"Chiêu Chiêu, có phải cậu có ý kiến gì với tớ không?" Sau khi ăn xong, cô gặp lại bọn Chu Hoài Vũ ở cửa căng tin, người kia u oán nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.
Một người cao hơn 1m8 lại làm ra biểu cảm này, thật sự khiến cho người ta hơi khó chống đỡ.
"Không có không có, tuyệt đối không có! Cậu tốt bụng như vậy, khuôn mặt cũng đẹp trai, sao tớ có thể có ý kiến với cậu?"
"Vậy vừa rồi cậu trốn tránh tớ làm gì?" Không biết có phải do Thẩm Chiêu Chiêu vừa khen cậu ấy đẹp trai hay không, giọng điệu của Chu Hoài Vũ đã trở nên dễ nghe hơn, ngay cả oán khí cũng tiêu tan đi không ít.
Thẩm Chiêu Chiêu biết rất rõ đạo lý "Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chỉ có những lời ca tụng, ngợi khen mới không bị vạch trần", cô cười nịnh nọt lại vô tội nói: "Còn không phải vì cậu quá nổi bật, khí chất quá rực rỡ sao? Tớ sợ đứng cạnh cậu sẽ khiến tớ giống như một chú hề, vậy nên tớ mới không đến đó."
Câu này cũng chỉ lừa được trẻ con, nhưng lại có người tin nó là thật.
"Ra là thế!"
Chu Hoài Vũ được thổi phồng nên có chút lâng lâng, lập tức cảm thấy hình tượng của mình cao hơn rất nhiều: "Coi như ánh mắt nhìn người của cậu rất tốt, không phải khoác lác đâu, nhưng anh đây là nam sinh đẹp trai nhất trường Cửu Trung."
"Về sau, cậu chính là em gái ruột của anh đây, nếu có ai dám bắt nạt cậu, cậu cứ cho anh đây tên người đó. Cậu yên tâm, anh đây đã nói bảo kê cậu thì sẽ giữ lời. Nếu sau này có ai dám gây rắc rối cho cậu, anh đây sẽ không bỏ qua."
Hơi thở lớp 11 phả vào mặt cô.
Thẩm Chiêu Chiêu nhịn cười gật đầu.
Chu Hoài Vũ hài lòng, sau đó hăng hái đi về phía lớp học.
"Cậu ấy rất đẹp trai?" Đột nhiên có một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cô.
"Không phải không phải, anh đẹp trai nhất!" Thẩm Chiêu Chiêu vô thức trả lời.
Thịnh Trử Ý nhìn cô thật lâu: "Thẩm Chiêu Chiêu, em đều nhiệt tình như vậy với mọi người sao?"
Lời nói này, như thể nói cô là tra nữ thay đổi thất thường, trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài.
"Chậc, sao em ngửi thấy mùi chua vậy nhỉ? Không ngờ anh lại để ý đến danh tiếng hão huyền này. Yên tâm đi, anh là người đẹp trai nhất, không có ai đẹp trai hơn anh đâu. Em chỉ dỗ cậu ấy thôi, anh không nghe ra sao?"
Kết quả là, lời nói của Thẩm Chiêu Chiêu không làm đối phương hài lòng, sắc mặt Thịnh Trử Ý càng lạnh lùng hơn, anh thờ ơ liếc cô rồi đi ngang qua cô.
Ủa, cô lại nói sai nữa à?
Thời buổi này, suy nghĩ của con trai khó đoán như vậy sao?
Thẩm Chiêu Chiêu quay đầu nhìn Tưởng Niên bên cạnh, nói: "Cậu có thấy con trai bây giờ còn rắc rối hơn con gái không?" Người nào cũng hành xử như trẻ con, còn phải dỗ dành, thật khó cho cô rồi.
Tưởng Niên nhìn về hướng Thịnh Trử Ý rời đi, trầm ngâm nói: "Hai người các cậu, không chỉ là quen biết thôi phải không?" Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Thịnh Trử Ý có biểu hiện khác ngoài lạnh lùng với một cô gái.
"Bị cậu phát hiện rồi, quả thực bọn tớ quen biết hơn người bình thường." Thẩm Chiêu Chiêu không có ý định giấu diếm đối phương, nếu không, cô cũng sẽ không nói những lời đó với Thịnh Trử Ý trước mặt Tưởng Niên.
Cô chỉ muốn giữ thái độ khiêm tốn, không muốn thật sự không nói chuyện với ai đó, như vậy thì quá cố ý.
Hơn nữa, không thể lúc nào cũng giả vờ như không biết anh.
Chỉ là do cô mới chuyển đến, không muốn nổi bật quá thôi.
Còn cô gái Tưởng Niên này cũng rất biết chừng mực, nghe xong liền dừng lại, không tiếp tục hỏi thêm.
Thẩm Chiêu Chiêu rất thích tính cách này của đối phương, mặc dù người khác có thể cho rằng đối phương quá lạnh lùng, khó gần, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu lại cảm thấy như vậy là vừa đủ, không quá nồng nhiệt, cũng không nịnh bợ trần tục, khiến người ta cảm thấy rất chân thật.
Còn có một nguyên nhân khác, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy tính cách của đối phương rất giống Thịnh Trử Ý.
Cả hai đều là kiểu người có vẻ ngoài lạnh lùng, khó tiếp cận, nhưng thực chất họ không có ý xấu, bên trong có thể rất mềm yếu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT