Đẹp trai nhất trường Cửu Trung: [ Wow, không phải nhà cậu chỉ có một đứa em trai thôi sao? Từ khi nào cậu có thêm em gái vậy? Gươm quý của chú dì vẫn chưa cùn! ]

 

Thịnh Trử Ý ấn vào mi tâm, đáp: [ Không phải ba mẹ tớ sinh. ]

 

Đẹp trai nhất trường Cửu Trung: [ Vậy là em họ à? Em họ phải không? Chậc, không nhìn ra, cậu còn là người chu đáo như thế. Được rồi, vậy tớ sẽ không quấy rầy cậu bồi dưỡng tình anh em đâu! ]

 

Thịnh Trử Ý cười nhẹ, cất điện thoại đi, ngẩng đầu thì thấy Thẩm Chiêu Chiêu đang nhìn thẳng về phía mình.

 

"Sao thế?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Anh vừa cười!"

 

Thịnh Trử Ý:...

 

Một giây tiếp theo, giọng nói hưng phấn của cô gái lại vang lên: "Ý Ý, em đã bảo anh nên cười nhiều hơn, trông anh cười rất đẹp!"

 

Thịnh Trử Ý không khỏi mỉm cười, đè xuống khóe miệng muốn giương lên, nói với cô: "Không phải anh đã nói rồi sao, em không được phép ăn vặt trên sô pha mà?"

 

Không đợi đối phương nói hết lời, Thẩm Chiêu Chiêu đã nói: "Lát nữa em nhất định sẽ dọn dẹp." Còn mấy chữ "không được phép" anh vừa nói, cô đã tự động lọc ra.

 

Trong mắt Thịnh Trử Ý hiện lên vẻ bất lực và dịu dàng. Nhiều năm như vậy, anh cũng không mong cô gái này sẽ thay đổi.

 

"Ý Ý..."

 

"Hửm?"



 

"Ở trường có nhiều nữ sinh thích anh không?' Thẩm Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, chậc, đúng là 360 độ không có góc chết!

 

Hồi tiểu học đã có nữ sinh viết thư tình cho anh, cấp hai thì càng không cần phải nói.

 

Bây giờ, e là nữ sinh theo đuổi anh có thể xếp thành một vòng quanh sân bóng rổ nhỉ?

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Em đang nghĩ, sau này em có nên cách xa anh ở trường không? Em nghĩ tốt nhất là chúng ta nên giả vờ không quen biết nhau." Đặc biệt là chuyện bọn họ ở cùng nhau, người khác càng không thể biết được.

 

Nếu không, cô sợ bị fan hâm mộ của anh ăn tươi nuốt sống.

 

Suy cho cùng, đó là một bài học rút ra từ quá khứ.

 

Mặt mày Thịnh Trử Ý phút chốc lạnh xuống, nhìn cô nói: "Suốt ngày nghĩ lung tung cái gì ấy?" Trong đầu cô gái này luôn luôn chứa một số chuyện kỳ ​​quái!

 

Thẩm Chiêu Chiêu tỏ ra bất mãn: "Sao lại là nghĩ lung tung được? Cái này gọi là phòng trước nguy hiểm, bảo vệ mạng sống! Cho nên, có phải không?"

 

"Không biết!" Thịnh Trử Ý lạnh mặt nói.

 

"Sao anh có thể không biết?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu không có ý định thả anh đi, đuổi theo hỏi: "Nhất định phải có người viết thư tình cho anh hoặc đích thân tỏ tình với anh chứ? Chúng ta thân nhau vậy mà, sao anh lại không chịu thừa nhận."

 

Thịnh Trử Ý có chút đau đầu, bất đắc dĩ gọi tên cô: "Thẩm Chiêu Chiêu..."

 

"Hả?"



 

"Em ồn ào quá!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu:......

 

Người này vẫn giống như khi còn nhỏ, khi gặp những câu hỏi không muốn trả lời, anh sẽ dứt khoát phớt lờ hoặc chuyển chủ đề.

 

Thẩm Chiêu Chiêu làm mặt lạnh với anh, nói: "Hứ, anh không nói cho em biết, đến trường em sẽ biết."

 

Thịnh Trử Ý không để ý đến cô, xoay người cầm nước đi lên lầu.

 

"Này, anh đi đâu vậy?" Thẩm Chiêu Chiêu ở phía sau hét lên.

 

Thịnh Trử Ý: "Trở về phòng đọc sách."

 

"Chỉ còn hai ngày nghỉ cuối cùng, anh còn đọc sách cái gì? Không phải nên nắm bắt những ngày nghỉ cuối cùng để tận hưởng thoải mái sao?" Trong thế giới của những người học giỏi, có những người không thể hiểu được, "Hay là anh chơi game với em nhé?"

 

Thịnh Trử Ý: "Không chơi."

 

"Vậy thì thôi, em tìm người khác." Thẩm Chiêu Chiêu nói xong liền nằm ngửa trên ghế sô pha, lấy điện thoại ra hét lên: "Có ai muốn leo rank đôi với tớ không?"

 

"Đây đây, đợi tớ đánh xong đã.” Một giọng nam trong trẻo nhanh chóng vang lên trong điện thoại.

 

Chỉ thấy người vừa nói là sẽ về phòng đột nhiên dừng bước, quay người đi về phía cô.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play