Không Phải Người Tốt ( tiếp từ chương 30)

chương 61


9 tháng

trướctiếp

 

Lông mi Tần Chất khẽ run lên, dây thần kinh trong đầu muốn đứt phựt, hàm răng hơi thả lỏng, vừa nhẹ nhàng mở ra liền bị đầu lưỡi mềm mại thừa dịp xông vào.

Bạch Cốt vui vẻ đi vào thăm dò hắn nhưng hắn lại vô cùng cứng nhắc, tuyệt nhiên không hề nhúc nhích.

Bạch Cốt “ưm” một tiếng, sau đó dạo quanh hắn một vòng. Tần Chất thở dốc nặng nề, vầng trán trắng nõn đã lấm tấm mồ hôi. Hắn nghiêng đầu tránh nàng, bàn tay khẽ áp lên mặt nàng, ngón tay thon dài ngăn cản lại cái miệng nhỏ đang chu lên.

Bạch Cốt cho rằng hắn muốn đổi sang kiểu khác nên khẽ mở miệng ngậm lấy đầu ngón tay đang cố chống đỡ.

Tần Chất nhíu chặt lông mày, gân xanh trên huyệt Thái Dương đã ẩn hiện dưới lớp da. Ánh mắt hắn càng thêm trầm xuống, đầu ngón tay hơi dùng sức vô thức tìm đến cái miệng nhỏ nhắn. Xúc cảm mềm mại và ấm áp khiến hô hấp bất giác trở nên dồn dập, cả người đều căng thẳng lẫn khó chịu.

Bạch Cốt thấy ngón tay tiến lên liền đưa lưỡi liếm học theo hành động ngày trước của hắn. Nàng chợt nghe thấy hắn rên lên một tiếng, rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến nàng tưởng mình bị ảo giác, nhưng ngay sau đó đầu lưỡi của nàng đã bị ngón tay của hắn giữ chặt, không thể nhúc nhích.

Advertisement

Bạch Cốt ngước mắt nhìn, thái dương của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt dường như cực kỳ khó chịu.

Bạch Cốt vội nhớ lại xem sao hắn lại như vậy, nhưng bàn tay kia của hắn lại ôm đầu nàng rất chặt. Nàng muốn nói chuyện nhưng đầu lưỡi đã bị ấn lại nên chỉ có thể liên tục thở gấp đến độ nức nở.

Bạch Cốt càng vùng vẫy thì hai tay Tần Chất càng siết chặt hơn. Đầu của nàng bị ôm chặt đến mức không nhìn thấy gì, toàn bộ đều bị kẹp ở khuỷu tay của hắn, chỉ có thể ngửi được mùi dược hương nhàn nhạt trên vạt áo.

Bạch Cốt đột nhiên cảm thấy tủi thân, Kiển Kiển sao vậy, sao lại không vui khi bị mình chạm vào?

Nghĩ vậy, nàng gục vào khuỷu tay của hắn rầu rĩ một trận, tỏ rõ sự không vui.

Xe ngựa lắc lư di chuyển trên đường, tiếng chợ búa tấp nập truyền đến khi họ đi ngang qua con phố dài, tiếng người bên ngoài rất náo nhiệt nhưng bên trong xe lại cực kỳ yên tĩnh.

Đợi một lúc lâu sau, Tần Chất mới khẽ buông tay ra, duy chỉ có ngón tay đang ấn đầu lưỡi nàng vẫn bất động, rủ mắt lặng lặng nhìn nàng.

Bạch Cốt thấy hắn vẫn ấn đầu lưỡi của mình thì chớp mắt vô cùng khó hiểu.

Tấn Chất nheo mắt lại, lông mày và thái dương vẫn còn hơi ướt, hắn nhìn nàng hồi lâu mới khẽ mở cánh môi mỏng, giọng nói cực kỳ trầm thấp, lắng nghe kỹ còn có chút khàn khàn: “Học được thói hư tật xấu này ở đâu, sau này còn như vậy, ta sẽ trừng phạt ngươi…”.

Bạch Cốt chợt sửng sốt, là do hắn không nhớ đấy chứ. Nàng đang muốn mở miệng nói lại nhưng vì đầu lưỡi bị ấn nên không phát được ra tiếng, nhất thời có chút nóng vội, sau đó muốn lùi người lại để thoát khỏi tay hắn nhưng vẫn không thể động đậy.

