Không Phải Người Tốt ( tiếp từ chương 30)

chương 62


9 tháng

trướctiếp

Chương 62: Sau này huynh đừng gọi ta là Bạch Bạch nữa…

24/09/2022VÔ ƯU SƠN TRANG4 BÌNH LUẬN

Editor: Kei/ Beta: Phi Phi

Công Lương Đản không thấy Bạch Cốt đâu, hơn nữa còn là chạy mất tiêu ngay trong bữa tiệc, nhưng hắn lại không biết đi đâu tìm nàng. Hiện giờ hắn không thể ra khỏi phủ, càng không thể đi tìm Bạch Cốt một cách quang minh chính đại được. Chưa kể sự sợ hãi Ám Xưởng cứ đeo bám hắn suốt như màn đêm bao trùm không còn nơi nào ẩn nấp khiến hắn như đứng trên chảo nóng, nỗi day dứt tăng lên gấp bội.

Phía bên Tần Chất và Bạch Cốt thì trái ngược, chó con này ngày ngày quấn chặt lấy Tần Chất. Tần Chất chỉ thiếu điều ngày nào cũng buộc nàng vào thắt lưng để mang theo.

Hôm nay hắn ra khỏi phủ thực sự không cách nào mang nàng theo nên chỉ có thể để nàng ở lại trong phủ. Sáng sớm tỉnh dậy, chó con hơi gắt gỏng, thấy thực sự không thể đi theo mới tủi thân ngừng lại, nằm trên giường nhìn hắn với ánh mắt ngậm nước một lúc lâu, dáng vẻ đáng thương như đang lo lắng bên ngoài hắn có tiểu bảo bối khác.

Tần Chất hạ mắt cười yếu ớt, xong việc thì lập tức trở về phủ, nhưng vừa bước vào sân thì lại không thấy tiểu bảo bối chạy tới như thường ngày, mảnh sân cũng yên tĩnh hơn so với bình thường.

Chử Hành thấy công tử trở về thì tiến lên nghênh đón, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Advertisement

Trong lòng hắn đã đoán được: “Đi đâu rồi?”.

“Bạch công tử vừa mới rời đi, thuộc hạ thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm nên không dám hỏi nhiều”.

Bạch Cốt mỗi khi tẩu hỏa nhập ma thì tính cách như trẻ con rất dễ dỗ dành, chỉ cần khen vài câu thì cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy. Nhưng Bạch Cốt sau khi hồi phục lại không thể dễ dàng ra tay, chắc chắn sẽ chẳng ai đủ khả năng cản nổi nàng.

Tần Chất rủ mắt không lên tiếng, hắn đứng một lát rồi mới đi về phòng. Thế gian này không có thứ gì mà dùng kế không chiếm được hết, con người cũng vậy.

Bạch Cốt ra khỏi Tần phủ liền đi vào trong ngõ nhỏ, Quỷ Nhất Quỷ Nhị đã ngồi xổm đợi ở đó hồi lâu. Thấy Bạch Cốt đã hồi phục lại trạng thái bình thường, cả hai bèn rón rén tiến đến gần: “Thiên tuế gia, ngài xác định là muốn rời khỏi Kiển Kiển chứ ạ?”.

Cũng không thể trách bọn họ thận trọng được, hôm trước họ lặng lẽ đến đón Thiên tuế gia nhà mình quay về thì bị đánh một trận. Bây giờ nếu không rào trước thì lát nữa nàng mà phát bệnh sẽ lại đánh họ một trận nữa, thừa sống thiếu chết, chạy đâu cho được. 

Bạch Cốt thản nhiên đáp một tiếng, im lặng ít lâu, nàng hỏi với giọng điệu bình tĩnh: “Giản Trăn đã từng đến Công Lương phủ chưa?”.

Quỷ Nhị nhanh chóng bẩm báo: “Chưa từng đến, tiểu tử Thập Thất ấy mạng lớn. Vì lý do nào đó mà Giản Trăn quay về Ám Xưởng thì chưa thấy trở lại, còn chưa thấy xuất hiện ở kinh đô”.

Quỷ Nhất nói tiếp: “Phía Quốc cữu gia cũng không phát hiện được manh mối nào, dường như thật sự đã tin là đột tử ngoài ý muốn”.

Bạch Cốt không lên tiếng, nàng luôn cảm thấy có sự trùng hợp nhưng tạm thời không nắm bắt được mấu chốt.

Xưởng công vốn đa nghi nên chuyện này phải xử lý cẩn thận, chuyện mận chết thay đào* này vốn cực kỳ nguy hiểm. Nếu sau này còn xảy ra tình huống gì nữa thì không chỉ Quỷ Thập Thất chắc chắn sẽ chết mà đến nàng cũng bị liên lụy.

*李代桃僵 – Lý đại đào cương: Mận chết thay đào, đưa người khác ra thế thân gánh vác tai họa cho mình.

Trong ba tông, hiện giờ Cổ Tông là yếu thế nhất. Trưởng lão mới là Cổ Nhị, tuy hung ác tàn nhẫn nhưng thủ đoạn lại không bằng Khâu Thiền Tử, cổ thuật càng không bằng một phần mười lão ta. Xưởng công yếu ớt như vậy nhất định là có phù trợ.

Bây giờ chỉ còn lại nàng và Đỗ Trọng, tự nhiên sẽ không thể đi nhầm dù chỉ một bước.

Bạch Cốt nghĩ ngợi rồi lạnh nhạt nói: “Điều tra lại, chuyện này cần phải hết sức cẩn thận”.

Quỷ Nhất Quỷ Nhị nhanh chóng đáp lại, lập tức lên đường điều tra, nháy mắt đã biến mất trong con ngõ hẹp.

Giản Trăn chưa từng động thủ cũng không phải là chuyện xấu, nhưng cuối cùng chỉ là vấn đề thời gian, nói không chừng một lát sau sẽ xuất hiện ở kinh đô sau đó âm thầm lẻn vào Công Lương phủ.

Bạch Cốt ở lại Công Lương phủ chờ đợi manh mối từ bên Quốc cữu gia như đã sắp xếp trước đó.

Mà Công Lương Đản đã có Bạch Cốt ở bên thì sẽ không phải ra ngoài nữa, vả lại sau khi đại yến kết thúc thì Công Lương Đản sẽ chính thức xuất hiện trong thế tộc ở kinh đô. Sau yến tiệc, vô số bái thiếp được đưa đến, nếu hắn từ chối toàn bộ sẽ không hợp tình hợp lý mà ngày sau cũng không có lợi. Thân phận của Quỷ Thập Thất sẽ có tác dụng rất lớn, sau khi nàng trở thành Xưởng công, nàng đương nhiên không cho phép điều này xảy ra nên mạo xưng là hộ vệ đi theo Công Lương Đản khắp mọi nơi.

(Truyện chỉ được đăng tại Vouusontrang.com)

Mặt hồ Bích Thủy trong như gương phản chiếu bầu trời trong vắt pha chút màu xanh mực. Hàng liễu ven bờ, người buôn bán nhỏ lẻ qua lại trên đường, điểm xuyết thêm vài chiếc thuyền hoa. Nhìn từ xa, cây cầu đá rộng dài bắc ngang trên mặt hồ, tiếng người ồn ào huyên náo chen chúc nhau.

Bên trong thuyền hoa, tiếng tỳ bà lay động, vẻ đẹp buổi chiều tà buông xuống, tiếng nhạc réo rắt tản đi tít tắp trên mặt hồ.

Bạch Cốt ngồi ăn một mình trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, không ai thấy kỳ lạ, vừa nhìn Bạch Cốt là biết người trong giang hồ. Người được Công Lương phủ mời làm hộ vệ đương nhiên là có bản lĩnh rất lớn, tính tình kỳ quái có chút hờ hững cũng là điều dễ hiểu.

Đoàn người trên thuyền đều là người quen cũ, làm gì có con cháu nhà thế gia đứng đắn nào mà không tài giỏi, lúc nói chuyện sẽ sơ ý thể hiện ra ngoài.

Dù sao thì Công Lương Đản cũng xuất thân từ Ám Xưởng, dù cho mấy tháng nay hắn đã cực khổ học tập để nâng cao học thức nhưng hắn cũng không cách nào ép mình biết hết mọi thứ. Người khác vất vả mấy chục năm trời mới học sâu biết rộng, cho dù là kỳ tài cũng không thể đạt được kết quả trong một sớm một chiều. Ngồi giữa những người tài năng xuất chúng, hắn cũng khó tránh việc không tiếp được câu chuyện, nhất thời chỉ ngồi một bên mỉm cười lắng nghe.

Đột nhiên, người hầu bên ngoài thuyền bước vào thì thầm bên tai Công Lương Đản một câu, hắn nghe xong thì vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc rồi đứng dậy tạm rời bàn tiệc.

