Hương Bay Gió Thoảng

Chương 2


9 tháng


Bước sang tuổi trưởng thành, tôi xa gia đình đến thành phố. Một thành phố lạ lẫm, đường xá con người đều quá đỗi xa vời. Tôi không còn nhận được sự chân thành nào nữa. Cuộc sống mới của tôi xây dựng lên từ sự toan tính.

Khoảng thời gian đầu, tôi cảm thấy cô đơn tột cùng nhưng cũng trưởng thành tột cùng, tôi chẳng phải đứa trẻ mới lớn nữa rồi. Tôi không dám khóc.

Một ngày tôi trở về quê bố có nói với tôi rằng, dù có nhớ nhà đến mấy thì đây cũng chẳng còn là nhà tôi nữa rồi. Tôi biết họ lo lắng cho tôi, muốn tôi tự lập, muốn tôi trưởng thành. Sau này thời gian cho tôi hiểu ra, bố mẹ chỉ đang tập làm quen với sự cô đơn  của tuổi già mà thôi, tôi rồi sẽ kết hôn, liệu đến lúc đó tôi còn về nhà thường xuyên nữa không?

Vui vẻ, cười đùa, liệu tôi có cảm thấy hạnh phúc.

Suốt ngày ngày tháng đại học, tôi chỉ học và làm việc, cuối cùng tôi đã hái được trái ngọt của mình. Nhưng sao vậy,  tôi càng ngày càng cô đơn, cái cảm giác ấy cứ bủa vây lấy tôi. Tôi mệt mỏi. 

Bước vào quỹ đạo làm việc được hai năm, mỗi lần trở về nhà đều có người giục tôi lấy chồng, nhưng sao giờ tôi chẳng có một mảnh tình vắt vai. Tôi từng ước có một tình yêu ở tuổi thanh xuân đẹp đẽ, tôi muốn đi cùng họ đến cuối đời, có phải tôi quá cố chấp với hai chữ mãi mãi không. 

Tôi cô độc bước trên cuộc hành trình của mình, gặp được rất nhiều người, có tốt có xấu nhưng rồi phải chăng họ đều sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình cho dù chóng váng hay vĩnh viễn. Tôi hâm mộ tình yêu của họ, người yêu thầm nguyện cô độc đến cuối đời, người mạnh mẽ giữ lấy tình yêu của chính mình, người đám đứng lên lật đổ mọi luật lệ tình yêu…

Tôi chưa từng yêu đương, thậm chí còn chưa từng rung động với bất kì ai. Liệu có ai từng thích tôi chưa? Có khoảng thời gian tôi thấy mình cô đơn đến cùng cực, tôi mong chờ một bàn tay ấm áp kéo mình ra khỏi vũng bùn lầy lạnh lẽo tối tăm. Mỗi đêm tôi đều đè nén trong cảm xúc cùng cực. Người ta nói với tôi rằng cứ chờ thôi, rồi một ngày tình yêu sẽ đến, có duyên ắt có nợ. Tôi chờ. 

Trái tim tôi đã cằn cỗi rồi, trong lồng ngực giờ chỉ là một nhịp đập của một trái tim già yếu. Tôi nghe lời bố mẹ đến bao nhiêu cuộc xem mắt, rốt cục tôi chẳng chờ nổi điều gì nữa. Cảm giác muốn được yêu đương, xúc cảm mãnh liệt đó dần theo gió thổi bay đi, chỉ để lại trong tôi một hương thơm thoang thoảng mà tôi chẳng hay biết nó là gì.

Năm 35 tuổi, tôi bỏ việc, dành ra ba năm để du lịch khắp nơi. Tôi muốn trượt tuyết, lướt sóng, ngắm nhìn lá phong đỏ, đến phố xa xa hoa, đến miền quê cực lạc. Tôi muốn dùng hết giác quan để cảm nhận đất trời, nghe gió thổi, ngắm mưa rơi, nắm lấy tuyết bay và ngửi mùi biển lặng. Vào một đêm gió nhẹ, tôi lặng ngắm hoa rơi bên thềm. Có cánh hoa nhẹ nhàng bay xuống, có những bông hoa rơi lộp bộp trên thềm đá, âm thanh của bông hoa tan vỡ, liệu nền đá lạnh lẽo có cảm thấy gì không, chính nó dùng vẻ đẹp cuối cùng để chạm đến thềm đá, thềm đá không trả lời. 

Năm 37 tuổi, tôi tìm được một công việc làm tại nhà. Bố mẹ không còn quan tâm tôi nữa, chỉ có một buổi tối mẹ gọi tôi về nhà, mẹ không mắng tôi, chỉ kể chuyện, về mẹ về bố và cả về tôi. Mẹ hỏi tôi có còn muốn kết hôn nữa không, tôi chỉ mình cười và trả lời "sẽ không". 

Vài tháng sau, tôi đi mua cho mình một bộ váy cưới đẹp nhất, xoá hết liên hệ với bạn bè họ hàng thân thích mang theo chiếc váy cưới không bao giờ được mặc bay sang miền nam, bố mẹ tôi chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Tôi quyết định gửi thư cho những người bạn thân của mình. Tôi nói xin lỗi, tôi nói cảm ơn, nói cho họ hết những cảm xúc của tôi bằng cả trái tim. Tôi không cần họ trả lời, chỉ cần họ đọc nó với lòng chân thành và lưu giữ tôi trong kí ức của họ bằng dáng hình đẹp đẽ nhất. 

Tôi ngước mắt lên, bầu trời ngày hôm đó thật đẹp, màu trắng trong sạch màu xanh thơ ngây. Tôi nguyện dùng may mắn cả đời, tặng cho mình một mảnh bình yên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play