Tần Chất giằng co với nàng, sau đó thong thả nói: “Còn một chuyện nữa, ta mới là ca ca, đúng là không biết lớn nhỏ, không hiểu phép tắc”.

Bạch Cốt muốn tức giận cũng không được, giống như chó con bị đè đầu xuống, chỉ có thể cong mông lùi về phía sau chống trả một cách vô ích, nhưng cánh tay kia lại giống như gọng kìm gắt gao kẹp lấy nàng không nhúc nhích.

Bạch Cốt dùng hết sức cũng không thể thoát ra được, mệt đến mức ghé lên cánh tay hắn thở hổn hển. Thấy hắn vẫn không chút dao động, nàng nhất thời càng thêm bực mình. Nàng giở chiêu giãy giụa la lối khóc lóc om sòm trên người hắn, thân hình nhỏ nhắn mềm như bông không hề an phận, cái miệng cũng không ngoan làm người ta như muốn phát điên.

Xe ngựa dừng lại ở Tần phủ, Chử Hành xuống xe với vẻ mặt đần thối.

Bạch Cốt lập tức vén rèm xe lên, dứt khoát nhảy phắt xuống xe, quen cửa quen nẻo chạy tọt vào trong phủ: “Nấm ở đâu rồi, ta muốn xem nấm~”.

Sở Phục ra nghênh đón bất chợt giật mình khi thấy Bạch Cốt nhảy nhót chạy vào phủ, hắn ta nhìn về phía Chử Hành thì chỉ nhận được vẻ mặt cứng đờ của đồng đội.

Hắn ta đang định mở miệng hỏi công tử đâu rồi thì thấy Tần Chất đưa tay vén rèm xe lên. Công tử xuống xe với sắc mặt rất khó coi, cả người giống như được vớt từ dưới nước lên, thái dương ướt đẫm mồ hôi như bị cực hình tra tấn, cả người toát ra một tia tức giận ảm đạm không thể giải thích được.

Sở Phục vội cúi đầu đứng sang một bên, khi người đã tiến vào phủ, hắn ta mới quay đầu hỏi Chử Hành: “Công tử làm sao vậy?”.

Chử Hành trầm mặc hồi lâu mới nói với giọng cao thâm khó đoán: “Có lẽ là xe ngựa quá chật, không tiện một số việc nên bực chăng”.

Sở Phục: “???”

Bạch Cốt ở trong phòng Tần Chất chơi đùa với nấm cả buổi trưa, đến tối mới thấy mặt Tần Chất. Nàng vội chạy tới, dán chặt vào người hắn: “Kiển Kiển, huynh chạy đi đâu vậy, ta tìm mãi mà không thấy?”. Bạch Cốt vừa nói vừa liếc nhìn ra phía sau xem có tiểu bảo bối nào khác hay không.

Tần Chất nhẹ giãn nét mặt, dịu dàng xoa cái đầu đầy tóc của người tìm đến trước mặt, ôn hòa xin lỗi: “Trễ chút việc nên bây giờ mới đến ăn cơm cùng Bạch Bạch, là ta không tốt”.

Bạch Cốt nghe vậy rất vui mừng, đuôi mắt cong lên theo Tần Chất đi ăn cơm. Đợi ăn cơm và tắm rửa xong, sau khi Tần Chất lau khô tóc cho nàng, Bạch Cốt nhanh chóng nhảy lên giường nằm chờ Tần Chất.

Tần Chất đi đến bên cạnh giường nhưng lại không lên giường mà chỉ chỉnh lại chăn trên người cho nàng: “Bạch Bạch, ngủ ngon nhé”.

Bạch Cốt ngây người, duỗi ngón tay út trắng nõn kéo ống tay áo hắn lại, nhăn mặt vô cùng đáng thương nói: “Huynh không ngủ cùng ta ư?”.

Làm sao có thể ngủ cùng được, ban ngày trên xe ngựa đã làm hắn nếm đủ đau khổ rồi, đến đêm lại phải nhẫn nhịn thì ngủ sao đây?

Tần Chất nghe vậy, sắc mặt không thay đổi: “Chúng ta không phải phu thê, đương nhiên không thể ngủ cùng nhau được”.

Bạch Cốt nghe xong ngồi bật dậy, duỗi tay ôm lấy eo thon của hắn, dụi đầu vào dỗ dành nói: “Đừng đi mà, nếu huynh ngủ cùng ta, ta sẽ cho huynh nếm cái miệng nhỏ của ta~”.

Tần Chất rủ mắt nhìn Bạch Cốt, ánh mắt hơi trầm xuống như hồ sâu thăm thẳm.

Bạch Cốt thấy hắn không phản ứng bèn đưa tay túm lấy đai lưng của hắn kéo gần lại một chút, ngẩng đầu chu cái miệng nhỏ lên, nháy mắt: “Tiểu bảo bối, muốn nếm thử không, cái miệng nhỏ của ca ca rất ngọt~”.

Lại còn ca ca! Cái tốt không học đi học cái xấu!

Chó con này đúng là hư thật rồi, nhất định phải trừng phạt nàng.

Cuối cùng Tần Chất cũng không nhịn được nữa, hắn duỗi tay xách cái kẻ không nghe lời này lên, lật cả người nằm xoài xuống giường rồi đánh mấy cái thật mạnh vào mông; đau đến mức Bạch Cốt ăn vạ gào khóc một trận, nhưng dù chết vẫn nhất quyết quấn lấy Tần Chất không buông.

Hai người lôi kéo giằng co nhau cả đêm, kết quả Tần Chất chịu thua đành làm theo ý nàng, đi ngủ cùng nàng. Bạch Cốt đặc biệt vui vẻ còn dứt khoát khen thưởng cho Tần Chất.

Thật đúng là liều mạng chơi với lửa, cũng may Tần Chất biết tính toán. Để sau này được no bụng nên hắn đành nhịn được tra tấn nhất thời; nếu không chỉ sợ nàng sớm đã bị giày vò đến xương cốt cũng không còn, làm gì còn có cảnh tượng tươi đẹp như thế này.

Bạch Cốt sống ở Tần phủ thật sự rất vui vẻ, mỗi ngày đều được ăn no, còn có nấm đẹp, thỉnh thoảng lại dắt ngựa con đi dạo hoa viên, khí sắc ngày càng đẹp hơn.

Tần Chất cũng đối xử với nàng rất tốt, thật sự coi nàng như là tiểu bảo bối duy nhất, thậm chí còn gọt trái cây đưa tới tận miệng cho nàng, khiến cho tất cả người hầu nhìn thấy đều choáng váng.

Phất Hạ nhìn Bạch Cốt đang dắt ngựa con trong hoa viên phía xa, ít nhiều cũng nhìn ra được chút ý tứ trong đó.

Nàng ta vốn tưởng sau khi Lạc Khanh đi rồi thì bản thân mình sẽ có cơ hội, nào ngờ công tử căn bản không thèm để mắt đến nàng ta, thời gian lâu cũng đành bỏ đi suy nghĩ này, ngày ngày đều nghiêm túc chăm chỉ làm việc.

Hiện giờ nàng ta cũng đã hiểu được, trong lòng có chút cảm xúc không nói nên lời. Tướng mạo của Bạch công tử này thật sự rất xuất sắc, tóc đen xõa ngang lưng không khác gì một cô nương, giờ nàng ta đã không còn cảm thấy lạ khi thấy công tử thích người này. 

Huống chi Bạch Cốt không phải là thân nữ nhi, công tử cũng không thể nào cưới về nhà được. Nghĩ vậy nên nàng ta cũng không cảm thấy có gì bất bình, dù sao thì kết cục của Bạch Cốt này cũng chỉ là chơi chán rồi bị vứt bỏ.

Bạch Cốt dắt ngựa con chạy vài vòng trong vườn, có chút mệt mỏi liền dắt ngựa con đi về phía Tần Chất.

Ngựa con sau lần bị dọa mấy hôm trước, đến giờ vẫn còn sợ Tần Chất. Lúc lại gần, ngựa con ngoan cố đứng tại chỗ không chịu đi, Bạch Cốt cố gắng kéo mãi nhưng thấy nó vẫn không chịu nhúc nhích đành từ bỏ. Nàng buông dây cương ngựa ra đi thẳng đến trước mặt Tần Chất, ngó đầu qua xem sách trong tay hắn.

Tần Chất nhìn thấy cái đầu che trước mặt mình, khuôn mặt giãn ra, xoay cuốn sách trong tay đưa đến trước mặt nàng: “Bạch Bạch cũng thích sách luận do Hành Quách Công viết hả?”.

Bạch Cốt thấy hắn đưa tới nên cũng mở to mắt nỗ lực nhìn một lúc, nhưng nàng chẳng hiểu chữ nào cả, lấy đâu ra mà hiểu được sách luận này nọ. Nàng lắc đầu, đẩy cuốn sách trở về phía hắn: “Không thích”, sau đó nàng leo lên ghế dựa vào người Tần Chất, tỏ vẻ ngoan ngoãn.

Tần Chất bỏ cuốn sách xuống, quay đầu nhìn lại, mặt mày cong lên: “Chữ của Bạch Bạch viết đẹp như vậy, không biết là luyện như thế nào?”.

Ánh mắt Bạch Cốt khẽ đảo, có chút chột dạ đành nói sang chuyện khác: “Học bừa thôi”.

Tần Chất vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Bạch Cốt lại thông minh như vậy.

Dù sao thì tin tức từ chỗ Ám Xưởng truyền đến đều nói Bạch Cốt là người có tài văn chương bậc nhất, còn có chiêu nhất kiếm phong hầu, từng bước đạt được danh tiếng về văn thơ; ngoài ra còn có Giản Trăn đệ nhất trong Tứ Độc với tài văn chương xuất chúng mà cũng chỉ đứng thứ hai.

Nghĩ vậy, hắn liếc nhìn sang chó con ngây ngốc bên cạnh, đột nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng được, không kìm lòng được khen ngợi: “Bạch Bạch vừa giỏi võ công, không ngờ tài trí cũng vô cùng xuất chúng, đến chữ viết cũng mượt mà đẹp đẽ, thật là văn võ song toàn, ngày trước nhất định là đã phải nỗ lực rèn luyện rất nhiều”.

Bạch Cốt nghe vậy có chút ngượng ngùng, thú cưng bảo bối thật biết nịnh, nàng nghe xong trong lòng cảm thấy rất vui. Nàng đưa tay vuốt tóc rất tự nhiên, đáp lại thật khẽ như tiếng mèo kêu: “Bình thường thôi”.

Tần Chất vừa nghe liền biết đó chỉ là lời nói khiêm tốn. Ám Xưởng nhiều người như vậy mà nàng có thể trổ hết tài tăng trở thành đệ nhất, thực lực dĩ nhiên không thể coi thường, hơn nữa võ công của Bạch Cốt cũng đã để lại ấn tượng trong lòng hắn: “Bạch Bạch của chúng ta thật lợi hại, văn võ song toàn, giành được Văn Võ Trạng Nguyên cũng không thành vấn đề”.

Bạch Cốt vui vẻ híp cả mắt, nhưng lại nghe Tần Chất nói câu: “Ngươi thích sách luận của ai, thư phòng của ta có rất nhiều tác phẩm của những học giả nổi tiếng, lát nữa chúng ta cùng đi xem, nhất định sẽ có người ngươi thích”.

Nàng hoảng hốt vội đứng dậy trước khi bị lộ, tự tin nói: “Không cần người khác, Bạch Bạch chỉ thích Kiển Kiển~”.

Tần Chất nghe vậy chợt ngẩn người, mím môi cười khẽ. Khuôn mặt nhuộm ý cười lóa mắt, liếc nhìn một cái là có thể mê hoặc lòng người. Tháng ba mùa xuân ấm áp, tháng sáu mùa hạ nước dâng cao cũng không đẹp bằng ba phần nhan sắc của người này. 

=====

Lời Editor: Cừi ẻ, không hiểu Tần Chất lấy tình báo ở đâu mà ra được Bạch Cốt đệ nhất văn chương Ám Xưởng =))

Lại thêm Giản Trăn :v Tại hạ đã biết thế nào là “thằng chột làm vua xứ mù” trong truyền thuyết rồi =))

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp