gái này biết được thông tin từ đâu.

 

Tuy nhiên, mục đích của Thẩm Chiêu Chiêu hôm nay không phải là tham quan con hẻm cổ, mà là tìm đồ ăn vặt ẩn giấu trong con hẻm này.

 

Con hẻm này có lịch sử lâu đời, luôn có một số nghề truyền thống được thế hệ trước truyền lại.

 

Thẩm Chiêu Chiêu mở điện thoại, theo chỉ dẫn của các cư dân mạng, cô thực sự đã tìm thấy rất nhiều món ăn ngon.

 

Những món ngon ẩn mình trong hẻm này rất chú trọng đến hương vị nguyên bản, cách chế biến phức tạp và số lượng hạn chế, không thể so sánh với những món ngon bên ngoài, bởi vì chúng đều là sản phẩm công nghệ và chế biến công nghiệp.

 

Thẩm Chiêu Chiêu ăn no căng bụng, đi ra còn phải vịn tường.

 

Cô còn kiêu ngạo nói: "Anh thấy sao, đi theo em là đúng phải không?"

 

Thịnh Trử Ý cũng không biết nên nói gì với cô, nếu cô dành một nửa tâm trí này cho việc học, điểm số của cô cũng không đến nỗi lúc lên lúc xuống như vậy.

 

Lúc hai người trở về biệt thự đã là buổi tối, ban ngày Thẩm Chiêu Chiêu ăn quá nhiều, không muốn ăn tối, ở trong phòng nói chuyện cùng Tang Dữu Dữu một lát, lại chơi vài ván game rồi ngủ thiếp đi.

 

Ngủ đến nửa đêm, cô mơ màng nhớ ra, hình như mình đã quên một việc gì đó rất quan trọng.

 

Đã quên rồi thì cứ quên đi, cố nhớ cũng không nhớ nổi.

 

Sáng hôm sau, Thẩm Chiêu Chiêu bị đồng hồ báo thức đánh thức, khi mở mắt ra, nhìn thấy cặp sách trên bàn, những suy nghĩ mơ màng tối qua lập tức hiện lên rõ ràng.

 



Thôi xong. Hình như cô vẫn chưa làm xong bài tập về nhà.

 

Thẩm Chiêu Chiêu lập tức nhảy xuống giường.

 

Giờ mà làm thì cũng không kịp nữa, cũng may, tất cả đều là đề thi, chép một lèo là xong ngay.

 

Thẩm Chiêu Chiêu không kịp thay đồ mà lẻn lên tầng ba.

 

Cửa không khóa, Thẩm Chiêu Chiêu nhẹ nhàng nắm tay nắm cửa đẩy nhẹ ra.

 

Tốt lắm, tên kia không có trong phòng.

 

Thẩm Chiêu Chiêu đẩy cửa bước vào.

 

Đây là lần đầu tiên cô vào phòng Thịnh Trử Ý sau khi chuyển đến đây.

 

Thẩm Chiêu Chiêu vừa vào cửa đã đi thẳng đến bàn học của Thịnh Trử Ý, người nào đó đã thu xếp gọn gàng trên mặt bàn.

 

Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ chạy tới, mở cặp ra, dễ dàng tìm được đề thi, cô vừa định lấy ra, cửa phòng tắm phía sau thình lình mở ra.

 

Thẩm Chiêu Chiêu giật mình, động tác của tay vô thức trở nên nặng nề hơn, đồng thời nghe thấy một tiếng "Xoẹt——"

 

Toang rồi!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play