“Từng gặp qua chưa?”
“Từng gặp, cháu trai Binh bộ tả thị lang, khi đưa đến đã chết.
”
“Đốt rồi?”
“Đã đốt.
”
“Không phải ta đốt, đêm hôm đó ta đã ngủ.
”
“A.
”
“Thế nào?”
“Không có việc gì, chỉ là hỏi một chút.
”
Lạc Cửu ngồi ở đối diện Tần Hà, nhìn đồ ăn trên bàn một chút, hỏi: “Có thể ăn chung được không, ta hơi đói bụng.
”
“Có thể.
”
Tần Hà quay người cầm lên một đôi đũa, đưa tới.
“Cảm ơn.
”
Lạc Cửu nhận lấy, cầm lên màn thầu gặm một miếng, lại gắp lên một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, nhíu mày, nhổ ra.
“Đây là cái gì?”
“Thịt bò.
”
“Vị gì?”
“Vị cay.
”
“Rất mới lạ.
”
Tần Hà không để ý đến hắn ta, gió cuốn mây trôi ăn sạch chút màn thầu cùng thịt bò còn sót lại.
Khẩu vị Lạc Cửu hình như không tốt lắm, chỉ ăn hết màn thầu trên tay.
“Ăn no chưa?” Lạc Cửu hỏi.
“Ăn no rồi.
”
“Tốt, ăn no mới có sức.
”
“Cái gì?”
“Không có gì.
”
Lạc Cửu lắc đầu, cởi ba lô sau lưng xuống, mở ra, bên trong là một loạt nhiều loại dao nhỏ, cái kéo, cái kìm, kim châm, khoan sắt cùng các loại công cụ.
Chạm hoa khắc bạc, bóng loáng, nhìn liền biết là được làm từ tinh thép, rực rỡ đủ loại.
“Làm gì vậy?” Tần Hà tò mò hỏi.
“Lát nữa ngươi sẽ biết.
”
Lạc Cửu mỉm cười, nhanh như tia chớp ra tay điểm bảy lần liên tục trên ngực Tần Hà.
Điểm huyệt định thân.
Tần Hà lập tức đứng nguyên tại chỗ không thể động đậy.
Lạc Cửu lại lấy dây thừng ra, cột Tần Hà thành hình chữ đại (大) vào trên xà nhà, cười khẽ hỏi: “Ngươi biết trên thế gian này có bao nhiêu loại cực hình không?”
Tần Hà liếc nhìn cánh tay đang bị trói chặt của mình, lắc đầu.
“Bốn trăm sáu mươi tám loại.
”
“Nhiều như vậy?”
“Tra tấn thân thể có hơn 178 loại, tra tấn tinh thần có 110 loại, tra tấn linh hồn có 180 loại.
”
“Vậy ngươi biết mấy loại?”
“Ta biết 288 loại.
”
“288, vừa đúng là tổng số của tra tấn thân thể cùng tinh thần?”
“Ngươi tính toán rất nhanh, không giống một tên thợ thiêu thi.
”
“Thợ thiêu thi chỉ là nghèo, không phải là đầu óc có vấn đề, nói cho ngươi biết, ở nơi này có rất nhiều nhân tài, người người nói chuyện cũng dễ nghe, giống ta, ở chỗ này cũng không muốn đi.
”
“Ha ha, đây quả thực là mới lạ, nhưng mà ta vẫn cảm thấy ngươi không giống với một tên thợ thiêu thi.
”
“Vì cái gì?”
“Ngươi không sợ ta, cho dù ta đã lấy ra hình cụ, Liễu Thương là chết ở trong tay ngươi a?” Ánh mắt Lạc Cửu dần dần trở nên sắc bén.
“Xem ra là vẫn không gạt được, tốt a, ta ngả bài, nó là chết trong tay ta.
” Tần Hà lắc đầu thở dài.
“Dám làm dám chịu, đúng là một người đàn ông.
”
“Có ưu đãi không?”
“Cho phép ngươi tùy ý chọn một loại cực hình, như vậy thời gian ngắn một chút, đau đớn cũng bớt một chút, đương nhiên, dù sao cũng là cực hình, vẫn phải chịu chút khổ sở.
Ngoài ra ngươi cũng thấy, đến vội vàng, hình cụ cũng chỉ có những thứ này, không phải mỗi loại cực hình đều có hình cụ, ngươi cứ chọn trước, không được thì chúng ta đổi lại.
”
Lạc Cửu đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve các công cụ tra tấn, giống như đang m.ơn trớn da thịt thiếu nữ.
“Những thứ đao này của ngươi quá dọa người, có phương diện linh hồn không, ta không động đao.
”
“Hitz, phương diện linh hồn ta đây còn chưa từng thử.
”
“Không biết?”
“Là không có điều kiện, đó là hình phạt của Địa phủ, ở nhân gian không có cách nào thi triển.
”
“Như vậy, hay là !.
.
ta tiễn đưa ngươi xuống dưới học?”
“Ân.
”
Lạc Cửu đột nhiên ngẩng đầu.
“Sưu!”
Trong nháy mắt, chỉ thấy Tần Hà há miệng, trong miệng lập tức bay ra một cây đinh, chỉ thiếu chút nữa là đã đâm thẳng vào ấn đường hắn ta, chữ khắc ở phía trên lóe ra ánh sáng đỏ rực.
“Cửu khí trấn thi, thuật kim đinh.
”
Trên mặt Lạc Cửu lộ ra vẻ khó thể tin nổi, nói: “Kỹ thuật chế tạo kim đinh không phải là đã sớm thất truyền mấy trăm năm sao?”
“Phải không, thất truyền lâu như vậy?”
Tần Hà hỏi, xương cốt cơ bắp kêu vang lốp bốp một hồi, tay từ chỗ trói rút ra.
“Súc cốt công?” Trên mặt Lạc Cửu càng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Trò vặt, hy vọng không khiến ngươi kinh ngạc quá mức.
” Tần Hà vặn cổ tay một cái, nhếch miệng nở nụ cười.
“Chưa đến mức, một cái đinh trấn thi mà thôi.
”
Ánh mắt Lạc Cửu đột nhiên hung ác, nội kình trấn động ấn đường, đinh trấn thi ngay lập tức bắn ngược ra.
Nhưng mà một cái đi ra, trăm cái vào.
“Đốc đốc đốc! !”
Tần Hà hất tay lên, trong nháy mắt trên trăm cây đinh trấn thi đã đóng hắn ta thành con nhím.
“Cư nhiên có nhiều như vậy?”
Trên mặt Lạc Cửu, vẻ hung ác cứng đờ lại, ngửa mặt ngã xuống, xốc một lớp bụi bay lên.
Một cây đinh trấn thi còn có thể đỡ, trăm cây đinh trấn thi chính là đỉnh núi Thái Sơn ép xuống.
Khuôn mặt Tần Hà chậm rãi xuất hiện ở phía trên: “Chậc chậc, đao phủ đệ nhất Bát bộ Hình ngục Địch Lỗ, Hình Nô, quả nhiên có chút tài năng.
”
Vẻ hung ác trên mặt Lạc Cửu dần dần tan đi, nghi ngờ hỏi: “Ngươi nhận ra ta?”
“Nhận ra.
”
“Còn có thể thương lượng không?”
“Không thể.
”
Tần Hà rất nghiêm túc lắc đầu.
“Lúc đến rất tốt, lại không trở về được, không ngờ đến a, thật là không có ngờ đến.
”
Lạc Cửu thở dài, từ từ nhắm mắt lại.
Tần Hà cong eo xách hắn ta lên, bỏ Lạc Cửu vào lò thiêu thi, theo thói quen giúp Lạc Cửu chỉnh trang lại trang phục một chút, lại đặt mũ rộng vành lên ngực hắn ta, hỏi: “Bình thường ta không đốt người sống, cho nên cũng không thường hỏi, ngươi có di ngôn gì không?”
Lạc Cửu mở mắt ra, “Bộ hình cụ kia là món đồ mà ta yêu quý, có thể chôn chung một chỗ với ta không?”
“Được, an bài.
” Tần Hà gật đầu.
Thêm than đá bỏ thêm dầu, lại quẹt diêm sáng lên, Tần Hà nghĩ nghĩ, nghiêng đầu hỏi: “Ta đây hỏa thiêu người sống, có tính là cực hình không?”
“Không tính.
” Ngữ khí Lạc Cửu kiên định.
“Nói như thế nào?”
“Cực hình là một môn kỹ thuật, cầu sống không muốn chết, kỹ thuật không đến nơi đến chốn, người còn chưa chịu hết đã tắc thở rồi, như vậy không có ý nghĩa.
Cực hình muốn có được thứ gì đó, mà không phải là một bộ thi thể không có chút ý nghĩa nào.
”
“Vậy ý của ngươi là, ta phải dùng lửa nhỏ đốt từ từ, mới tính là cực hình?”
“Ngạch!.
Có thể coi là ta chưa nói gì không?”
“Tốt.
”
Dầu hỏa cháy lên.
Đao phủ đệ nhất Bát bộ Hình Ngục danh chấn Liêu Đông, ở phòng số bảy lò hỏa táng thành Đông vắng vẻ, cứ như vậy vẽ lên dấu chấm tròn.
Người đời đều cho rằng Hình Nô là một tên đàn ông hung hãn mang râu quai nón, mắt to như chuông đồng, lại không ngờ rằng hắn ta lại là một thanh niên mặt mày sáng sủa, trông có vẻ hiền lành, tên thật gọi là Lạc Cửu.
Ngay cả Tần Hà vào lúc trước khi Lạc Cửu mở ra hình cụ cũng không nghĩ đến.
Hắn ta cùng Trư Bát Giới trong Tây Du Hàng Ma, trên mặt chỉ thiếu chút dầu kia.
Còn tại sao Tần Hà biết hắn là Hình Nô?
Đương nhiên là biết được thông qua kịch chiếu bóng của xà tiên Liễu Thương, biết rằng có một người như vậy, chỉ là chưa từng gặp, trông thấy hình cụ mới khớp lại với nhau.
Hình Nô đã từng thành công hoàn thành thẩm vấn khó khăn đối với “tử sĩ Quan Ninh”, thu được tình báo trực tiếp thay đổi kết cục của cuộc đại chiến Liêu Đông, lập được công lao hiển hách trong việc đặt vững bố cục thống trị Liêu Đông ngày nay của Địch Lỗ, được thủ lĩnh Địch Lỗ đặc biệt cấp cho phong hào “Hình Nô”.
Đồng thời, Hình Nô cũng là một cường giả nội kình, là cao thủ có tên tuổi trong Bát bộ Địch Lỗ.
Lần này xuôi nam, là lĩnh mệnh điều tra cái chết của Liễu Thương.
Nhưng hắn ta và Liễu Thương lại gặp phải cùng một dạng bi kịch, đó chính là gặp Tần Hà cái quái vật này.
Kéo động ống bễ, Tần Hà đẩy không khí vào lò thiêu thi.
Như vậy có thể tiết kiệm không ít than đá, đồng thời giảm bớt hơi khói bay ra bên ngoài, miễn cho lại sinh ra chuyện vụn vặt.
Từ tình huống Hình Nô đến xem, bên Địch Lỗ căn bản vốn là không biết đến sự tồn tại của mình, Hình Nô cũng chỉ là đến điều tra.
Lượng than tiêu hao quá nhiều rất dễ dàng lộ chân tướng, bởi vì lượng than đá của mỗi phòng thiêu thi đều được định lượng dựa trên số lượng thi thể, hơi khói cũng sẽ nhiều thêm, nhưng mà bản thân mình nhóm lửa nấu cơm, nên cũng coi như có thể che dấu.
Tần Hà đã có năm mươi năm nội kình, không ngừng thông gió, than đá cháy rừng rực, rất nhanh thi thể Hình Nô đã hóa thành than.
Trăng lên giữa trời, màn sân khấu xám trắng cực lớn chậm rãi rủ xuống, tiếng gõ mõ xuyên qua ánh đèn mờ ảo, khẽ đong đưa.
Rối bóng biểu diễn, như ảo như thật, Tần Hà nhìn thấy một đời của Hình Nô.