Thông qua rối bóng người chết biểu diễn, Tần Hà không chỉ nhìn thấy người chết tử vong, mà còn nhìn thấy cả cuộc đời của họ.
Bọn họ sinh lão bệnh tử, bọn họ hỷ nộ ai lạc, bọn họ vui buồn hợp tan.
Giống như tên Bả tổng kia, hắn ta từng là duệ sĩ biên quân, từng chiến đấu với tộc Nhung, Địch Lỗ, từng trấn giữ Trường Thành biên quan, tích lũy một chút chiến công, sau này mới triệu hồi Kinh Doanh thăng nhiệm Bả tổng.
Hắn ta đã từng khắc kỷ phấn đấu, đông luyện tam cửu thiên, hạ luyện tam phục, muốn noi gương Tào tướng quân lớn nhỏ tận trung báo quốc.
(Tam cửu thiên: Chỉ hai mươi bảy ngày sau Đông chí, được coi là những ngày lạnh nhất trong năm.
Tam phục: Chỉ thời kỳ nóng nhất trong năm, có sơ phục, trung phục và mạt phục tổng cộng 40 ngày.
)
Nhưng mà Kinh Doanh đến cùng cũng không phải biên quân, dưới chân Hoàng Thành có quá nhiều cạp váy dây dưa, quá nhiều phe phái đấu tranh, khiến cho việc báo phục của hắn ta không có cách nào thi triển, chỉ có thể sa vào trong đó, thông đồng một giuộc.
Lưu Dân Doanh bạo loạn, hắn ta dẫn binh dẫn đầu xung phong, kết quả binh sĩ thủ hạ lập tức giải tán, khiến hắn thân lâm giữa trùng vây, mang theo phẫn hận cùng không cam lòng mà chết trận, lúc này mới có thi thể biến hung.
Vẻn vẹn thông qua một bộ thi thể này, Tần Hà đã có nhận biết cơ bản về tình thế và công sự phòng ngự của Biên quan triều Đại Lê.
Chuyện quan ngoại, Tần Hà cũng biết được không ít.
Kẻ cống hiến là xà tiên Liễu Thương, Liễu Thương là tiên gia xuất từ Đông Bắc, đi theo trưởng lão tiếp xúc cao tầng Địch Lỗ, đi qua rất nhiều nơi ở Đông Bắc, có rất nhiều hiểu biết về phong thổ nhân tình, sông núi địa lý, phân bố Tiên gia,!
Thân phận người chết khác biệt giao nhau kiểm chứng, toàn bộ vùng đất Đông Thổ rộng lớn, đang hình thành từng khối từng khối ghép lại trong đầu Tần Hà.
Trở lại lò hỏa táng, Tần Hà cầm lên xẻng sắt lại đi bãi tha ma.
Hôm qua nhặt củi lửa còn lại không ít, tranh thủ hôm nay lại đốt thêm hai bộ.
Giờ đã hơi muộn, thời gian vận chuyển thi thể đã qua, Tần Hà chỉ có thể đi đào đi tranh đoạt thi thể, bãi tha ma này đuổi sang đến bãi tha ma khác.
Bầy chó nào đã từng gặp qua ai lớn lối như vậy, thế mà lại đuổi theo miệng chó đoạt thức ăn, nên rất hăng hái chống cự.
Kết quả, cả buổi chiều bãi tha ma đều là tiếng chó sủa, dọa những cư dân phụ cận ai ai cũng nghi thần nghi quỷ.
!.
“Sư muội, những con chó kia có chuyện gì vậy, đã sủa cả buổi rồi.
”
Cách bãi tha ma hơn vài dặm có một tòa miếu hoang, một nữ tử áo xanh xinh đẹp hai tay ôm kiếm nói với một nữ tử áo trắng khác đang cầm kính ống dài.
“Chó hoang giành ăn, không cần để ý đến.
” Nữ tử áo trắng thuận miệng trả lời một câu, từ từ kéo đẩy kính ống dài, mắt hạnh mở thật to.
Nếu như Tần Hà ở đây, nhất định sẽ hô to một tiếng, “Tặc nữ, trả ta Kim sang hoàn.
”
Chính là Bạch Thiến.
“Sư tỷ, cái đồ chơi từ Nam Dương tới này rất lợi hại a, ta còn có thể nhìn thấy rõ ràng biển hiệu lò hỏa táng.
” Vẻ mặt Bạch Thiến tỏ ra ngạc nhiên.
“Cái này gọi là kính viễn vọng, thích thì sư tỷ cho ngươi.
” Nữ tử áo xanh nói.
“Cảm ơn sư tỷ.
” Bạch Thiến vui vẻ ra mặt.
“Sư muội, thám tử báo cáo nói ngươi bị trọng thương, nhưng nhìn ngươi giống như là không có việc gì vậy.
”
“Này!.
Là chó săn Phi Ngư Vệ không bắt được ta, báo cáo láo chiến công thôi, ta chỉ là bị thương ngoài da một chút, đã sớm khỏi.
” Bạch Thiến hơi mất tự nhiên xoay người, tránh đi ánh mắt nữ tử áo xanh.
Nữ tử áo xanh thấy hơi kỳ lạ, nhưng không hề nghi ngờ gì.
“Cõi trần như ngục, chúng sinh đều khổ, luân hồi không ngừng, gian nan khổ cực không ngừng, thương thế nhân ta, có thần từ trên trời giáng xuống, vô sinh lão mẫu, chân không gia hương.
”
(Vô sinh lão mẫu, chân không gia hương: Tức là con người sinh ra từ cung trời, cuối cùng lại trở về đó an nghỉ, phủ nhận quan hệ huyết thống thân thuộc, coi mẹ già vô sinh là mẹ của người đời.
Đây là câu lưu truyền trong tông giáo dân gian bắt đầu từ thời Minh trở đi.
)
Đúng lúc này, Phạn âm vang lên, âm thanh như sắt vàng, không phân biệt cao thấp, âm vang mang theo lực lượng chấn động tâm hồn người khác.
Thân thể hai nữ tử chấn động, vội vàng xoay người hướng về phía một chỗ bóng tối của tòa miếu hoang, khom người cúi đầu: “Cung nghênh sư phụ.
”
Tiếng nói vừa dứt, một người mặc áo đen đeo mặt nạ vô thanh vô thức từ trong bóng tối góc miếu hoang bước ra, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hai người giống như hóa thành thực chất.
“Chúc mừng sư phụ, chúc mừng sư phụ, Lưu Dân Doanh chi biến, Thánh giáo ta phải chết hơn ngàn sĩ, đại nghiệp lại gần thêm một bước.
” Nữ tử áo xanh tiến lên một bước.
”
“Đều nhờ sư phụ bày mưu nghĩ kế, quyết thắng kinh thành.
” Bạch Thiến cũng nói.
Người áo đen nói với giọng trầm thấp: “Lần này làm việc, một là triều đình tác nghiệt, hai là mọi người đồng lòng, trong đó cũng có công lao của các ngươi.
”
“Tạ ơn sư phụ tán dương.
” Hai nữ đồng thanh.
“Tinh nhi, vết thương ngươi thế nào?” Ánh mắt người áo đen nhìn về phía Bạch Thiến.
“Thưa sư phụ, một chút vết thương ngoài da mà thôi, chó săn triều đình báo cáo láo chiến công, khiến cho sư phụ ngài lo lắng.
” Bạch Thiến vội vàng trả lời.
“A?”
Người áo đen trầm tĩnh rốt cuộc trong âm thanh cũng xuất hiện vẻ nghi hoặc.
“Sư phụ, ngay cả Phi Ngư Vệ đều đã bắt đầu báo cáo sai chiến công, cái triều đình chó má này chống không được mấy ngày nữa.
” Nữ tử áo xanh cười lạnh một tiếng.
“Càng là thời điểm mấu chốt, càng phải cần thận.
”
Ánh mắt người áo đen từ trên người Bạch Thiến rời đi, người sau mở ra miệng nhỏ, rất cẩn thận thở ra một hơi.
“Sư phụ, kế tiếp ta cùng sư muội làm việc như thế nào?” Nữ tử áo xanh hỏi.
“Kế hoạch không thay đổi, y theo kế hoạch mà làm, mặt khác tận lực tránh đừng tới gần lò hỏa táng thành Đông.
”
“Lò hỏa táng thành Đông làm sao?” Bạch Thiến ngẩng đầu.
“Ha ha, nói đến rất kỳ quặc, không ngờ tên tiểu tôn tử Liễu Thương bị đốt chết tươi ở nơi đó, nó đã phái Hình Nô xuôi nam, nơi đó sợ là sẽ có một hồi long tranh hổ đấu, các ngươi cứ yên lặng theo dõi kỳ biến.
”
“Vâng, sư phụ.
”
!.
Mặt trời lặn về phía tây, ráng chiều bay, cướp xong thi thể ở bãi tha ma, Tần Hà trở về doanh.
Vai vác xẻng sắt, nện bước chân lục thân bất nhận, tâm tình Tần Hà rất tốt đẹp.
Không có gì khác, tính đến trưa hắn thu được ba bộ thi thể, mãi đến khi đốt hết củi lửa nhặt lần trước, hắn mới thỏa mãn đi về.
Người mà không kiếm thêm không thể giàu được, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập, thi thể này lấy được đến mới thơm.
Nhờ vào Thuật loạn đấu trên đường, Tần Hà cùng bầy chó đại chiến ba trăm hiệp, cuối cùng toàn thân trở ra.
Cố gắng thêm cố gắng, đánh phục bầy chó, là hắn có thể được phong xưng hào - Vương bãi tha ma.
.
“Nha, đây không phải là Tần Hà sao, về rồi.
”
Cổng ra vào lò hỏa táng, ba tên quan sai đang chỉ huy lưu dân phân phát thi thể vào mỗi phòng thiêu thi, Lăng Trung Hải dẫn đầu lên tiếng chào hỏi với Tần Hà.
Gần đây Tần Hà liên tiếp xử lý hung thi, toàn bộ an toàn qua ải, dần dần địa vị đã cao hơn những thợ thiêu thi khác một chút.
Đặc biệt là bộ hung thi bả tổng ngày hôm qua kia, Thường Ôn Phi Ngư Vệ nhìn thấy đều ái ngại, kết quả cũng đã bị Tần Hà đốt đi.
Đãi ngộ này trước kia là dành cho Mã Đồ Tử, sau khi Mã Đồ Tử chết, trải qua vài lần khảo nghiệm, rơi xuống trên đầu Tần Hà.
Không quan tâm là đơn vị nào, cũng nên có mấy người có thể làm việc như vậy, bằng không thời khắc mấu chốt sẽ phải tháo dạ tiêu chảy.
“Chào quan gia.
”
Tần Hà nhếch miệng cười.
Lăng Trung Hải là quan sai đầu lĩnh ở lò hỏa táng, tính ra là nửa cấp trên của Từ Trường Thọ.
Từ Trường Thọ không ở, chỉ có ba người bọn họ.
“Ngươi làm gì vậy?” Lăng Trung Hải thấy Tần Hà vác xẻng sắt, tò mò hỏi thêm một câu.
Tất nhiên Tần Hà không có khả năng nói thật rồi, trả lời “Này, ta đi trồng cây, núi vàng núi bạc không bằng rừng xanh nước biếc, trồng cây trồng rừng, ai ai cũng đều có trách nhiệm.
”
Ba người nghe vậy, đầy đầu toàn là dấu hỏi chấm.
“Tên ngốc này nói gì vậy, có trách nhiệm cái gì cơ, bảo vệ môi trường?”
Đợi Tần Hà lách mình đi qua, Lăng Trung Hải quay đầu nhỏ giọng hỏi hai người bên cạnh, Lý Thiết và Cao Lâm Khôn.
Lý Thiết lắc đầu, tỏ vẻ nghe không rõ.
“Không có gì kỳ lạ, tên tiểu tử này a, không chắc chỗ này có chút vấn đề.
” Cao Lâm Khôn chỉ chỉ đầu của mình.
Lăng Trung Hải cùng Lý Thiết bừng tỉnh, lúc này mới nghĩ lại, tên ngốc Tần Hà này thật sự là hơi có chút không thể hiểu được.
Vài ngày trước cháu trai của Liễu đại nhân Binh bộ thị lang bị thi biến tấn công, sau đó rõ ràng bị biến hung, chính là tên ngốc này xung phong nhận việc đốt xác.
Còn có, tên ngốc này thỉnh thoảng còn xách tro cốt không người nhận ra ngoài chôn.
“Ai nha, đáng thương a, lưu lạc tha hương trở thành lưu dân, đầu óc còn có bệnh, còn trẻ như vậy chắc chắn vẫn còn chưa cưới vợ.
” Bộ dáng Lăng Trung Hải tỏ ra trách trời thương dân.
“Thế đạo không tốt, không có cách nào a, tất cả mọi người ai cũng khó khăn.
” Cao Lâm Khôn lắc đầu.
“Đầu có vấn đề còn có thể lưu lạc đến kinh thành xa như vậy, mạng này cũng thật sự là quá cứng.
” Lý Thiết cũng nói.
Lăng Trung Hải chậm rãi gật đầu, nói: “Như vậy đi, buổi tối hôm nay sắp xếp cho hắn đốt một bộ thôi, lò hỏa táng chúng ta cũng chỉ có tên ngốc này xem như tài giỏi, bình thường chúng ta nên chiếu ứng cùng phối hợp với hắn.
”
Tất nhiên Lý Thiết cùng Cao Lâm Khôn không có ý kiến gì, ai đốt thêm một bộ ai đốt ít đi một bộ, cũng chỉ là sắp xếp một câu.
Nhưng vào lúc này, Tần Hà đã đi đến cửa phòng thiêu thi số bảy đột nhiên dừng bước, xoay người lại.