Tẩy tuỷ đan không hổ là đan dược đến từ Thâm Uyên, không phụ danh tiếng của Thâm Uyên.
Dù đã là lần thứ hai tẩy tuỷ, vẫn khiến cho Tần Hà đẩy ra một tầng tạp chất.
Hiệu quả cũng tương đối rõ ràng.
Nội kình +18.
Đạo hạnh +15
Tăng thêm hai thứ này chỉ là một mặt, một mặt khác, việc rèn luyện nội kình cùng pháp lực cũng tương đối rõ ràng.
Nội kình là ba khí trong cơ thể: tinh khí, huyết khí, huyệt khí cùng phát ra bên ngoài.
Sau khi được tẩy tinh phạt tuỷ, ba khí được tinh luyện thêm, loại bỏ tạp chất, nên đương nhiên nội kình cũng liền càng thêm tinh thuần.
Pháp lực là năng lượng kèm theo đạo hạnh, cũng tương tự được tăng trưởng về chất.
Theo kỹ năng học tập được càng ngày càng nhiều, kinh nghiệm cùng vận dụng cũng càng ngày càng nhiều.
Tần Hà cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì là đạo hạnh.
Đạo hạnh là dựa vào pháp lực, lấy pháp lực làm cơ sở, cộng thêm kinh nghiệm, kỹ xảo, tri thức cùng với tinh khí thần của một người tổng hợp lại.
Nói hình tượng chút thì, đạo hạnh là chỉ thực lực tổng hợp, pháp lực là chỉ sức mạnh cứng.
Cùng là một con dao, nằm trong tay của tay mở thì chính là một con dao, nhưng nằm trong tay cao thủ, nó có thể là một thần binh.
Pháp lực tăng lên tất nhiên sẽ dẫn theo đạo hạnh cũng tăng thêm, nhưng có thể tăng thêm bao nhiêu thì tuỳ vào mỗi người mà có khác biệt.
Tương phản, đạo hạnh tăng lên nhưng chưa chắc pháp lực đã có thể thay đổi.
Ví dụ đơn giản như bộ mị thi kia.
Một vị hoà thượng hoặc là đạo sĩ pháp lực cao cường đạt đến chín đồng tiền, nếu như không giữ vững bản tâm bị dụ dỗ, kết quả sẽ là gì?
Dù ngươi có pháp thần tại thế thì đó cũng là cái chết, mà lão hoà thượng từng trải qua nhiều sự đời, có thể bốn lượng địch ngàn cân, không cần pháp lực quá mạnh, đã có thể trấn áp mị thi.
Đây chính là chênh lệch thực lực tổng hợp.
Xuất hiện tình huống này, bởi vì ở thế giới này có quá nhiều con đường tu luyện, xích có sở đoản, thốn có sở trường, mỗi con đường đều có nhược điểm, ai cũng không dám nói pháp lực mình cao cường thì có thể hoành hành thiên hạ.
Cho nên đạo hạnh, chỉ là đẳng cấp.
Thật ra nội kình cũng giống như vậy, không biết vận dụng, mười phần nội kình lại không phát huy ra được năm thành, ngươi sẽ không thể đánh thắng cao thủ có sáu thành nội kình.
Hiện tại thật ra Tần Hà đã gặp phải tình huống này, đạo hạnh của hắn trên cơ bản đều là pháp lực gánh lên, nội kình căn bản cũng chỉ là cậy mạnh, vẫn chưa có nhiều kỹ xảo chiến đấu.
Nhưng mà Tần Hà cũng không vội vàng, từ từ rồi sẽ đến, sẽ cải thiện.
Mà lại, muốn gấp cũng gấp không được, kể một ngàn nói một vạn, thời gian Tần Hà đi đến thế giới này vẫn là rất ngắn ngủi.
Ngửi ngửi trên người hôi thối, Tần Hà thiếu chút nữa đã nôn hết bánh bao ăn hôm qua ra, vội vàng đi tắm rửa, kết quả phát hiện ra nước trong vại đã không còn nhiều lắm, dứt khoát cầm một bộ quần áo rồi từ nóc phòng leo ra ngoài, khẽ nhảy mấy lần, im hơi lặng tiếng rời đi lò hỏa táng, đi thẳng về phía Vận Hà.
Thuật nghịch nước + Thuật lấy hơi + Thuật nhìn ban đêm.
Vừa xuống nước Tần Hà đã phát hiện, làn nước này thật là quá gần gũi.
Thuật nghịch nước, bọt trắng trong sóng, giao long trong nước.
Thuật lấy hơi, có thể hô hấp trong nước.
Thuật nhìn ban đêm, đáy nước đen ngòm ở trong mắt Tần Hà rõ như ban ngày.
Tần Hà bơi phải nói là cực kỳ cực kỳ thoải mái.
Dơ bẩn trên người tan ra trong nước, mùi tanh hấp dẫn bầy cá, bị dơ bẩn hun một cái, cá lớn vội vàng bơi nhanh, toàn bộ cá nhỏ đều bị lật trắng bụng.
Tần Hà muốn bắt cá lớn, kết quả phát hiện, dù thế nào thì bọt trắng trong sóng như hắn cũng coi là một người cá, vậy mà cùng thi bơi với một con cái lại đuổi đến ngượng ngùng.
Nhưng mà, bắt cá không được, ngược lại là thấy một con vương bát.
Chui dưới nước bùn ở đáy sông, một đôi con mắt như đậu xanh của con vương bát nhìn chằm chằm Tần Hà, nó cho là Tần Hà không phát hiện được nó.
Tần Hà bơi qua, con vương bát thầm hô không ổn, không che giấu được, bắn ra bốn chân lập tức muốn chạy trốn.
Nhưng, Tần Hà không đuổi kịp cá còn có thể không đuổi kịp vương bát?
Bơi đuổi theo, giương tay vồ một cái đã có thể bắt được, vương bát phản kháng, duỗi ra cái cổ dài lập tức muốn cắn người.
Tần Hà giơ tay đánh choáng nó, nhìn kỹ lại, cái mai to như vậy, đủ ăn mấy bữa.
Lên bờ, lau khô rồi thay quần áo, Tần Hà xách con vương bát lên đang định đi về.
Lúc này phía đối diện có một người đi đến.
Toàn thân mặc đồ đen, tay cầm loan đao, mặt đầy sát khí.
!.
Cam Đồ Cát sau khi ra khỏi Liễu phủ, rẽ phải rẽ trái đi một đoạn đường dài tới một sân nhỏ vắng vẻ.
Sân nhỏ này thuộc về danh nghĩa của một nhà làm buôn bán bình thường, tuy sân nhỏ cũ kỹ, nhưng nhà sâu cây tốt, địa thế lại khá cao, sẽ không bị nhìn trộm.
Nơi đây, chính là sào huyệt mật thám Địch Lỗ mà Phi Ngư Vệ đau khổ tìm kiếm.
Sau khi An Ba Cốc mất tích, Cam Đồ Cát với tư cách là tham tá xuất thân Ba Nha Lạt, đương nhiên trở thành đầu lĩnh.
Cam Đồ Cát gọi Lạc Cổ cùng A Minh Đồ đến.
Hai người này cũng là kẻ tài giỏi trong Ba Nha Lạt.
Giao nhiệm vụ, một tên giết người, một cái theo sau quan sát.
Hai người nghe xong lại có thể giết người, đều tranh nhau muốn giết người.
Cam Đồ Cát đột nhiên có chút hiểu ra vì sao Liễu Trường An nói những người bên mình nên ở chiến trường lập công, chứ không phải đến kinh thành mai phục.
Chuyện này rõ ràng là chuyện có thể mất mạng, hai người lại còn tranh nhau đi.
Cam Đồ Cát hơi có chút không muốn, nhưng hắn ta cần thiết phải làm ra lựa chọn.
An Ba Đồ Lỗ là lãnh tụ tinh thần của Ba Nha Lạt, hắn ta có thể chết, nhưng lại không thể chết một cách không rõ ràng.
Cuối cùng, Cam Đồ Cát để cho A Minh Đồ đi giết người, Lạc Cổ theo sau quan sát, đồng thời khi phát hiện không địch lại, lập tức rút lui không cần cậy mạnh tấn công, đặc biệt là Lạc Cổ, nhất định phải mau chóng chạy về báo cáo trước.
Hai người chuẩn bị một chút, tránh đi thành vệ tuần tra ban đêm, ra khỏi thành đến vùng lân cận lò hỏa táng thành Đông.
Quan sát một lát không có phát hiện ra cái gì khác thường, A Minh Đồ nắm đao lao đến lò hỏa táng.
A Minh Đồ hơi có chút không quen, lúc trước, khi xung phong thì bên cạnh hắn đều có An Đạt, trước giờ hắn chưa từng xung kích một mình.
Nhưng A Minh Đồ cũng không sợ, bởi vì Cam Đồ Cát đã hứa hẹn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cho phép hắn bắt một nữ tử người Hán về sào huyệt.
A Minh Đồ thích nữ tử người Hán, nữ nhân ở Trường Bạch Sơn, Hắc Long Giang cùng thảo nguyên quá thô, không giống nữ tử người Hán, vừa trắng vừa mềm.
Ngay vào thời điểm A Minh Đồ còn đang mơ tưởng, ở bên cạnh con đường phía trước bỗng nhiên có một người tiến vào.
Tóc ướt nhẹp, trong tay xách một con đại vương bát.
A Minh Đồ ở trong gia tộc cũng bắt cá, nhưng chưa từng thấy con vương bát lớn như vậy.
Hai người đối mặt, đều là hơi sững sờ.
Người Hán!
A Minh Đồ phản ứng đầu tiên, bước nhanh về phía trước nhảy lên một cái, từ trên cao chém xuống cái cổ người kia, không mang theo một chút do dự nào.
Tốc độ rất nhanh, thân là nội kình cường giả, chỉ thoáng qua một cái, loan đao sắc bén cũng đã chém xuống.
Nhưng mà sau một khắc, một màn khiến hắn ta giật mình đã xảy ra, người kia mắng một câu không thể hiểu nổi, bóng người lui về phía sau một bước, vậy mà lại biến mất tại chỗ.
Trong lòng A Minh Đồ giật mình, vội vàng dừng thế công, quay người chính là một đao.
Đây là bản năng mà A Minh Đồ thân kinh bách chiến luyện ra được, người trước mặt biến mất, nhất định là đến sau lưng.
Quay người một đao vừa là công cũng vừa là thủ.
Nhưng mà hắn ta bị đánh vào khoảng không, sau lưng căn bản là không có người.
Không chỉ sau lưng mà mọi hướng cũng đều không thấy người.
A Minh Đồ cảm thấy bồn chồn không yên, mình gặp phải không biết là người hay là quỷ?
Nhìn bốn phía, ngay khi hắn quay mặt về phía Vận Hà.
Người kia bỗng nhiên xuất hiện, một cái mai vương bát cực lớn nhanh chóng phóng đại trước mắt hắn.
*Ngoài lề Vương bát và rùa (quy):
Thực ra vương bát và rùa cùng thuộc loài rùa nhưng là hai con khác nhau.
Vương bát cũng không phải là con ba ba, nó là rùa mai mềm TQ.
1.
Hình dạng
- Rùa: Đầu tròn, đuôi dài hơn, mai cứng có vết nứt, có thể rụt cả tứ chi, đuôi và đầu vào mai
-Vương bát: Đầu nhọn, đuôi ngắn, bề mặt mai mịn hơn, chỉ có thể rụt đầu không thể rụt tứ chi vào mai, nó có thể vươn cổ rất dài và răng rất sắc.
2.
Về tính cách
- Rùa: Tính tình hiền, ôn hòa.
- Vương bát: Rất hung dữ, nó có thể chủ động tấn công các vật khác khi nó cảm thấy nó đang bị nguy hiểm.
Ở TQ, vương bát thường được dùng làm thuốc, dược thiện,!.