Chỉ còn lại hai ngày, Trang Sinh Hiểu Mộng không rõ mình có thể quay về trong vòng hai ngày hay không. Nếu không tổ chương trình chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm ngừng phát sóng trực tiếp.

Trong cuộc họp, bầu không khí của tổ chương trình vô cùng bi thương, còn có tư thế muốn dọn dẹp đồ đạc rời đi.

Đạo diễn cố nặn ra một nụ cười, cố gắng an ủi cả tổ: "Ta đã liên lạc với vài người bạn trong ngành để nghĩ cách rồi. Mọi người đừng sợ, ta nhất định có thể bảo đảm được cuộc sống cho mọi người."

"Hoàng thất thật quá đáng quá đáng." Có người bất mãn nói: "Còn nói không có thực quyền, cuối cùng không phải họ muốn dạy dỗ là có thể dạy dỗ được chúng ta à."

"Hết cách rồi, dù sao cũng là người giàu nhất Cửu Hạ, dùng tiền thôi cũng có thể đập c.h.ế.t người.”

“Đạo diễn, nếu thật sự không được thì chúng ta liên lạc với cô Trang Sinh đi."

Dù sao bọn họ cũng không muốn chương trình cứ như vậy bị ép ngừng phát sóng.

Trợ lý đang xem phát sóng trực tiếp do dự nói: "Nhưng có lẽ cô Trang Sinh cũng không muốn quay lại hoàng thất."

Lúc này Trang Sinh Hiểu Mộng đang tìm hiểu về chế độ phúc lợi của xã hội Tinh Tế từ chỗ Sở Tầm. Với kẻ sống nay đây mai đó không nghề nghiệp không tài sản như cô, tốt nhất nên có được đãi ngộ nào đó.

Sở Tầm nói: "Cô không muốn quay trở về hoàng thất à? Mặc dù cô đã mất đi thân phận công chúa, nhưng dựa theo pháp luật thì hoàng thất vẫn là người giám hộ của cô."

DTV

"Không muốn quay về." Trang Sinh Hiểu Mộng lắc đầu, sau đó nghi ngờ hỏi: "Người giám hộ có nghĩa là gì?"

"... Nói đơn giản thì người giám hộ phải có trách nhiệm với cuộc sống của ngươi, và đáp ứng được các nhu cầu cơ bản nhất về sinh hoạt cho cô."

"Ý là nếu ta trở về thì hoàng thất sẽ phải tốn công nuôi ta?" Trang Sinh Hiểu Mộng cảm thấy thật vô nghĩa: "Đừng, có cầu xin ta ta cũng không quay về. Anh cứ kể ta nghe về phúc lợi xã hội đi."

So với quay về hoàng thất, cô càng tình nguyện sống như dân thường còn hơn. Trang Sinh Hiểu Mộng không biết rằng, vào lúc này, một đám thành viên hoàng thất đều đang xem phát sóng trực tiếp của cô. Trang Sinh Hiên Dật cười lạnh, nói: "Đúng là đủ lông đủ cách rồi, thật sự nghĩ rằng trẫm sẽ cầu xin nó quay về sao?"

"Cứ mặc kệ nó đi phụ hoàng, nó ở bên ngoài lâu rồi, chịu đủ đau khổ sẽ biết đường trở về."

Trang Sinh Hiên Dật trầm giọng ra lệnh: "Hiểu Lê, không được xen vào chuyện của nó nữa, mặc kệ nó đi."

"Hầy, phụ hoàng thật thông minh, để xem không có anh hai giúp đỡ thì cô ta có thể nhảy nhót trên mạng được bao lâu." Ngũ hoàng tử Trang Sinh Tư Vũ bước lên phía trước nịnh hót.

Trang Sinh Hiểu Lê cảm thấy khó hiểu, nói: "Ta giúp em ấy cái gì?"

Trang Sinh Tư Vũ nói: "Anh hai đừng giả bộ, chúng ta còn không biết tính anh à. Lúc cô ta xuất cung anh đã cho cô ta không ít tiền, cô ta lên mạng làm đủ chuyện ồn ào như vậy sao lại không có anh yểm hộ ở đằng sau được."

"Nhưng ta thực sự không làm gì cả." Trước ánh mắt đang nhìn mình của phụ hoàng, Trang Sinh Hiểu Lê cảm thấy phải giải thích rõ ràng: "Trước đó ta cho em ấy chút tiền, còn thả ra một chút tin tức nhỏ để ép em ấy quay về sớm một chút. Còn chuyện em ấy phát sóng trực tiếp ta không hề tham dự vào."

Thấy dáng vẻ của Trang Sinh Hiểu Lê không giống đang giả vờ, cũng không cần phải giả vờ làm gì, khiến lòng Trang Sinh Hiên Dật mơ hồ bất an: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, phụ hoàng...” Trang Sinh Hiểu Lê chợt nhận ra có gì không đúng: "Ta không giúp em ấy, vậy thì em ấy đã làm thế nào?"

Toàn bộ cung điện lập tức trở nên yên tĩnh.

"Không phải em hai làm, thì tất nhiên sẽ là người khác làm." Trang Sinh Tư Ngọc mở miệng nói: "Dù là ai thì cũng đừng hòng lợi dụng Hiểu Mộng."

"Đại thần đương nhiên sẽ không trở về hoàng cung!"

"Nè, bây giờ ta vẫn còn tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi đây. Vậy mà hoàng đế chó lại đối xử với đại thần như vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play