Bạch Cốt đưa mắt nhìn rồi thu lại, gắp một miếng thịt kho tàu ăn như không có chuyện gì xảy ra, không hề có chút ý thức làm hộ vệ.

Cũng may Công Lương Đản chỉ đi một lát là quay lại, còn dẫn theo một người. Tiếng bước chân quen thuộc chậm rãi bước tới, vừa nghe đã cảm thấy người trước mặt vô cùng nhã nhặn cao quý.

Bàn tay Bạch Cốt đang gắp giò heo khẽ dừng lại, vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía trước.

Chiếc thuyền rất lớn, có hai tầng, cửa sổ hai bên đều được chạm trổ, gió hồ thổi nhẹ. Trên mũi thuyền dựng một bức bình phong thêu tùng bách bằng lụa mỏng, vừa vặn che khuất tầm nhìn ở bên ngoài, chỉ mơ hồ thấy được một bóng người lờ mờ.

Công Lương Đản dẫn đầu đi qua bức bình phong, chắp tay mỉm cười với mọi người: “Hôm nay ta tình cờ gặp được thế huynh* nên đặc biệt mời huynh ấy đến góp vui cùng các vị”.

* Thế huynh: dùng để gọi người cùng trang lứa trong các gia đình quyền quý thế giao thời xưa.

Tần Chất từ phía sau đi tới, không nói gì mà chỉ mỉm cười, trên người là một bộ xiêm y màu xanh thêu hoa văn tinh xảo màu nhạt, thắt lưng bằng ngọc bích, quân tử dịu dàng khí chất bất phàm lại lộ ra vẻ cao quý của thế gia vọng tộc. Hắn cầm chiếc quạt gấp trong tay, khẽ cúi đầu: “Vừa đúng lúc ta đi du ngoạn cùng với bạn, đã lâu rồi chưa gặp Tử Đản, chỉ có thể quấy rầy các vị”.

Đám người vừa thấy Tần Chất sao có thể không biết, một người trẻ tuổi đứng dậy bước tới, hào sảng nói: “Tần huynh đừng khách sáo, dù ở đây không đủ rượu nhưng cũng không thiếu rượu, huynh có thể uống thêm vài chén!”.

Tần Chất nghe vậy thì mỉm cười, ngồi xuống thuận theo lời của người đó.

Vị trí ngồi này tình cờ đối diện ngay với Bạch Cốt, vừa ngồi xuống đã bắt gặp ánh mắt của Bạch Cốt, hắn mỉm cười hào phóng, không cảm thấy xấu hổ chút nào.

Bạch Cốt cụp mi xuống tránh ánh nhìn của hắn, hai người đã đoạn tuyệt rồi mà mấy ngày nay bản thân nàng cứ quấn lấy hắn thân mật như một đứa trẻ con, cho dù biết đó là tẩu hỏa nhập ma cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Chớp mắt nàng đã không còn hứng thú ăn uống, chỉ ngồi bất động ở cái bàn nhỏ, nhìn những món ăn trên bàn.

Sau khi Tần Chất đến, chỉ vài câu đã dễ dàng khiến cho bầu không khí trong thuyền dâng cao hơn, đám người trẻ tuổi không ngừng ba hoa khoác lác.

Bạch Cốt không thể ngồi yên nên đứng dậy bước ra bên ngoài, một mình đi đến đuôi thuyền lặng lẽ đứng đó ngắm cảnh trên mặt hồ.

Có tiếng hát của cô gái hái sen cách đó không xa vọng đến, giọng hát ngọt ngào trong trẻo của thiếu nữ đặc biệt vui tai, làn gió nhè nhẹ từ mặt hồ lay động càng thêm thoải mái.

(Truyện chỉ được đăng tại Vouusontrang.com)

Bạch Cốt nhìn thiếu nữ hái sen đang chèo thuyền ở đằng xa, có khi nói cười đùa giỡn, có khi thì cất tiếng ca hát.

“Đang nhìn gì thế?”.

Nàng nghe thấy tiếng nói thì hồi phục lại tinh thần, ngoảnh lại nhìn Tần Chất. Vừa rồi nàng mải mê nhìn nên không biết hắn đã đến từ lúc nào.

Nàng hơi nhíu mày, cụp mắt im lặng một lúc mới nói: “Không có gì”. Nói xong, nàng xoay người nhìn về nơi xa, rõ ràng là đã xa cách hơn rất nhiều.

Tần Chất nghe thế thì lặng lẽ nhìn về phía cô gái hái sen cách đó không xa. Hắn không nói gì thêm cũng không hỏi vì sao nàng lại rời đi mà không từ biệt khiến người ta không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Cô gái hái sen chèo thuyền từ xa đến gần, lúc chèo ngang chỗ họ thì không khỏi nhìn thêm vài lần, đặc biệt là người ở gần nhất. Vẻ mặt cô gái hiện lên sự bẽn lẽn, giọng nói trong trẻo dễ chịu như ngâm trong làn nước, tiện thể cầm đài sen đưa tới: “Hai vị công tử, có muốn mua hạt sen của chúng tôi không?”.

Tiếng nói vừa dứt, thiếu nữ trên thuyền nhìn về phía họ với đôi mắt mong đợi, cơn gió thổi phất làn váy mỏng, hương sen phả vào mũi, sức sống dào dạt khiến người ta vô vùng ước ao.

Bạch Cốt nhìn đài sen trên thuyền trầm mặc không nói, Tần Chất tiến lên đưa tay cầm lấy đài sen, mỉm cười nói: “Ta mua hết, đến đằng trước tìm người lấy bạc đi”.

Các cô gái hò reo vui mừng, mừng rỡ cảm ơn rồi lần lượt chèo về phía đầu thuyền.

Tần Chất đưa đài sen trong tay qua cho nàng, như chưa từng phát hiện ra sự cố ý xa cách của nàng, giọng điệu cưng chiều như đùa giỡn trẻ con: “Bạch Bạch thích cái này à?”.

Bạch Cốt nhìn đài sen được đưa đến trước mặt, ngón tay thon dài dưới ánh mặt trời càng trắng hơn, sạch sẽ thoải mái giống như cảm giác mà hắn mang đến cho người khác.

Nàng chậm rãi giơ tay cầm lấy đài sen, bàn tay trắng bệch lộ ra chút bệnh tình khác với hắn. Nàng nhìn rất lâu rồi đột nhiên cất tiếng: “Trước đây ta chưa từng nghĩ nếu ta không ở trong Ám Xưởng thì sẽ như thế nào, bây giờ lại bỗng nhiên nhìn thấy rồi…”.

Tần Chất nghe thế nhìn qua, yên lặng chờ đợi câu sau.

Cơn gió xuyên qua hàng liễu ven bờ thổi đến khẽ tung vạt áo của hai người, như cảm nhận được mùi thơm của cỏ cây.

“Nếu thật sự có địa phủ luân hồi, ta hy vọng kiếp sau mình có thể làm một cô gái hái sen, hái đài sen bán hạt sen. Ngày nào cũng có người học y chờ mua hạt sen của ta, sau đó sẽ gả cho hắn sống bình yên cả đời”.

Nàng khẽ “a” một tiếng như mang theo sự giễu cợt: “Nhưng đó cũng là kiếp sau, đời này không có khả năng như vậy. Ta là Bạch Cốt, Bạch Cốt đi đến đâu nơi đó sẽ là mồ chôn xác chết.

Sau này huynh đừng gọi ta là Bạch Bạch nữa, ta không nhận nổi đâu…”.

Tần Chất nhìn hồi lâu, đôi môi mỏng khẽ động nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.

Bạch Cốt ném đài sen xuống hồ, lướt qua Tần Chất đi vào bên trong thuyền.

Người phía sau khẽ gọi: “Bạch Cốt”.

Đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng bằng tên đầy đủ, thanh âm trong trẻo khiến Bạch Cốt đột nhiên cảm thấy cái tên mang điềm xấu này có vài phần dễ nghe.

Bước chân nàng khẽ dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Mặt nước gợn sóng lấp lánh, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ như những mảnh vụn rời rạc, chói lóa rực rỡ. Ánh nắng chiếu lên mái tóc trên vạt áo, nhuộm sáng dung mạo rạng rỡ, trường thân ngọc lập, tướng mạo vô cùng mê hoặc lòng người.

Đôi mắt của người trước mặt đang khép hờ, phong thái dịu dàng như ngọc, từ từ nâng mắt lên lộ ra một chút phóng khoáng kiêu ngạo, lời nói thanh thoát như xem nhẹ mọi việc trên đời: “Cho ta thời gian nửa năm, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi Ám Xưởng”.

=====

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp