Dịch: Bánh bao không nhân.
-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-
Đêm khuya, một bộ thi thể lặng lẽ đốt cháy ở trước mặt Tần Hà, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng nổ.
Sau khi ngây người một lát, ký ức hỗn loạn như thủy triều ập đến, ngay tức thì trái tim Tần Hà chứa đầy một vạn con lạc đà alpaca.
Thế mà....!Lại xuyên không.
Đây là lò hỏa táng Binh mã ty của kinh đô Đông Thành triều Đại Lê, bản thân mình là một thợ thiêu thi.
Triều đình đương thời mục nát, ôn dịch hoành hành, phía nam có lưu dân phản loạn, đất cằn nghìn dặm; bắc có Địch Lỗ xâm lấn, phá thành chiếm đất, triều Đại Lê bấp bênh.
Đã từng sinh hoạt ở một thời không khác, hỗn loạn nơi đây, rối ren gấp mười gấp trăm lần.
Võ giả, dị nhân dùng võ trái phép, càng có yêu ma quỷ quái ăn thịt người tẩm cốt nhiều không kể siết.
Chính đạo tăm tối, người như cỏ rác.
Nếu như gọi thời không kiếp trước kia là nhân gian, vậy thì nơi này chính là địa ngục.
Lò hỏa táng là nơi chuyên để xử lý thi biến của triều Đại Lê, từ xưa đến nay mọi người thường coi trọng việc toàn thây xuống mồ, đốt xác là việc cực kỳ bất kính với người chết.
Chỉ có thi thể bị thi biến, mới có thể áp dụng phương pháp xử lý cực đoan như vậy.
“A!”
Bỗng nhiên một tiếng hét thảm truyền đến từ cách đó không xa.
Trái tim Tần Hà run lên, lại chết thêm một người.
Theo sau đó là tiếng gặm nuốt “kẽo kẹt kẽo kẹt” vang lên, càng khiến cho da đầu hắn tê dại.
Thi biến không hề tầm thường, làm không cẩn thận thì sẽ bật xác tấn công người, vô cùng nguy hiểm.
Đây đã là người thứ ba trong tháng này.
Đây còn là mỗi thợ thiêu thi đều là người có mệnh cách cứng rắn ngàn dặm mới tìm được một người, nếu đổi lại là người bình thường, sợ là không chịu qua được một ngày.
Lò hỏa táng dựa lưng vào kinh thành, mặt hướng về Đại Vận Hà, vào nam ra bắc, thương nhân lui tới như nước thủy triều, là nơi hội tụ của tam giáo cửu lưu.
(Đại Vận Hà: Là tên một kênh đào, con sông nhân tạo)
Chết chìm, chết oan, chết đói, ẩu đả chết vô số kể, nếu như thi thể sinh oán khí, sẽ có khả năng xảy ra thi biến.
Số lượng như vậy chỉ có một mình Tần Hà thì không thể đốt hết được, lò hỏa táng thành Đông có tất cả mười tám thợ thiêu thi.
Một loạt phòng hỏa táng bày ra, một phòng một thợ, trước khi đốt xác đóng cửa khóa lại, nếu là thi biến, thợ thiêu thi chắc chắn sẽ phải chết.
Xúi quẩy, nguy hiểm, là sự miêu tả về tình cảnh của thợ thiêu thi.
Dù nghề này có đủ mọi điều không tốt, nhưng lại có một thứ, có nhà ở, có cơm ăn.
Tần Hà vốn là lưu dân Tấn Tây, cửu tử nhất sinh lưu lạc đến kinh thành, bị quan sai lò hỏa táng sờ cốt chọn trúng, đi đến lò hỏa táng này, bao nhiêu lưu dân còn hâm mộ mà không được.
Nếu là không làm, ngay ngày mai sẽ bị ném trả về với đám lưu dân rồi sống sờ sờ đói chết.
Thi thể trước mắt đã đốt đến chỉ còn lại hình người, không thể tấn không người nữa.
Thời buổi loạn thế này, mình lại sống thêm một ngày.
“Nghiệp chướng, còn không mau đền tội!”
Tiếng thét ra lệnh vang lên, đây là quan sai trực ban nghe thấy âm thanh chạy đến, đang đối phó với thi thể vùng dậy kia.
Binh binh bang bang một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Không lâu sau một giọng nói hô lên: “ Phòng thiêu thi số chín trống, mau chóng bổ sung hồ sơ!”
Hắn là số bảy, phòng kế phòng sát vách.
Tần Hà biết số chín, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đến sớm hơn hắn không được mấy ngày, không nghĩ đến lại chết sớm như vậy.
Tần Hà từng nghe, tuổi nghề cao nhất trong nhóm thợ thiêu thi ở đây mới là nửa năm.
Nói cách khác, trong vòng chừng nửa năm, hầu hết tất cả mọi người ở đây đều sẽ chết một lần, sau đó bị thợ thiêu thi mới thay thế , vòng đi vòng lại, giống như mãi không có điểm kết thúc.
Tần Hà không biết hắn có thể sống bao lâu, chỉ có thể cầu nguyện vận khí mỗi ngày của hắn đều đủ tốt.
Kéo đẩy ống bễ, lò than đốt xác đỏ bừng, chỉ chốc lát sau thi thể nám đen cháy thành từng đoạn, lò lửa tiếp xúc được với “nhiên liệu” mới, ngọn lửa len lỏi cũng chuyển sang màu lục.
Lúc này, tầm mắt Tần Hà dần dần mờ đi, một màn sân khấu màu xám trắng cực lớn chậm rãi rủ xuống, tiếng gõ mõ xuyên thủng ánh đèn ảm đạm, lung la lung lay.
Rối bóng biểu diễn, như ảo như thật, đó là một đời của người chết.
Người chết là một gã thư sinh, phụ thân là huyện lệnh Lũng Xuyên, gia cảnh coi như không tệ, từ nhỏ thông minh hơn người, sau khi học hành cực khổ mười năm văn chương lưu loát..
Ngày vào kinh đi thi, các bô lão ở quê quán đưa tiễn mười dặm, người chết cũng rất hăng hái, chỉ đợi áo gấm về quê vinh quang cửa nhà.
Nhưng mà ý trời không thuận lòng người, thư sinh lần đầu tiên đi thi không đậu, buồn bã trở lại quê hương.
Lại gặp phải cha bị liên lụy một vụ án lớn, cách chức bãi quan, không lâu sau uất ức mà chết.
Những bô lão trước kia mười dặm đưa tiễn trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, chế nhạo, châm biếm, nói móc, trước kia nhiệt tình bao nhiêu, về sau liền ác miệng bấy nhiêu.
Thư sinh bị đả kích, tâm hồn tổn thương, văn chương hạ bút như thần nay cũng khó lòng viết ra.
May là còn có một thiếu nữ thanh mai trúc mã thường xuyên an ủi, mới khiến cho hắn ta nâng lên ý chí một lần nữa.
Ba năm sau, thư sinh bán hết gia tài lần nữa vào kinh đi thi.
Thiếu nữ thanh mai trúc mã lệ rơi tiễn biệt, nói là đã thuyết phục phụ mẫu, bất kể lần này đi thi kết quả ra sao, ngày về quê, sẽ là thời điểm động phòng hoa chúc.
Tâm đầu ý hợp, lưu luyến không rời, đi mười bước lại ngoảnh lại.
Đáng tiếc, động phòng hoa chúc đã vái biệt, tên đề bảng vàng cũng lại là vái biệt, phúc đến thì ít, thư sinh hưởng thụ không đến.
Lần này đi thi còn chưa đến kinh thành đã chết thẳng cẳng.
Thư sinh đầu tiên là ngồi xe ngựa chạy đến Vận Hà, lại lên thuyền đi đến kinh thành, thuyền đi đến Thông Huệ, bất ngờ gặp phải sóng lớn cuộn thành vòi rồng, thuyền đắm, thư sinh không biết bơi, đuối chết.
Cây gỗ khua khoắng, rối bóng diễn tả lại lúc thư sinh giãy dụa cùng không cam lòng lúc chìm dưới nước, hình như xung quanh thuyền đắm còn có cả yêu vật tới lui.
Mai đến ba ngày sau thi thể mới được người tuần sông vớt lên, bởi vì không tìm được chứng minh thân phận, liền mang đi một bãi tha ma chôn cất qua loa.
Chỉ là thư sinh chấp niệm kiều thê chưa cưới nên không chịu xuống mồ, vào lúc ban đêm lại từ trong đất bò ra, sinh thi biến.
Sau nhiều trăn trở, cuối cùng được đưa đến Tần Hà nơi này, dù có ngàn vạn điều không cam lòng, cũng chỉ có thể hóa thành tro tàn.
Màn sân khấu kéo lên, rối bóng thư sinh hóa thành một cái bóng mờ chui vào trong đèn chiếu.
Ánh đèn dần dần bay lên, chiếu sáng một cái cân đồng cực lớn, trên đòn cân đứng đấy một người mặc áo choàng đen, tựa như thần linh đang nhìn xuống.
Đèn chiếu bóng rơi vào bàn cân, người mặc áo choàng đen nhẹ nhấc lên.
“Khi thẩm phán linh hồn, ta sẽ phán xét theo trọng lượng cân.” Người đàn ông mặc áo choàng đen mở miệng vàng nói, cảnh tượng trước mắt giống như sóng nước chậm rãi tản đi.
Tần Hà nâng tay xem xét, trong tay có thêm một trái cây màu đỏ.
Trong đầu xuất hiện tin tức về trái cây này: Đây là một loại trái cây đến từ Thâm Uyên, nó sẽ khiến cho ngươi tràn đầy sức mạnh.
Tần Hà cười tươi, sự phấn chấn chảy khắp toàn thân.
Đốt xác, trọng lượng linh hồn, phần thưởng....!Đây không phải là....hack tiêu chuẩn xuyên không trong truyền thuyết sao?
Không biết đây là hệ thống hay vẫn là phép màu.
Người mặc áo choàng đen kia, trông như là tử thần trong truyền thuyết, toàn thân che phủ dưới áo choàng, khuôn mặt cũng là tối đen như mực.
Tần Hà ngửi ngửi trái cây màu đỏ, hương trái cây nồng nàn chui sâu vào phổi, khiến cho hắn ứa nước miếng.
Không do dự há miệng ăn vào.
Trái cây trong miệng trở nên ngọt ngào, từ cổ họng đến khắp toàn thân, bắp thịt cả cơ thể nở ra, đôm đốp kêu vang.
Trong vòng vài hơi thở, thân thể Tần Hà vốn gầy yếu đã lớn hơn một cỡ, ngay cả khuôn mặt cũng đầy đặn hơn một chút.
“ Sảng khoái!”
Tần Hà không nhịn được thốt ra.
Vung vài nắm đấm, sức mạnh tăng thêm không chỉ một lần, hận không thể đốt thêm một bộ nữa.
Phần thưởng này quả là kíc.h thích, nếu chỉ dựa vào rèn luyện, không mất mấy tháng không thể đạt được, nhất thiết còn phải ở dưới tính huống ăn uống no đủ.
Đáng tiếc tạm thời không thể, trước khi đóng cửa phòng thiêu thi, đưa vào bao nhiêu bộ thi thể là đốt bấy nhiêu bộ, đốt xong thì mai mới có tiếp.
Nơi xa truyền đến tiếng trống canh của người tuần canh, canh năm.
Thời gian đốt xác được phủ nha sắp xếp vào ban đêm, nói rằng vào lúc nửa đêm, hồn phách người chết sau khi mất đi thi thể mới có thể đi đến âm phủ, nếu không hồn phách dừng lại, sẽ xảy ra chuyện linh dị còn kinh khủng hơn so với việc thi biến.
Đối với những chuyện này Tần Hà không hiểu nhiều, dù sao là phủ nha nói như vậy, hơn nữa thời điểm thi thể được mang đến cũng là buổi tối, chưa bao giờ chuyển đến vào ban ngày.
Đợi lửa lò tắt, rồi dùng xẻng đem tro cốt bỏ vào thùng sắt, trời cũng đã sáng.
“Đương!”
“Đã đến canh giờ, mở cửa phòng!”
Một tiếng chiêng vang lên, cửa sắt lớn của từng phòng từng phòng thiêu thi theo thứ tự mở ra.
Tần Hà xách lên thùng tro cốt, đang định bước ra.
“Phòng thiêu thi số sáu trống chỗ!”
Tiếng quan sai trực ban lại vang lên lần nữa.