Không Phải Người Tốt ( tiếp từ chương 30)

Chương 1


6 tháng

trướctiếp

 Chương 57: Đừng sợ, chỉ hôn một cái thôi

Bạch Cốt vội vàng trở về chỗ ở, nhanh chóng thay đổi xiêm y, xem xét cả người một lần nữa, thấy không có gì bất ổn mới yên tâm đến chuồng ngựa. 

Chuồng ngựa chính đang vô cùng bận rộn, hôm qua các quý nhân vui chơi thâu đêm suốt sáng, có lẽ đến chiều nay mới đi săn nên khâu kiểm tra cuối cùng trong buổi sáng hôm nay vô cùng quan trọng.

Bạch Cốt tránh quản sự đi tuần tra, lợi dụng lúc hỗn loạn để tới khu ngựa của các quý nhân. Nàng lập tức tìm đến ngựa của Quốc cữu gia, đã không thể hạ độc thì chỉ có thể ra tay ở chân của ngựa, xoa bóp cho kinh mạch của nó chạy ngược, đợi cho đến khi nó chạy nhanh thì chân trước sẽ bị chuột rút, người ngồi trên văng khỏi ngựa ngã chết là điều không thể nghi ngờ. Cách này vừa tạo ra tai nạn ngoài ý muốn trong khi săn thú vừa có thể lấy mạng người dễ như trở bàn tay.

Nhưng Bạch Cốt vừa đến trước ngựa của Quốc cữu gia thì lại nghe được bên cạnh có người cười nói: “Chạy thật là nhanh, làm ta phải mất công tìm một lúc”.

Bạch Cốt đang vươn tay đến chỗ máng cỏ của chuồng ngựa thì đột nhiên sững lại, nàng quay đầu nhìn thấy Tần Chất đứng cách đó không xa, trên tay còn dắt theo một con ngựa con có điệu bộ kiêu kỳ lạnh lùng mà còn rất ngây ngốc.

Advertisement

Bạch Cốt nhìn người dắt con ngựa đi tới trước mặt nàng, đưa dây cương trong tay cho nàng: “Chẳng phải muốn nuôi ngựa sao, có thích con ngựa này không?”.

Bạch Cốt cầm dây cương trong tay, nhìn ngựa con quen thuộc trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì. Quản sự phía sau vội đưa mắt ra hiệu nhưng nàng cũng chẳng thèm để ý, bỏ mặc chẳng nói chẳng rằng. 

Tầm mắt Tần Chất khẽ lướt qua Bạch Cốt rồi chuyển tới con ngựa bên trong, là Thiên Lý Câu của Quốc cữu gia.

Suy nghĩ thoáng qua phút chốc, hắn vẫy tay ra hiệu cho quản sự phía sau lui xuống, bản thân cúi đầu nhìn về phía Bạch Cốt. Thấy nàng ngây ngốc nắm cương của con ngựa thì không khỏi cong mắt cười, đưa tay nắm lấy tay đang cầm dây cương: “Làm sao vậy?”.

Bạch Cốt nhìn hắn đang nắm tay mình, tay hắn thật ấm, cảm giác bất chợt khiến nàng khẽ thu tay về nhưng lại kéo theo tay hắn cùng thu lại, hệt như bàn tay đó đã dính chặt vào tay nàng.

Bạch Cốt thậm chí còn không muốn đoái hoài đến hắn, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, dáng vẻ không muốn để ý tới người khác.

Tần Chất cũng làm điệu bộ tương tự, bỏ qua phản ứng của nàng mà một mực muốn kéo tay nàng đi ra ngoài. 

Nội tâm Bạch Cốt nhảy dựng lên, vội vàng xoay người lui về phía sau. Hôm qua rục rịch ngọ nguậy cả một đêm, nỗi ám ảnh đã phủ kín trong lòng nàng, giờ này làm sao còn dám đi cùng hắn?

Tần Chất khẽ cười, tới gần Bạch Cốt thấp giọng nói, ngữ điệu vô cùng từ tốn lịch sự: “Hôm nay ta tới là để nhận lỗi với nàng, hôm qua uống say nên lời nói hành động có chút càn rỡ, thật sự xin lỗi. Giờ Ngọ ta dẫn nàng đi săn thú được không, đi chơi vui vẻ một chút coi như đền bù cho nàng?”.

Bạch Cốt nghe vậy hơi khựng lại, nếu nàng đồng ý là có thể trà trộn vào trong, tận mắt nhìn thấy chẳng phải càng ổn thỏa, càng dễ hành động hơn hay sao?

Nghĩ vậy nên nét mặt nàng đã không còn vẻ kháng cự, dễ dàng bị Tần Chất kéo ra khỏi chuồng ngựa.

Vả lại, sau khi tỉnh rượu, Tần Chất đã trở về dáng vẻ dịu dàng tao nhã như trước đây, bước đi bên cạnh nàng vẫn luôn duy trì khoảng cách nửa cánh tay, không xa cũng không gần, không giống như cử chi ngày hôm qua cùng với sự hoang đường sau khi say rượu khiến người ta phải co quắp ngón chân.

Bạch Cốt cứ vậy liền không có tâm tình cảnh giác, nàng dắt ngựa con đi dạo cùng hắn, tản bộ trên đồng cỏ rộng lớn.

“Chúng ta đi dạo một vòng, chờ đến khi bọn họ bắt đầu, ta sẽ dẫn nàng đi chơi”.

Đại ca ca ôn hòa săn sóc dẫn nàng đi ra ngoài chơi giống như trước kia, suy nghĩ ấy khiến Bạch Cốt thả lỏng rất nhiều, nàng gật đầu đồng ý nhưng mới vừa gật đầu một cái lại nhớ tới chuyện xảy ra trước đây, biểu tình không hiểu sao có chút trầm xuống.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tần Chất, ôn văn nho nhã, góc mặt cũng rất đẹp, khôi ngô tuấn tú, mê hoặc nhân tâm. Mái tóc vấn cao, eo thắt đai ngọc, dáng người thon dài, dáng vẻ dịu dàng, nàng nhìn thoáng qua liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trong lòng đột nhiên hơi se lại.

Bạch Cốt dường như đang suy nghĩ điều gì nên không để ý rằng nơi Tần Chất đi đến ngày càng hẻo lánh, hai người một ngựa dần dần cách ly khỏi tầm mắt của người hầu, đi thẳng vào trong rừng cây nhỏ.

Khu rừng này cực kỳ hẻo lánh, rêu xanh trên những tảng đá cho thấy quanh năm không có ai qua lại, một cái cây lớn đổ xuống chắn ngang đường đi của họ.

Bạch Cốt thấy vậy nhìn Tần Chất, bất chợt không biết vì sao lại tản bộ đến nơi hẻo lánh như này, chỉ nghe hắn thuận miệng dặn dò: “Buộc cương ngựa lại đi”.

Bạch Cốt không hiểu nguyên nhân, chỉ cảm thấy ánh mắt kia của hắn dừng trên người nàng thật sự không được tự nhiên, nàng vẫn đứng im tại chỗ nhìn hắn không hề nhúc nhích.

Tần Chất khẽ mỉm cười, hàm răng trắng tinh hơi lộ ra, nhìn qua vô cùng sắc bén. Hắn từ từ tiến lại gần, sờ lên gáy ngựa con: “Không buộc cũng không sao, chỉ sợ lát nữa sẽ khiến nàng không tiện”.

Bạch Cốt vô thức rùng mình lùi về phía sau một bước, nàng kéo ngựa con ở bên cạnh dịch lên phía trước mặt vài bước mới cảm thấy hơn an toàn một ít, nhịp tim đập thình thịch vẫn chưa ổn định.

Tần Chất đã chậm rãi từ phía sau dính sát vào người nàng, đưa tay ôm lấy nàng, giọng điệu thay đổi, ý tứ sâu xa thong thả: “Hôm qua ta quá chén nên không nhớ rõ cái miệng nhỏ nhắn của nàng có vị gì, chỉ nhớ là rất ngọt, cho ta nếm lại một lần nữa được không?”.

Ngữ điệu ái muội như một cái móc câu nhỏ, như có như không dẫn dụ mê hoặc khiến Bạch Cốt phát run. Hơi thở của hắn phả lên cổ nàng khiến nàng co rụt lại, lập tức xoay người muốn tách ra khỏi hắn.

Tần Chất chẳng thèm quan tâm những kháng cự nhỏ nhặt của nàng. Hắn bế nàng lên, tiến đến phía trước vài bước đè người lên gốc cây to trước mặt. Ngựa con đứng bên cạnh đang cúi đầu ăn cỏ cũng bị ép kéo qua đó, miếng ăn đến miệng còn bị chặn khiến nó cũng hoảng sợ.

Bạch Cốt bị ép mạnh mẽ vào gốc cây, cả người Tần Chất đã đè trên người nàng ở phía sau. Nhiệt độ cơ thể từ từ truyền đến xuyên qua lớp quần áo, hương thuốc nhàn nhạt dường như lưu lại khắp cơ thể, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng không ngờ hắn không uống say mà cũng như vậy, nhớ tới đủ loại chuyện hôm qua, đến giờ cuống lưỡi nàng vẫn còn đau.

Nàng vội nghiêng đầu nhìn về phía hắn, thanh âm bất chợt trở nên sắc nhọn: “Tần Chất!”.

Nàng vừa mở miệng gọi một tiếng đã bị hắn xoa đầu, cúi đầu hôn thật mạnh, hành động lẫn sức lực ngang ngược khiến lòng nàng hoảng hốt. Đợi đến khi hắn hơi rời cánh môi nàng, nàng mới có cơ hội mở miệng luống cuống nói: “Tần Chất… Huynh đừng đối xử với ta như vậy, ta…”. Câu “Ta là Bạch Bạch” khó lắm mới chuẩn bị ra đến đầu môi nhưng nàng vẫn còn do dự vài thứ nên cuối cùng cũng nhịn xuống. 

Ngựa con ở bên cạnh bị tư thế này làm cho sợ hãi. Nó nhìn hai người họ, cố gắng chạy thoát nhưng dây thừng kia lại buộc vào cổ tay của Bạch Cốt. Nó vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được nên chỉ còn nước chịu chung cảnh ngộ với Bạch Cốt hiện giờ, nhưng so với nàng thì nó còn an toàn hơn nhiều.

Tần Chất vuốt ve mái tóc nàng, thanh âm hơi khàn, bờ môi dán lên cánh môi nàng. Hơi thở nóng bỏng khiến nàng khẽ run lên, cánh môi chạm nhẹ như có như không mang đến cảm giác ngứa ngáy: “Đừng sợ, chỉ hôn một cái thôi, ở đây sẽ không có ai nhìn thấy đâu…”. Lời cuối hơi trầm xuống rồi hoàn toàn biến mất giữa môi lưỡi dây dưa.

Trong rừng hơi lạnh, hơi thở quá mức thân mật khiến nhiệt độ trở nên ấm áp, nóng bỏng hơn rất nhiều. Bầu không khí kiều diễm đến mức khiến người ta phải xấu hổ nếu vô tình nhìn thấy.

Ngày ấy, khi ra được khỏi cánh rừng thì Bạch Cốt cũng bị rút cạn sức lực, chân đi không vững, cả người mềm nhũn không nhấc lên nổi. Tri giác còn lại của nàng chỉ cảm thấy trên người vẫn còn lưu lại hơi thở của hắn. Sự ấm áp lẫn thân mật ướt át đó khiến trái tim nàng lại đập thật nhanh mỗi lần nhớ đến, nhanh đến mức nàng sắp không chống đỡ nổi nữa.

Mọi chuyện càng khó khăn hơn trong những ngày tiếp theo. Tần Chất vẫn luôn dẫn nàng theo bên mình như hình với bóng, nàng căn bản không có cách nào để động thủ, rất nhiều cơ hội đều bị hắn vừa khéo làm mất đi, bản thân nàng tạm thời cũng mắc kẹt ở chỗ này.

Mà đáng sợ nhất đó là Tần Chất càng ngày càng không kiêng nể gì. Mỗi tối nàng đã phải căng sức ứng phó, đến ban ngày vẫn còn phải đón nhận sự thân mật của hắn. Mỗi lần như vậy, tư thế của hắn đều đáng sợ giống như muốn ăn thịt người, lần sau lại khó chống đỡ hơn lần trước.

Đôi khi hắn còn cưỡng ép thân mật với nàng trước mặt mọi người. Số lần thân mật sau đó ngày càng nhiều, điệu bộ của hắn cứ như vẻ nếu thiếu một lần là hắn thiệt một lần vui vẻ, dường như cực kỳ vừa ý nàng.

Lần nào hắn cũng khiến Bạch Cốt phải xuất hiện trước mặt mọi người, nhất cử nhất động đều có người nhìn, cơ hội động thủ ở khu vực săn bắn càng thêm xa vời.

Hôm nay là ngày cuối cùng của những quý nhân ở bãi săn, Quốc cữu gia là chủ nhà nên lưu lại đến cuối để tiễn khách.

Bạch Cốt đương nhiên là bị đưa đến khu săn bắn cùng với Tần Chất, lúc này nàng đang ngồi chờ trong xe ngựa của Tần Chất.

Nàng vén màn xe nhìn ra bên ngoài, cách đó không xa, Tần Chất và Quốc cữu gia đang cùng đi về phía này. Ánh mắt nàng dần trở nên lạnh lẽo, nếu không dùng võ công thì không thể nào lấy được mạng Quốc cữu gia. Nếu chờ đến khi ông ta quay về phủ thì hộ vệ sẽ càng nghiêm ngặt, cơ hội tạo dựng cái chết vô tình ít đi rất nhiều, nhưng nếu động thủ tất sẽ gây ra sóng to gió lớn.

Bạch Cốt rủ mắt trầm mặc một lúc lâu, trong lòng đã có quyết định liền buông rèm xuống.

Nơi xa, Tần Chất giương mắt nhìn lại, vừa lúc thấy Bạch Cốt buông rèm xuống. Đáy mắt hắn khẽ chuyển động, im lặng một lát sau đó xoay người mỉm cười cáo từ với Quốc cữu gia rồi lên xe ngựa.

Bạch Cốt yên tĩnh ngồi bên trong, Tần Chất vén rèm tiến vào ngồi xuống bên cạnh nàng. Hắn không tiến lại gần thân mật đùa giỡn với nàng như trước mà nhắm mắt im lặng.

Bạch Cốt nhìn hắn tiếp đó rời tầm mắt như đang suy nghĩ điều gì. Đây là lần cuối cùng bọn họ ở cùng nhau, sau này gặp lại, nàng sẽ không còn là Cổ Bạch nữa mà trở về là Bạch Cốt; là do hắn trước kia đã lựa chọn con đường không muốn làm huynh đệ với Bạch Cốt.

Bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh, xe ngựa chậm rãi chuyển bánh di chuyển rời khỏi nơi này trong bóng đêm dần buông xuống.

Bạch Cốt im lặng ngồi một góc, người bên cạnh nhắm mắt không nói gì bỗng duỗi tay ôm nàng vào lòng. Hắn cúi đầu nhìn nàng, nhìn một lúc lâu mới mở miệng nói như có ẩn ý: “Ở lại bên ta hai ngày, sau đó ta sẽ để nàng đi. Hai ngày sau, nàng sẽ không cần phải vất vả như bây giờ nữa, ta sẽ cho nàng thứ nàng muốn”. 

Quả nhiên chỉ là tình cảm bèo nước, vui chơi mà thôi. Hắn là con cháu thế gia, sao có thể thật sự bên nhau lâu dài với một tì nữ, nàng cũng lắm cũng chỉ là món đồ chơi để hắn trêu đùa khi nhàn rỗi mà thôi.

Giống như khi xưa hắn muốn làm huynh đệ với nàng cũng chỉ là hứng khởi nhất thời, chung quy không có khả năng duy trì cả đời…

Bạch Cốt nghe xong một lúc lâu mới mở miệng nói một chữ: “Được”.

Tần Chất nhìn nàng, chợt cúi đầu hôn lên cánh môi nàng, rất nhẹ rất dịu dàng, so với phong cách trước kia quả thật là nhẹ nhàng ôn thuận như mưa phùn. Nàng cảm nhận được hơi thở của hắn đến gần, lông mi khẽ chớp tựa như không thoải mái, thân thể hơi bất giác lùi lại, chợt nghe hắn nhẹ nhàng nói một câu, giống như thì thầm: “Hai ngày này ta sẽ đối xử với nàng thật tốt”.

Bạch Cốt nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, lần đầu ngoan ngoãn nghe lời dựa vào lòng hắn, không hề giãy giụa hay kháng cự.

Nhưng nàng sẽ không ở lại, đừng nói là hai ngày, cho dù là hai canh giờ nàng cũng sẽ không ở lại.

Xe ngựa vừa mới đến Tần phủ, Bạch Cốt chẳng thèm ngồi nóng chỗ đã tranh thủ lúc Tần Chất đi thay quần áo mà rời khỏi Tần phủ trong đêm, đi thẳng đến con đường mà Quốc cữu gia nhất định phải đi qua để về phủ.

Nửa đêm, trên đường không một bóng người, ánh trăng rơi trên phiến đá xanh hơi gợn sóng. Cách mấy con phố vẫn vọng lại tiếng gõ càng ngày càng xa của một gánh nhỏ trên đường.

Bạch Cốt lao nhanh như gió trên những nóc nhà cao thấp, tốc độ cực nhanh, nếu có người nhìn thấy e cũng chỉ cho rằng mình gặp ảo giác. 

Ở phía cuối góc phố phía xa, một làn khói xanh đột ngột bao trùm khiến hàng chục người lao ra khỏi đám khói. Phía trước có một người dùng tay che miệng, tay cầm kiếm, bay nhanh về phía đám đông đang hoảng loạn.

Phía sau có một vài bóng đen lướt qua và một người từ từ bước ra khỏi làn khói.

Bạch Cốt đột nhiên dừng lại, ẩn mình vào một mái hiên thấp, lẳng lặng biến mất trong màn đêm.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp