Không Phải Người Tốt ( tiếp từ chương 30)

chương 2


9 tháng

trướctiếp

Người ở phía trước kia vội vàng xông lên vài bước liền khựng lại đứng im ở chỗ cũ, bóng đen vừa lướt qua phía sau đã nhảy từ mái nhà xuống phía trước chặn đường. Hộ vệ phía sau của người đó vừa lao ra khỏi làn khói xanh, nhưng chỉ đi được vài bước đã tê liệt ngã xuống đất, đứt hơi mà chết.

Những tên hộ vệ còn lại vội vàng cầm kiếm, tiến lên tạo thành một vòng tròn bảo vệ người nọ.

Giản Trăn đứng ở cuối phố, dáng người cao lớn trong làn khói xanh như một quỷ sai câu hồn tác phách trước quỷ môn quan: “Quỷ Tông Thập Thất phản bội Ám Xưởng, Xưởng công có lệnh, giết không tha”.

Trong đó có một hộ vệ trung niên phẫn nộ quát: “Hung đồ to gan lớn mật, ngay cả Thế tử của Trấn Nam Hầu phủ cũng dám tùy ý chặn đường, âm mưu thích sát. Đợi Hầu gia lên triều diện Thánh sẽ giết hết ngàn dặm giáo chúng Ám Xưởng các ngươi!”.

Giản Trăn đưa tay xoa đầu con thằn lằn đang ôm trong lòng: “Chỉ sợ Trấn Nam Hầu không sống được đến ngày hắn lên triều thì đã mất mạng rồi”.

“Các ngươi!”. Hộ vệ nghe vậy giận dữ, bỗng tiến lên một bước.

Công Lương Đản đưa tay cản lại, cũng đã hơn mười tháng qua, khuôn mặt ngây ngô nay đã trưởng thành, tóc mai sắc như đao cắt, bóng dáng cao lớn ẩn hiện trên con phố dài. Mỗi cái vung tay nhấc chân bây giờ đã có dáng dấp của quý tử Hầu phủ. Nhiều năm kinh nghiệm làm sát thủ trong Ám Xưởng đã tiếp thêm cho hắn rất nhiều sự bình tĩnh và nhạy bén mà những đứa trẻ bình thường không hề có: “Từ khi rời khỏi Ám Xưởng đến nay, ta chưa từng nhắc nửa lời về mọi chuyện trước kia trước mặt người khác. Hiện giờ Hầu phủ ta và Ám Xưởng nước sông không phạm nước giếng, hà tất phải nhất quyết đuổi cùng giết tận đến vậy?”.

“Bạch Cốt không dạy ngươi hả? Một ngày là người của Ám Xưởng thì suốt đời là người của Ám Xưởng, dù chết cũng chỉ có thể làm quỷ của Ám Xưởng”.

Lời nói sâu thăm thẳm vừa dứt, thanh âm rải rác giữa con phố dài nửa đêm, bầu không khí xung quanh quỷ dị không thể giải thích được. Những sát thủ xung quanh bỗng nhiên nhảy lên, từng làn khói lam trong ống tay áo phun ra thành một đường bay thẳng lên không trung, sau đó tụ lại thành một mạng lưới vô hình từ từ buông xuống, đâm vào đó chính là đường chết.

Sắc mặt Công Lương Đản trầm xuống, cao giọng nói: “Nín thở!”.

Hộ vệ thấy thế nhanh chóng nín thở, lập tức tiến lên đánh lại. Hộ vệ của Hầu phủ dù sao cũng là võ nghệ chính thống, mỗi chiêu mỗi thức đều không thể khinh thường. Giáo chúng Độc Tông thiên về âm độc và ám khí, hai bên không phân cao thấp, chỉ có tiếng kiếm va chạm vào nhau trên con phố dài vắng lặng tăm tối.

Dùng hết toàn lực để đối phó, hộ vệ của Hầu phủ mặc dù có thể tạm thời chiếm được thế thượng phong nhưng cũng không tiếp được quá mấy chục chiêu, nếu hít thở sẽ ngay lập tức đứt hơi mà chết. Dù chiêu thức võ công của họ có nhanh đến đâu cũng không thoát khỏi được thiên la địa võng đầy khói độc của Độc Tông.

Khó khăn bủa vây khắp nơi, chỉ vài hơi là là hộ vệ của Hầu phủ đã đi hơn phân nửa, máu chảy đầy đất trong đêm tối, nhất thời vô ý hít phải khói độc sẽ lập tức đứt hơi bỏ mạng.

Độc Tông lấy mạng, chỉ trong một hơi thở.

Bạch Cốt đang âm thầm quan sát, tâm trạng hơi suy tư, Quỷ Thập Thất cùng Hầu phủ…

Đây là một đồng minh rất tốt, nếu có thể mượn sức của Quỷ Thập Thất, chẳng phải sẽ càng tăng thêm lợi thế để nàng ngồi lên vị trí Xưởng công hay sao.

Bạch Cốt nhìn thoáng qua Giản Trăn ở phía xa, ánh mắt khẽ đảo qua người đàn ông trên đường, cổ tay khẽ xoay, trường kiếm trong tay phản xạ ra một tia sáng lạnh sắc bén trong đêm tối. Nàng bay vọt xuống từ mái nhà, tựa như một chiếc lông vũ phất phơ lặng yên không một tiếng động rơi xuống bên trong đám người đang chém giết.

Công Lương Đản đã chống đỡ tới cực hạn, cảm giác nghẹt thở không có cách nào gạt bỏ. Một kiếm hắn chém ra lại rơi vào khoảng không, vừa lộ ra chút sơ hở trên người liền ăn tới chục nhát kiếm, lập tức ngã xuống đất, suýt nữa không nhịn được mà hít phải khói độc.

Mấy bóng đen hiện ra trước mặt, hắn muốn tránh một đao sắp đâm tới cũng không thể được, cuối cùng cũng chỉ còn cách nhắm mắt lại chịu trận. 

Trong lúc cùng đường bí lối, hắn chợt thấy một làn gió mạnh đánh úp tới, mở mắt ra thì thấy một bóng kiếm xẹt qua. Lưỡi kiếm xông đến chặt đứt lưỡi đao đang tấn công, một nữ tử nhẹ nhàng đáp xuống, thân thủ khi tiếp đất như bóng mờ ảo ảnh không chạm đến được. 

Dường như hắn còn chưa thấy rõ được động tác của nàng thì đã cảm thấy gió lạnh thấu xương đánh tới hai bên, sát thủ xung quanh đồng loạt ngã gục, đều là một kiếm cắt cổ.

Giản Trăn thấy người mình ngã xuống hơn phân nửa, ánh mắt lộ ra sát ý, hắn ta đưa tay vào trong ngực lấy ra hai viên màu đen và đỏ sau đó bước nhanh về phía trước ném lên không trung. Hai viên ném lên không va vào nhau rồi vỡ tan, kim phấn đầy trời như những ngôi sao nhỏ rực rỡ lấp lánh dưới ánh trăng, giống như cả bầu trời đầy sao rơi xuống con phố dài và phân tán bay theo gió.

Gió nhẹ nhàng thổi tới, đi đến đâu cũng thấy sắc mặt người chết trở nên tím tái, ở dưới ánh trăng vô cùng kinh hãi.

Công Lương Đản hoảng hốt, vội giương mắt nhìn lại. Bóng kiếm lóe lên trước mắt, nàng xoay người trên không mấy lần, vung kiếm như nước chảy mây trôi. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, màu sắc của y phục dần lộ ra, vạt áo bằng lụa mỏng chợt tung lên nhanh chóng thu lại theo chuyển động trong nháy mắt. Lớp vải lụa như làn khói quấn quanh người, tầng tầng lớp lớp khi thì thu vào khi lại tung ra.

Sắc mặt Bạch Cốt rất lạnh lùng, ánh mắt hờ hững nhìn lại, cổ tay khẽ chuyển động vận khí truyền vào kiếm. Kiếm khí xộc đến tạo thành một đường dài, thiên la địa võng đầy khói độc cùng với bột độc bay khắp nơi trong gió đều bay về hướng ngược lại, những giáo chúng Độc Tông còn lại chưa kịp né tránh đều bị gió độc cắt cổ.

Giản Trăn là người duy nhất còn sót lại. Khói độc tan theo gió, hắn ta vẫn chẳng hề sợ hãi, lẳng lặng nhìn người dưới ánh trăng, chợt cảm thấy dáng vẻ đó giống như đã từng quan biết: “Dám cướp người của Độc Tông Ám Xưởng ta, gan chó cũng lớn đấy. Các hạ sao không xưng tên ra, ngày sau ta còn có lòng tốt giúp ngươi khắc lên bia mộ”.

Vừa dứt lời, hắn ta chợt nghe thấy một tiếng nữ tử rất quen thuộc hét lên: “Giản Trăn, ngươi là đồ vô lương tâm, bản cô nương hôm nay đã tóm được ngươi rồi!”.

Bạch Cốt nghe vậy chợt quay đầu nhìn. Nàng hơi giật mình, hôm nay dường như những người nàng quen biết đều gom lại hết một chỗ.

Giản trăn quay đầu, lập tức sững người tại chỗ, ngón tay dài thượt đột nhiên nắm chặt suýt chút nữa là bóp chết Tiểu Tây trong tay. Hắn ta nhanh chóng tỉnh táo, vội vàng ôm Tiểu Tây trốn nhanh vào một con hẻm.

Hà Bất Hoan thấy máu chảy thành sông trên mặt đất, biểu tình ngây ra, thấy Giản Trăn trốn đi lại vội vàng xách kiếm đuổi theo.

Bạch Cốt thu kiếm vào vỏ, đi đến trước mấy bước. Nhìn người đang thở thoi thóp trên mặt đất, nàng đổi về giọng nói nguyên bản, cao cao tại thượng hỏi: “Muốn rời khỏi Ám Xưởng không?”.

Suốt bao năm tháng dài, thói quen phục tùng và sự sợ hãi đã luôn ăn sâu vào xương cốt, dù thời gian có qua bao lâu chăng nữa cũng sẽ không thay đổi. Công Lương Đản dù nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ tới điều đó, vô thức trả lời theo phản xạ: “Muốn”.

Người trước mặt mỉm cười, khuôn mặt xa lạ nhưng lông mày và ánh mắt đều thể hiện ý chí giống nhau, ý chí nhất định phải thắng: “Ngươi chính là Thập Thất, xưa nay ta chỉ bảo vệ người của mình, nói như vậy là ngươi hiểu rõ ý của ta chứ?”.

Công Lương Đản cố hết chút sức lực cuối cùng, hắn nhìn người trước mặt, đồng tử hơi co rút, vẻ mặt hoảng hốt. Trong mơ hồ, dường như hắn nhìn thấy người kia một thân bạch y sạch sẽ, nhưng là trong dáng vẻ của một cô gái. Giữa hai hàng lông mày không hề xuất hiện nốt chu sa, nhưng hắn tựa như lờ mờ nhìn thấy được.

Ngói đen tường trắng vây quanh, giống như một cây bút đặc biệt lớn từ từ vẽ xuống một đường dài. Trong vườn hoa hạnh và liễu trồng đan xen, bướm bay giữa những khóm hoa, đưa mắt nhìn về phía xa có thể thấy chiếc cầu cong cong cùng những hành lang gấp khúc. Nước trong hồ vòng quanh bức tường trắng, đình viện chính là điểm hoàn thiện cuối cùng của tác phẩm, tựa như thấy được toàn bộ năng lực của người thợ thủ công khéo léo.

Sở Phục tiến lên cung kính đáp: Công tử, Bạch công tử đã cứu Quỷ Thập Thất từ trong tay Độc Tông, hiện giờ đang ở trong phủ Trấn Nam Hầu.

Hiện giờ chỉ sợ Trấn Nam Hầu chưa chắc đã chịu cam tâm tình nguyện lót đường cho công tử, chúng ta có cần lấy tính mạng của người con trai này trước không?”.

Dùng Quỷ Thập Thất chính là nước cờ đả thông cục diện ở chỗ Trấn Nam Hầu, giờ đã đạt được mục đích của công tử, căn bản vốn có thể thuận lợi mượn tay Ám Xưởng diệt trừ con trai Hầu phủ, để Trấn Nam Hầu hoàn toàn không còn niệm tưởng mà toàn lực trợ giúp công tử. Nhưng hiện giờ lại bị Bạch Cốt kia giữa đường chặn lại, tự nhiên đâm ngang. Hiện nay Hầu gia có con nối dõi, làm sao có thể không suy nghĩ cho con trai mình?

Sở Phục càng nghĩ càng cảm thấy Bạch Cốt này thật sự không nên giữ lại.

Người trong đình nghe xong vẫn chưa nói một lời, phía xa Chử Hành đang dẫn một con ngựa con ngây ngốc đi tới chỗ này.

Ngựa con đến phía trước đình nhưng lại không thấy loại cỏ nó thích ăn, dường như có chút không vui.

Tần Chất nhẹ nâng mi mắt nhìn về phía ngựa con ở ngoài đình, chung trà trong tay khẽ chuyển động, nước trà bên trong chung trà bằng sứ trắng đong đưa, từ từ tỏa hương thơm của lá trà.

Sở Phục, Chử Hành hầu hạ bên cạnh Tần Chất đã lâu nên có thể dễ dàng phát hiện ra hai ngày nay tâm trạng của công tử nhà mình không được tốt. Từ sau khi không thấy tỳ nữ được mang về từ khu săn bắn, tâm trạng của công tử luôn bất ổn, khí tức tỏa ra xung quanh bức bách khiến mỗi khi bọn hắn nói chuyện đều biết điều nói đơn giản bình thường, không dám nói quá nửa lời, chỉ sợ nói nhiều lại sai nhiều.

Tần Chất nhìn ngựa con một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “Những người đi ra từ Ám Xưởng có gột rửa thế nào cũng không sạch được, nâng lên càng cao thì ngã càng đau, tạm thời giữ lại cũng không sao”.

Sở Phục vội cúi đầu đáp: “Dạ”.

Tần Chất đặt chung trà có hoa văn chín màu trong tay xuống, đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài đình. Áo choàng màu tím sẫm, ống tay và cổ áo thêu đường viền tinh xảo, đai ngọc thắt lưng, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, dáng người thon dài lịch lãm tao nhã như tùng bách, nhất cử nhất động đều làm say lòng người, xem ra không hề tầm thường.

Hắn khoanh tay chậm rãi cúi đầu nhìn ngựa con trước mặt, biểu tình dịu dàng và dễ gần như mọi khi, nhưng tinh tế quan sát thì hoàn toàn không phải như vậy.

Giống như người đối diện với ngươi cười, chưa chắc đã là người tốt; hay nhìn thấy màu sắc sặc sỡ tươi đẹp, chưa chắc đã không có độc.

Ngựa con đứng một bên ngoan ngoãn, thấy Tần Chất đi đến trước mặt, nó có vẻ hoảng sợ trốn sang một bên, nhưng sợi dây đã bị Chử Hành nắm chặt trong tay nên nó không giãy giụa tránh đi được chút nào.

Tần Chất thấy thế chợt cười nhẹ, hàm răng trắng giữa môi lộ ra, đôi mày thanh nhuận ôn hòa, nụ cười như gió xuân, nhìn qua cả người và vật đều là dáng vẻ vô hại.

Ngựa con ngây ngốc đối diện với ánh mắt của Tần Chất, chân không tự chủ được dịch về phía sau.

Hắn từ từ đưa tay xoa cổ ngựa con, ngữ điệu ôn hòa nhẹ nhàng từ tốn: “Vì sao đồng ý với ta rồi lại không ở lại, dù nàng chỉ ở lại thêm hai canh giờ cũng được…”. Đôi mắt hắn hơi nheo tối sầm lại, lời nói nhẹ nhàng từ tốn không hiểu sao lại khiến cho lòng người ta cảm thấy âm trầm và nguy hiểm: “Hết lần này đến lần khác cứ muốn quyến rũ ta…”.

Ngựa con thật sự bị dọa cho choáng váng, vốn dĩ chuyện trong rừng cây hôm ấy đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng nó, hiện giờ lại càng gia tăng thêm bóng ma tâm lý. Cổ nó bị trói không thể cử động, chỉ có thể rũ đầu không nhìn, ngây thơ cho rằng làm như vậy là có thể tránh được người trước mặt.

Sở Phục Chử Hành nhìn nhau, liên hệ nguyên nhân hậu quả trước sau tất nhiên cũng có thể đoán được, chỉ là không ngờ công tử nhà mình vẫn còn nghĩ đến tỳ nữ kia.

Ngày ấy sau khi trở về từ khu săn bắn, vừa vào đến phủ, công tử đã sai phòng bếp chuẩn bị một bàn ăn ngon, còn đặc biệt kêu người đi tiệm vải may áo. Lụa trắng mỏng manh như cánh ve kia chính là cống phẩm, vô cùng quý giá, có thể thấy được công tử quả thật rất coi trọng tỳ nữ này.

Bọn họ vốn tưởng rằng tỳ nữ đó sẽ được nạp vào phủ hầu hạ nhưng không ngờ nàng thậm chí còn chả thèm người như vàng như ngọc như công tử nhà mình mà lặng lẽ bỏ đi không thèm một lời chào hỏi, khó trách công tử nhớ thương. Mọi thứ vẫn còn mới mẻ trong đầu sao có thể dứt ra mà đi như vậy, thế chẳng phải chứng tỏ là công tử nhà mình không có chút sức hấp dẫn nào hay sao…

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp