Tổ chương trình cảm giác rất oan uổng, bởi vì bọn họ cũng không biết rốt cuộc ai là người để đồ ăn ở đó. Nhưng chuyện này lại mang tới cho họ cảm giác... Là làm cách nào để đưa vật tư sinh hoạt thiết yếu cho vị Sở tiên sinh kia, lại phải thực hiện trong điều kiện ít nổi bật nhất, giữ nguyên hiện trạng bây giờ.
"Có làm được không?" Đạo diễn tỏ vẻ nghi ngờ với cách mà trợ lý đưa ra.
"Cứ thử xem, chẳng lẽ chúng ta còn có lựa chọn nào tốt hơn nữa à?"
Trang Sinh Hiểu Mộng suy nghĩ cho người bị thương, nên nấu đồ ăn rất thanh đạm.
Canh thịt rau dưa vô cùng đơn giản và mấy loại rau củ. Đáng nhắc tới nhất là trên người Sở Tầm luôn mang theo muối, lúc này đã phát huy công dụng của nó.
Trên màn hình, tướng ăn của Sở Tầm rất đẹp mắt, nhưng cũng không chịu nổi sự hâm mộ ghen tị của khán giả đối với hắn. Khán giả mắt nhìn hắn ăn hết bát canh thơm ngát mê người, lại ăn loại củ ngon ngọt thanh mát tới no bụng. Tất cả đều do chính tay Trang Sinh Hiểu Mộng nấu ra.
Bọn họ cách thật xa nên chỉ đành nhìn phát sóng trực tiếp rồi thèm thuồng chảy nước miếng. Mà Sở Tầm ở gần nhất lại được ăn những món mà họ khao khát ước mong.
"Cảm ơn." Đã lâu không ăn mất kiềm chế như thế, Sở Tầm hơi xấu hổ đặt bát xuống. Nhịn xuống cảm xúc muốn xem nồi nước canh đang tỏa khí nóng.
"Đừng khách sáo, đã ăn no chưa?" Trang Sinh Hiểu Mộng một tay cầm đùi thịt, một tay bưng bát canh. Không hề để ý tới hình tượng ngồi xổm xuống đất.
"Ừm." Sở Tầm rụt rè gật đầu.
Hắn không ngờ được mình lại có ngày được ăn món do chính tay vị công chúa nhỏ này làm. Mà đồ ăn lại vô cùng ngon nữa.
Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta?"
Sở Tầm uyển chuyển nói: "Bởi vì cô thay đổi rất nhiều."
Trang Sinh Hiểu Mộng hỏi: "Ngày trước trong mắt anh, ta có dáng vẻ thế nào?"
Sở Tầm hơi ngừng một lát, sau đó mới nói: "Vô cùng yêu kiều cao quý."
Khu bình luận trên màn hình lập tức bổ sung: "Vô cùng yếu ớt, dùng cái gì cũng phải là đồ tốt nhất, làm cái gì cũng phải có người hầu hạ. Không được như ý cái là nổi giận."
"Là một cô công chúa nhỏ điển hình, sống trong thế giới của chính mình. Nói thật là trước kia ta rất ghét Trang Sinh Hiểu Mộng."
"+1, ta cảm thấy chị gái và cô công chúa nhỏ ngày xưa hoàn toàn là hai người khác nhau."
"Ta cũng đối xử với cô ấy như hai người khác nhau."
"Không lẽ là hai người khác nhau thật?"
DTV
Trang Sinh Hiểu Mộng đỡ trán, nói: "Xin đừng nói uyển chuyển như vậy, cứ nói thẳng ra đi, ta thực sự rất muốn biết mình lúc trước như thế nào." Vì chuyện này ảnh hưởng tới những dự tính trong tương lai của cô. Vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Sở Tầm. Cô công chúa nhỏ luôn coi mình là trung tâm ngày xưa nay đã bắt đầu để ý tới cái nhìn của người khác?
Ánh mắt của Trang Sinh Hiểu Mộng rất thành khẩn.
Sở Tầm hắng giọng, nói: "Ngày xưa, thật ra cô cũng rất được chào đón...”
Từ nhỏ đã được nhiều người vây quanh, là cô công chúa nhỏ tiêu chuẩn trong truyện cổ tích ảo tưởng, ngây thơ đáng yêu, không lo không nghĩ. Hằng ngày đều ăn mặc xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp động lòng người.
Công chúa nhỏ như vậy sao lại có người không thích chứ? Chỉ là sự yêu thích này không sâu sắc, mà Trang Sinh Hiểu Mộng cũng không phải công chúa nhỏ thật sự.
Cô có thể được nâng lên tận trời, được bồi dưỡng trong hũ đường. Cũng có thể ngã mạnh từ trên trời xuống, chiếc kính lúp trên mạng luôn luôn phóng đại bộ dạng chật vật của cô ra trước mắt mọi người.
Cô công chúa giả, hàng giả, hàng dỏm...
Sở Tầm vừa nói xong, Trang Sinh Hiểu Mộng đã rơi vào sự im lặng ngắn ngủi. Nhìn vẻ mặt bên ngoài của cô không thể đoán được cảm xúc bên trong.
"Bây giờ cô không giống trước đây." Sở Tầm bắt đầu an ủi.
"Không." Trang Sinh Hiểu Mộng lắc đầu: "Không có gì không giống cả."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT