Trang Sinh Hiểu Mộng cũng không rõ lắm, tinh tế cũng không thịnh hành khái niệm "bùa hộ mệnh" này, ngược lại, trong mắt người dân ở tinh tế, người phong kiến cầu thần cầu phật không có thật phù hộ mình là chuyện vô cùng ngu ngốc.

Chỉ có rất ít "nhà văn phong kiến cổ hủ" mới dùng mấy lời nói này.

Trang Sinh Hiểu Mộng nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"

Bùi Hàm Yên trân trọng cất kỹ dây chuyền: "Ta rất thích, cảm ơn con. Còn nữa, ta vẫn có chuyện muốn nói với con."

"Con có thể cùng ta đi tế bái một vị bạn cũ không?"

Trang Sinh Hiểu Mộng: "Ừ, có thể, nhưng phải chờ ta rảnh."

Vẻ mặt Bùi Hàm Yên khế biến: "Kỳ thật…”

Đúng lúc này, có một cuộc điện thoại tới.

"Hiểu Mộng, chúng ta có thể gặp mặt một lần không?" Đại hoàng tử Trang Sinh Tư Ngọc nhẹ nhàng hỏi: "Về chuyện trả lại tài khoản cho em."

DTV

Trang Sinh Hiểu Mộng nhếch khóe miệng: "Có thể, ta cũng đang muốn đi tìm các ngươi."

Lúc này trong hoàng cung xa hoa lộng lẫy, không khí áp lực đến đáng sợ.

Trang Sinh Hiên Dật ngồi ở ghế chủ tọa tượng trưng cho vị trí đế vương, phía dưới là thần tử cùng dòng họ hoàng thất của ông ta, nhưng mà lại không một ai mở miệng trả lời vấn đề của ông ta.

"Ta hỏi các ngươi, các ngươi hôm nay không gọi tới mà lại tụ tập ở đây đến cùng là có ý gì?"

"Nói chuyện đi!"

Mọi người ngồi xuống, gương mặt u ám không rõ, vẫn như cũ nhìn hoàng đế trên ghế như không có gì.

"Hộ vệ!!" Trang Sinh Hiên Dật tức giận hô to: "Đem những phản thần này kéo xuống!"

Ngoài cửa cũng không có bất kỳ phản ứng nào, trong điện trầm mặc thật lâu.

"Một đám các ngươi muốn tạo phản sao? A!"

Trước khi Trang Sinh Hiên Dật gần như mất khống chế, cửa lớn cuối cùng cũng được mở ra.

Cạch cạch cạch...

Gót giày rơi xuống đất, từng bước tới gần.

"Con trai bái kiến phụ hoàng.”

"Tư Ngọc?" Trang Sinh Hiên Dật cảm giác có chút quái dị, nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Con tới vừa lúc...”

"Bái kiến đại hoàng tử điện hạ!"

Không ai nói lời nào, chỉ thấy mọi người đang ngồi đã đồng loạt đứng dậy hành lễ.

Trang Sinh Tư Ngọc tư thái thong dong cẩn trọng, ngữ khí ôn hòa thân thiết: "Không cần đa lễ, các vị chú bác cô dì, chúng ta vốn là người trong họ Trang Sinh, nào có phân chia cấp bậc sang hèn."

"Ngươi...” Trang Sinh Hiên Dật vô cùng kinh hãi: "Ngươi, các ngươi…”

"Làm càn! Các ngươi coi trẫm là ai hả?"

"Trang Sinh Tư Ngọc, ngươi cấu kết với đại thần, ngươi muốn mưu phản sao?"

Trang Sinh Hiên Dật có c.h.ế.t cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống trước mắt. Đại hoàng tử ngày thường hiểu chuyện yên phận nhất lại làm ra chuyện mưu nghịch soán vị này!

"Phụ hoàng, người thật sự hiểu lầm rồi." Trang Sinh Tư Ngọc ưỡn lưng ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười: "Đối phó với người đâu cần hai chữ "mưu phản". Người là hoàng đế, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi."

"Có ý gì?" Trang Sinh Hiên Dật khiếp sợ hoảng hốt, việc hôm nay hoàn toàn phá vỡ sự hiểu biết của ông ta.

"Bệ hạ, đây là do người không chịu xem qua báo cáo tài vụ của quý trước, người có biết quý trước sản nghiệp dưới danh nghĩa của người đã kinh doanh thiếu hụt bao nhiêu không?"

"Còn có mảng mỹ phẩm mới do người phụ trách đã khiến cho chúng ta đầu tư mấy tỷ mà không lấy về nổi vốn gốc, những chuyện này ngay cả một câu giải thích cũng không có."

"Còn nữa, sản phẩm xa xỉ mới mà người thề son sắt...”

Đại thần cùng người thân của ông ta từng người từng người đứng ra, đem số liệu lạnh như băng ném ra, giọng điệu đùa cợt nhưng lại đầy oán hận, họ đối với vị hoàng đế này không còn chút kính sợ.

Trang Sinh Hiên Dật vô cùng luống cuống: "Lớn mật, trẫm dù sao vẫn là hoàng đế, các ngươi đang có thái độ gì?"

"Bệ hạ à." Người phụ nữ trung niên thở dài một hơi: "Người cứ an phận làm hoàng để đi."

"Phụ hoàng, thái độ của chúng ta không phải rất rõ ràng sao?" Trang Sinh Tư Ngọc cười nói: "Người vẫn là hoàng đế tôn quý, chỉ là không nhúng tay vào sản nghiệp gia tộc mà thôi."

"Không, các ngươi đây là tạo phản!" Trang Sinh Hiên Dật rốt cục cũng hiểu được ý của đám người này, họ đang muốn bức ông ta phải nhường vị trí hoàng đế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play