Mười mấy phút sau, rèm được vén lên.

Người đàn ông đã rửa sạch vết m.á.u trên người, quả nhiên khuôn mặt của người này rất đẹp. Mặt hắn hơi trắng bệch không có huyết sắc, vẻ mặt mất đi sự tự nhiên bọc cả người thật kín kẽ.

"Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Sống một mình trong rừng rậm ngay cả một người để trò chuyện cùng cũng không có, Trang Sinh Hiểu Mộng thấy hơi nhàm chán.

Sở Tầm xuất hiện vừa hay có thể giải sầu cho cô, cô cảm thấy mình vẫn khá kiên nhẫn với hắn.

Sau khi tắm xong, Sở Tầm có thể cảm nhận rõ ràng được thân thể của mình đã thay đổi, đống chất lỏng hỗn tạp kia thực sự có tác dụng kỳ diệu. Hắn chỉ không rõ vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng lại biết cách điều phối dược thảo, và những thứ này là loại thảo dược gì?

"Anh có nhớ những loại thảo dược này trông như thế nào không?" Lúc này Trang Sinh Hiểu Mộng kéo một đống cỏ qua, bắt đầu dặn dò: "Mấy cái này dùng để ngâm thuốc tắm, dùng khoảng chừng này, ngâm hết chúng vào nước rồi nấu trong nửa tiếng... Còn chỗ này thì để nấu thuốc uống, sáng trưa chiều uống một lần...”

Sở Tầm nghe mà ngây người, nói cho hắn biết mọi thứ mà không cần điều kiện sao?

"Nhớ kỹ chưa?" Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Nhớ kỹ đó, sau này anh dùng hết phải tự đi tìm thảo dược, xung quanh đây có nhiều lắm."

Khán giả cũng xem ngây người: "Chị gái thật hào phóng, cứ vậy mà cho người ta biết phương thuốc luôn.”

“Để một người bị thương như anh ấy tự đi lấy thuốc?"

"Khu vực gần đó có nhiều thú biến dị lắm, vậy mà lại bảo người ta tự đi hái thuốc. Cô ta đi dạo trong rừng cả ngày mà không hái thuốc giúp người ta luôn được à. Quả nhiên Trang Sinh Hiểu Mộng vẫn không thay đổi, vẫn là kẻ ích kỷ lạnh nhạt như cũ."

"Ha ha, quên Trang Sinh Hiểu Mộng là hạng người gì rồi sao? Các ngươi còn chờ mong gì với cô ta nữa, cô ta vốn dĩ đã chẳng phải người tốt gì rồi."

"Này mấy người hâm mộ của Lâm Minh Phong ơi, các người trở mặt nhanh thật. Lúc thì nói người ta là người thay thế, lúc thì lại mắng chị gái người thế thân ích kỷ. Các người nói cái gì cũng được cả."

"Người hâm mộ của Lâm Minh Phong có thể cút ra ngoài hay không, như gậy chọc cứt thế không thấy ghê tởm hả?"

"Ha ha, toàn một lũ ngu, cứ nhất quyết tâng bốc loại rác rưởi trên người toàn thói xấu này. Để ta xem cô ta có thể giả bộ tới khi nào. Tới lúc đó đừng bị vả mặt rát quá nhé."

Sở Tầm nhìn về phía vật thể không rõ vẫn đi theo bên cạnh Trang Sinh Hiểu Mộng.

"Đây là thú cưng của ta." Trang Sinh Hiểu Mộng vuốt đầu cục tròn, rồi giới thiệu: "Nhìn đáng yêu lắm đúng không?"

Đúng là rất đáng yêu, Sở Tầm không biết loại sinh vật này. Có lẽ nó là một loại sinh vật bản địa sống trên tinh cầu hoang.

"Á á á á chị gái đang sờ ta!"

"Rõ ràng là sờ ta!"

"Cô ấy lấy đủ loại thảo dược kỳ quái nấu nước ngâm cho người ta thực sự có tác dụng à? Hơi vô trách nhiệm quá rồi đó? Nếu vết thương bị lây lan thì sao?"

"Đúng đúng, ta chính là thú cưng của đại thần!"

Bởi vì động tác vuốt ve của Trang Sinh Hiểu Mộng, bình luận trên màn hình lập tức sôi trào, ép xuống những bình luận ác ý ban đầu xuống. Mặc dù dám người bôi đen đang cố gắng spam nhưng vẫn không thể tìm được cảm giác tồn tại, hoàn toàn bị ngó lơ.

Tới gần giờ cơm tối, Trang Sinh Hiểu Mộng lại phát hiện đồ ăn trên bệ cửa sổ. Mưa đã tạnh, có thể nhìn thấy rõ mặt đất bên ngoài cửa sổ có dấu vết hoạt động, còn đánh rơi vài chiếc lá cây quen thuộc.

Sở Tầm tận mắt nhìn thấy Trang Sinh Hiểu Mộng lấy ra một đống thức ăn từ bệ cửa sổ vốn trống không. Trang Sinh Hiểu Mộng giải thích: "Hồi nãy ta để ở đó."

DTV

Khán giả nhìn theo góc quay lại thấy rất rõ, đống đồ ăn đó vốn không phải do cô để đó.

Vậy ai là người đặt ở bệ cửa sổ?

Thật sự là tổ chương trình sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play