Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 550: Nể mặt

Tạ Nhi Lập khiếp sợ.

Đây là lần thứ hai hắn nghe Chu Vị Hi nói như vậy.

Lần đầu tiên là trước khi kết hôn, hắn theo phụ thân đến Chu gia, phụ thân có việc thương lượng với Chu lão gia, hắn đi dạo với Chu Viễn Mặc trong nhà.

Khi đi tới hậu hoa viên, một thiếu nữ đứng ở dưới hành lang.

  Thiếu nữ nhấc váy lên, thướt tha đi về phía hắn, ngầng đầu với Chu Viễn Mặc: "Đại ca, để ta đi dạo với hắn một chút nhé?"

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chu Vị Hi, cảm thấy rất vui mừng bất ngờ.

Đầu tiên, nàng rất đẹp, giơ tay nhấc chân đều cực kỳ có giáo dưỡng.

Tiếp theo, nàng là trưởng nữ của Chu gia.

Dòng dõi Chu gia cũng không cao, nhưng lại có chỗ tốt, bao nhiêu người muốn tới cửa cũng không có đường.

Cuối cùng, người Chu lão gia cưng nhất là nàng, gần như là muốn gì được nấy.

Đương nhiên, phụ thân cũng âm thầm nói cho hắn biết, Chu Vị Hi từng có một người trong lòng, là biểu ca bà con xa bên nhà ngoại nàng, người nọ tên là Canh Tống Thăng.

Bởi vì Canh Tống Thăng gian lận trong khoa thi mùa xuân nên hôn sự không thành.

Phụ thân cũng không ép buộc hắn, kêu hắn suy xét lại, nến mới có chuyến đi đến Chu gia này.

Hai người đi được một đoạn, thiếu nữ bèn dừng bước.

"Tạ công tử, ta có một đoạn quá khứ không mấy vẻ vang..."

Tạ Nhi Lập giật mình.

Đổi lại là đại tiểu thư nhà khác, mấy chuyện như này chỉ hận không thể che giấu cả đời, mãi mãi không cho ái biết.

Vị Chu gia đại tiểu thư này thì ngược lại, không hề cha giấu.

"Nếu như ngươi để ý, thì ta tuyệt đối không đồng ý mối hôn sự này."

"Ta không để ý."

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn chỉ cần một thê tử môn đăng hộ đối, sinh con dưỡng cái cho hắn, những thứ khác đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn."

Chu Vị Hi, là người thích hợp nhất.

Sau đó, phụ thân khá hài lòng với quyết định của hắn, cũng khen ngợi hắn có tầm nhìn, lấy được bỏ được.

Phụ thân lại không biết, hắn chọn nàng không phải vì tầm nhìn hay lấy bỏ.

Canh Tống Thăng và hắn là bạn học ở Quốc Tử Giám.

Canh Tống Thăng là một thần đồng, học gì cũng nhanh, nhớ cái gì cũng vững, việc trúng cử đối với hắn quả thực là chuyện quá dễ dàng.

Mà tư chất của hắn lại bình thường, mỗi ngày đều phải học đến đến nửa đêm canh ba, chỉ thiếu đầu treo tóc trên xà nhà nữa thôi.

Là bởi vì như thế, giữa hai người không có bất kỳ giao tiếp nào, Tạ Nhi Lập thậm chí còn hơi ghét hắn.

Buồn cười là, khoa thi mùa xuân năm ấy, Canh Tống Thăng lại gian lận, còn hắn thì đậu tiến sĩ.

Đồng ý mối hôn sự này, thực ra là vì Tạ Nhi Lập nghĩ, giống như được giẫm Canh Tống Thăng dưới chân, trong lòng mơ hồ có một khoái cảm không nói nên lời!

...

Ánh trăng trong veo, hai phu thê từ từ thả bước, xa xa nhìn trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.

Đi được một đoạn, Chu Vị Hi dừng bước, ngẩng đầu nhìn Tạ Nhi Lập, vẻ mặt áy náy.

"Tâm ma của cha ta có liên lụy đến một người."

"Ai?"

"Canh Tống Thăng."

Đồng tử Tạ Nhi Lập chợt rụt lại: "Sao lại liên lụy đến hắn?"

"Ta cũng nói không rõ, nhưng Yến cô nương nói, chuyện gian lận năm đó hơi kỳ quặc, phải điều tra thật kỹ."

Nói đến đây, Chu Vị Hi càng thêm áy náy.

"Cho nên mấy ngày nay, ta phải đến Chu phủ ở lại, mong đại gia cho ta qua đó."

Chuyện tới quá đột ngột, ngực Tạ Nhi Lập giống như bị một tảng đá lớn đè lên, vừa nặng vừa khó thở, giọng nói không khỏi trầm xuống.

"Nàng đến làm gì, cũng chẳng thế giúp được?"

Chu Vị Hi vừa nghe đã biết nam nhân không vui, nếu là chuyện khác, nàng sẽ rất biết điều ngậm miệng lại, nhưng chuyện này...

"Lỡ như có việc ta giúp được ghì sao?"

"Vậy chuyện trong phủ này làm sao bây giờ, ném cho ai đây?" Mặt Tạ Nhi Lập cũng chùng xuống: "Nàng đứng quên, bây giờ nàng là đại thiếu phu nhân Tạ phủ, không phải đại tiểu thư Chu gia."

Chu Vị Hi tái mặt, ánh mắt dần tối đi.

"Ta đã bấm với lão phu nhân rồi, bà cũng đã đồng ý, ta sẽ để Xuân Đào lại, để nàng giúp đỡ Tạ tổng quản, sẽ không cản trở chuyện trong phủ đâu."

Tạ Nhi Lập vừa nghe nàng đã nói với lão phu nhân, chẳng thế nén cơn tức được.

"Nàng đã sắp xếp xong rồi, còn nói với ta làm gì nữa?"

"Tất nhiên là phải nói một tiếng, ta và chàng là phu thê."

"Nàng còn biết chúng ta là phu thê đấy?"

Ánh mắt Tạ Nhi lạnh đi, cười gằn một tiếng nói: "Ta thấy từ khi nàng thành hôn đến giờ, trong lòng chỉ có mỗi Canh Tống Thăng thôi."

"Chàng, chàng nói gì cơ?" Chu Vị Hi ngẩng đầu, không dám tin nhìn nam nhân trước mặt.

"Ta nói cái gì, trong lòng nàng tự hiểu." Tạ Nhi Lập phất tay áo, nghênh ngang rời đi.

Chu Vị Hi thất thần chán nản nhìn bóng lưng hắn, nước mắt thật khó khắn lắm mới lau khô, lại tuôn ra.

Từ lúc thành hôn cho đến bây giờ, người kia đã sớm bị nàng nhét vào trong rương, đậy nắp lại, phủ tro lên.

Vốn định cả đời sẽ niêm phong lại, ai ngờ tâm ma của phụ thân lại quấy Chu gia đến long trời lở đất, nàng bất đắc dĩ lắm mới phủi bụi, mở nắp ra.

Trước khi đến đây, nàng không ngừng tự nhủ, rằng phải bình tĩnh, phải nói chuyện đang hoàng, cho dù cúi đầu dỗ thành cũng được, vì chung quy là mình không đúng trước.

Không ngờ kết quả lại như thế... những cố gắng và vất vả của nàng những năm qua, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là tâm đứng núi này trông núi nọ.

"Đại tiếu phu nhân?" Xuân Đào ẩn trong bóng tối xông tới, móc khăn ra, đau lòng lau nước mắt cho chủ tử.

Chu Vị Hi nhận lấy khăn: "Sao ngươi lại trở về?"

Xuân Đào: "Lo lắng cho thiếu phu nhân."

"Không có gì phải lo lắng." Chu Vị Hi khịt mũi.

"Ngày mai ngươi ở lại trong phủ, việc nhỏ thì tự làm chủ, đại sự thì thương lượng với Tạ tổng quản, Tạ tổng quản không làm chủ được thì bậm với phu nhân, hoặc là chờ ta trở về rồi tính."

Xuân Đào nghĩ đến thái độ vừa rồi của đại gia, do dự nói: "Đại thiếu phu nhân vẫn muốn qua đó sao?"

"Đi!"

Chu Vị Hi chịu đựng sự cay đắng trong đáy mắt: "Nếu không đi thì đời này ta khó mà an lòng được!"

...

Vệ Lâm vừa thấy khí thế bước đi của chủ tử từ xa, trong lòng không khỏi lo lắng.

"Con người đại gia nói chuyện làm việc không nhanh không chậm, thế cho nên đi đường cũng chậm hơn người bình thường nửa nhịp, nhất là lúc tâm trạng tốt, lại càng lững thững đi trong viện.

Đi vội vã như thế, chắc chắn là có chuyện.

Vệ Lâm nghênh đón: "Gia?"

"Hôm nay ta nghỉ ở thư phòng."

Tạ Nhi Lập bỏ lại một câu, rồi đi đến thư phòng, để Vệ Lâm lại một mình lung túng không biết làm sao.

Nghỉ ở thư phòng?

Chuyện đó có liên quan đến thiếu phu nhân.

Cãi nhau sao?

Đi vào thư phòng, Tạ Nhi Lập đóng cửa lại, ánh mắt chợt bốc cháy: "Hắn và Chu Vị Hi kết hôn nhiều năm như thế, tự cảm thấy mình diễn vai trượng phu này không tốt được mười phần, thì cũng được bảy tám phần."

Chuyện nội trạch hắn cũng không nhúng tay vào.

Trước mặt người ngoài cho nàng đủ mặt mũi.

Bên cạnh không có thông phòng, thiếp thất lộn xộn.

Chu lão gia ngã bệnh mấy tháng, nàng hay chạy về nhà ngoại, nên lúc rảnh hắn cũng sẽ về cùng. Hắn còn chưa từng đối với cha ruột mình như thế.

Mẫu thân cùng vì nguyên nhân này, mà thầm phê bình Chu Vị Hi, là hắn khuyên mẫu thân đứng so đo quá, rộng lượng hơn với nàng.

Kết quả thì hay rồi, sự khoan dung nhẫn nại của mình lại đổi lấy một cặp sừng.

Tạ Nhi Lập nghĩ tới đây, lông mày đột nhiên nhảy dựng.

Chu Vị Hi, ta không bằng hắn chỗ nào? Có gì khiến nàng không hài lòng, mà nàng chỉ nhớ mãi tên thối nát kia như thế?

Nàng coi Tạ Nhi Lập hắn là gì?

Nàng đặt Tạ gia ta ở đâu?

"Gia..."

"Gia..."

"Nước nóng đã chuẩn bị xong..."

Tạ Nhi Lập mở cửa ra, trên người giống như có một lớp băng ngàn năm, tỳ nữ ngoài cửa sợ tới mức chẳng dám thở lớn.

"Hô to gọi nhỏ, còn có quy củ hay không?" Tạ Nhi Lập âm trầm nhìn tỳ nữ trên mặt đất: "Đám các người, là ta cho các ngươi mặt mũi hả?"

Tỳ nữ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play