Lý Bất Ngôn cầm chung rượu, suy nghĩ một hồi: "Tam Hợp, ngươi có cảm thấy Tam gia rất khác trước kia không?"
Yến Tam Hợp: "Khác ở đâu?"
"Ta cũng không nói được, là..." Lý Bất Ngôn hơi nghiêng đầu, cau mày: "Thấy rất vừa mắt, vừa mắt đến mức ta muốn giao ngươi cho hắn luôn."
"Nói bậy bạ gì đó!" Yến Tam Hợp vừa thẹn vừa giận.
"Đừng giận, ta chỉ thuận miệng nói thôi."
Lý Bất Ngôn vừa rót trà cho nàng, vừa cười giả lả, ánh mắt lại đánh giá mỗi một tấc biểu cảm rất nhỏ trên mặt Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp khống chế biểu cảm rất tốt, nhưng hai lỗ tai đỏ bừng lại bán đứng nàng.
Lý Bất Ngôn khẽ cười.
Tam gia vào nhà, chỉ uống rượu Yến Tam Hợp đưa, ánh mắt chỉ nhìn một mình nàng, chỉ nói với một mình nàng...
Tuy rằng chưa nói rõ gì, nhưng mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác đều đang cho thấy là hắn thích nàng.
Yến Tam Hợp tuy trì độn trong phương diện này, nhưng nàng không có ngốc.
Nàng hẳn là đã nhận ra Tạ tam gia có ý với nàng, hơn nữa còn chẳng phải là một ít.
Lý Bất Ngôn cười, Yến Tam Hợp lại thản nhiên.
Đúng vậy, nàng đã nhận ra, từ Phủ Vân Nam trở về kinh thành đã nhận ra rồi.
Chỉ cần nàng ngủ, tầm mắt người nọ sẽ rơi trên người nàng, vừa nhìn là nhìn cả nửa ngày, thi thoảng lại có tiếng thở dài trầm thấp.
Tiếng thở dài đó Yến Tam Hợp chưa từng nghe thấy, cảm giác như cất giấu vô số tâm sự, muốn nói lại thôi, nghe thôi cũng khiến tim đập nhanh.
Đương nhiên, đây vẫn chưa phải là điều khiến tim Yến Tam Hợp đập nhanh nhất.
Có một đêm gió lớn thổi qua, bên tai đều là tiếng gió gào thét, nàng vốn đang ngủ mê man, nhưng tiếng gió kia lại giống như gào khóc thảm thiết, đánh thức nàng dậy.
Tỉnh lại, phát hiện có một bàn tay lớn đang chạm vào đỉnh đầu của mình, dịu dàng vỗ về nàng từng chút, khiến nàng sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Chờ cơn gió nhỏ đi, người nọ lại lầm bầm một câu "Sao lại ngủ như heo thế", lúc đó mới thu tay lại, trở mình qua.
Rất lâu tâm trạng nàng cũng không thể bĩnh tĩnh lại được, sóng ngầm trong lòng trào dâng mãnh liệt.
Yến Tam Hợp bưng bát lên, bình tĩnh nói: "Cười gì mà cười, ăn cơm, cơm nước xong chúng ta cũng về Chu phủ."
Lý Bất Ngôn ngẩn ra: "Để làm gì?"
"Đi thư phòng xem bọn Hoàng Kỳ, Đinh Nhất có thu hoạch gì không."
Yến Tam Hợp: "Thuận tiện đi xem thử viện lúc Chu Vị Hi còn là cô nương."
Lý Bất Ngôn: "Ngươi cảm thấy viện của Chu Vị Hi cũng có vấn đề sao?"
Yến Tam Hợp: "Không biết, xem đã rồi nói sau."
Nhắc tới Chu Vị Hi, Lý Bất Ngôn lại nhìn chiếc bàn đầy đồ ăn, chợt cảm thấy không có khẩu vị.
Nương nói, con gái là tình nhân kiếp trước của phụ thân, lão già Chu Toàn Cửu không phải động lòng với con gái lớn đó chứ?
...
Tạ phủ.
Nội trạch.
Chu Vị Hi còn chưa đi tới cửa thứ hai, từ xa đã nhìn thấy Xuân Đào đứng ở cạnh cửa, tay cầm một cái đèn lồng, thò đầu ngó xung quanh.
Xuân Đào trông thấy nàng đến thì vội vàng chạy như bay qua, đặt đèn lồng sang bên cạnh, quỳ rạp xuống đất.
Nàng có khuôn mặt trái xoan, ánh mắt ngấn nước, lại không dám rơi xuống.
Chuyện ở trang viên Ôn Tuyền năm đó, trong lòng nàng cực kỳ sợ hãi.
Vừa sợ đại tiểu thư làm chuyện khác người, lại sợ chuyện đó sau này vỡ lỡ, sau này phu nhân trách tội lên đầu nàng, bán nàng đi.
Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn lén nói cho phu nhân.
"Đứng lên đi, chuyện đó không trách ngươi."
Xuân Đào không thể tin vào tai mình: "Đại thiếu phu nhân?"
"Thật sự không trách ngươi." Chu Vị Hi đưa tay đỡ nàng dậy.
Chỉ trách chính mình.
"Đại gia về chưa?"
"Ở thư phòng của lão gia, đại ca nhi cũng ở đó." Xuân Đào quay lưng lau nước mắt: "Lão phu nhân và phu nhân đã dùng cơm xong, lúc này đang niệm kinh ở tiểu Phật đường."
Chu Vị Hi: "Vậy ta đến thỉnh an lão phu nhân trước."
Xuân Đào vội vàng cầm đèn lồng lên: "Thiếu phu nhân cẩn thận dưới chân."
Không bao lâu đã tới Từ Ân đường, nha hoàn bà vú thấy đại thiếu phu nhân đến thì ra trước hành lễ.
Chu Vị Hi sửa sang lại quần áo, cất bước đi vào.
Lão phu nhân đọc kinh xong, lúc này đang nghiêng người trên giường quý phi, nói chuyện nhà với Ngô thị.
Thấy Chu thị đến, bà cười nói: "Đại thiếu phu nhân về rồi sao."
Chu thị không nói hai lời, quỳ xuống trước mặt bà.
Nụ cười của lão phu nhân cứng lại: "Người đâu, lấy bồ đoàn cho đại thiếu phu nhân."
"Lão phu nhân đừng vội." Chu Vị Hi: "Cháu dâu là có việc muốn nhờ."
Nhìn nàng trịnh trọng như vậy, lão phu nhân nhìn lướt qua nha hoàn trong phòng, bọn nha hoàn vội lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Chu Vị Hi lúc này mới nói: "Lão phu nhân, chuyện nhà ngoại con có hơi trắc trở, ta muốn xin nghỉ một tháng về giúp đỡ."
"Sao lại thêm một tháng nữa?"
Ngô thị không hài lòng: "Lúc trước ông thông gia qua đời, ngươi cứ chạy về phủ hoài còn chưa tính, bây giờ còn muốn qua đó..."
"Yến cô nương nói, nếu lão phu nhân và phu nhân không đồng ý thì nàng sẽ đích thân đến xin cho cháu dâu."
Ngô thị ngẩn ra: "Chuyện này liên quan gì đến Yến cô nương?"
Lão phu nhân lại nghe ra được chút manh mối, lạnh lùng liếc Ngô thị một cái: "Ngươi ra ngoài trước."
"Mẫu thân?"
"Đi ra ngoài!"
Ngô thị thấy lão phu nhân nghiêm mặt, sợ tới mức không dám nói nữa, không cam lòng lui ra ngoài.
Lão phu nhân chờ cửa đóng lại, thì nhích người về phía trước: "Yến cô nương còn nói cái gì nữa?"
Chu Vị Hi rơi lệ: "Yến cô nương nói sẽ chết rất nhiều người."
Tim lão phu nhân run lên, vội nói: "Con cứ về giúp, chuyện trong phủ có ta."
"Cảm ơn lão phu nhân."
Chu thị dập đầu ba cái rồi đứng dậy.
Lão phu nhân túm lấy nàng, thấp giọng nói: "Con à, con nói cho tổ mẫu nghe, tâm ma của cha con là..."
"Trăng máu!"
Lão phu nhân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tim đập thình thịch.
...
Tạ Nhi Lập nắm bàn tay nhỏ bé của con trai ra khỏi thư phòng, trong đầu còn đang nghĩ đến lời nói của phụ thân.
"Thế cục sau này hẳn là không thái bình, con ở Hàn Lâm Viện phải ít nói cẩn thận làm việc, thà rằng rụt đầu như rùa đen cũng không nên lộ đầu ra."
"Phía bên lão Tam, con tìm cơ hội nói nó thật cẩn thận."
Cẩn thận gì chứ?
Nếu có ngày đó, ai là người của ai, ai là chó của ai, vừa nhìn là hiểu ngay.
"Nương, nương về rồi!"
Tạ Nhi Lập ngẩng đầu, nhìn bóng người mảnh khảnh ở phía xa, khẽ nhíu mày.
Tạ Hoài Châu giãy khỏi tay cha, chạy về phía nương.
Chu Vị Hi ôm lấy cậu nhóc, vừa xoa đầu con trai, vừa thầm thì nói gì đó.
Cũng không biết hai nương con nói gì, mà Tạ Hoài Châu cười đến cong cong mặt mày.
"Con hư tại mẹ!" Tạ Nhi Lập khoanh tay, cười khẽ.
"Xuân Đào, đưa tiểu thiếu gia về trước."
"Nương thì sao?"
"Nương và cha có việc cần thương lượng."
Tạ Hoài Châu vừa nghe thế thì chủ động buông tay Chu Vị Hi ra, ngoan ngoãn đi theo Xuân Đào.
Chu Vị Hi nhìn theo bóng con trai đi xa, rồi tới trước mặt Tạ Nhi Lập, hít sâu một hơi, ngẩng đôi mắt đen kịt lên.
"Thời gian còn sớm, đại gia và ta đi dạo một chút đi?"
Tạ Nhi Lập chợt thấy khiếp sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT