Ba người vừa nói vừa cười, vô cùng ăn ý khi châm chọc người khác, Khúc Miêu Miêu đứng bên cạnh đau buồn tức giận, ấm ức lã chã chực khóc làm cho bọn họ như vai ác. Cái loại vai ác vẫn nhảy múa rất vui vẻ nhưng giây tiếp theo thì phải bị vai chính điên cuồng vả mặt ấy.
Nhưng Tùng Kỳ không quan tâm.
Từ trước đến nay cô luôn bao dung và có tính tình mềm mại đối với người nhà và bạn bè, nhưng một khi đối phương bị định vị là người ngoài thì người đó đối xử với cô như thế nào thì cô nhất định sẽ trả lại như vậy.
Bây giờ Khúc Miêu Miêu đương nhiên đã thành người ngoài.
Lục Thành mua băng vệ sinh trở về thì vừa lúc ba người Tùng Kỳ đi đến góc khuất ở hành lang uốn cong phía bên kia.
Theo lý thuyết Lục Thành không nên chú ý đến bọn họ.
Cũng không biết tại sao vận mệnh chú định như có thứ gì thúc đẩy khiến hắn nghiêng đầu nhìn về phía cuối hành lang kia.
Hắn nhìn thấy ba cô gái rất biết trang điểm.
Cô gái chính giữa mặc chiếc váy màu xanh lục có bóng dáng rất sáng mắt. Cô ấy một tay ôm lấy một người, giống như đang nói chuyện với hai người họ, thôi thúc người khác muốn nhìn xem cô ấy có bộ dáng như thế nào?
“Lục Thành!”
Khúc Miêu Miêu nhìn thấy hắn đứng ở cửa cầu thang nhìn về phía nhóm Tùng Kỳ rời đi.
Trong một lúc sắc mặt của cô ta trắng bệch, căng thẳng nhào lên ôm lấy cánh tay của Lục Thành.
Lục Thành tỉnh táo lại. Hắn cho rằng cô ta sốt ruột nên vội vàng đưa túi cho cô ta: “Trong đó có băng vệ sinh mới mua.”
Khúc Miêu Miêu cầm cái túi rất muốn hỏi hắn tại sao vừa rồi lại ngẩn người nhưng mà dưới ánh mắt “thúc giục Khó hiểu” của Lục Thành thì cô ta chỉ có thể đi toilet trước.
Lục Thành cũng không nghĩ quá nhiều.
Hắn cho rằng bởi vì kinh nguyệt đến khiến cho cảm xúc của Miêu Miêu không ổn định, sau khi trở lại trong đình thì phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn hắn có vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Lục Thành nhíu mày.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tại sao mọi người đều có vẻ mặt này? Chẳng lẽ tiền cơm vượt quá tiêu chuẩn rồi sao?”
Khương Cao Phi trợn trắng mắt: “Cậu bỏ lỡ trò hay rồi.”
Lục Thành khó hiểu.
Khương Cao Phi cúi đầu gắp đồ ăn không nói chuyện.
Hắn không nói, Dương Sảng và Vạn Kiên cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Ba người đàn ông bọn họ có mặt ở chỗ này lại tùy ý để người ta tát vào mặt vợ anh em tốt của mình, bọn họ làm sao có thể mở miệng nói được? Cuối cùng vẫn là Tống Di Ninh nhỏ giọng kể lại chuyện Khúc Miêu Miêu bị người kiếm chuyện và bị đánh cho Lục Thành nghe.
Sắc mặt của Lục Thành âm trầm.
“Miêu Miêu là bạn gái của tớ, các cậu không thể che chở một chút sao?”
Dương Sảng sờ sờ mũi lẩm bẩm nói: “Đối phương cũng là phụ nữ, tụi tớ làm sao biết được người ta ra tay thì ra tay. Chuyện này không phải là do tụi tớ không phản ứng lại kịp sao.”
Khương Cao Phi vốn không ưng Khúc Miêu Miêu, không chỉ vì chuyện xem mắt làm cho hắn cảm thấy xấu hổ mà là từ sau khi Khúc Miêu Miêu trở thành bạn gái của Lục Thành thì bắt đầu ôm đồm nhiều việc của bọn họ.
Rõ ràng mọi người là bình đẳng nhưng có đôi khi cô ta như quản lý mà ra lệnh “Chỉ huy”.
Đúng vậy, hắn thừa nhận rằng rất nhiều ý kiến của cô ta thật sự rất có tính tiên tri bao gồm lần này có thể tìm được người đầu tư nhanh như vậy cũng là do Khúc Miêu Miêu giúp đỡ.
Nhưng bị một người phụ nữ chen vào giữa đường đè trên đỉnh đầu đương nhiên là khiến Khương Cao Phi cảm thấy khó chịu.
Chỉ là bởi vì dù sao cô ta cũng là bạn gái của Lục Thành nên hắn mới nghẹn lại cảm giác khó chịu này.
Lần làm mai mất mặt lần trước cũng chỉ là mồi lửa khiến mâu thuẫn bùng nổ.
Lúc này nhìn thấy Lục Thành tức giận nên hắn dứt khoát nói thẳng: “Việc này thì tụi tớ cũng không tốt khi đánh giá ai đúng ai sai, sau này cậu hỏi lại Khúc Miêu Miêu đi.”
Tuy rằng hắn cũng ghi hận lần trước Tùng Kỳ mắng hắn như chó nhưng việc nào ra việc đó, phá hư sự nghiệp của người khác thì bị đánh một cái tát cũng không oan uổng. Người bình thường gây cản trở cũng không đáng hận bằng người nhà mình đâm một nhát dao.
Nếu hắn nhớ không lầm thì Tống Di Ninh đến xưởng dược làm thêm còn bắt đầu trước khi Khúc Miêu Miêu làm mai giúp hắn.
Suy nghĩ kỹ càng lại thì chuyện này thật sự rất thú vị.
Chân trước lén lút làm hư công việc của người khác, sau lưng còn có thể diễn vai chị em tốt mà giới thiệu bạn trai. So với Tùng Kỳ mồm mép sắc bén như dao thì hắn cảm thấy Khúc Miêu Miêu còn đáng sợ hơn.
Đương nhiên chuyện này hắn cũng chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng
Khương Cao Phi không ngốc đến mức làm nói xấu về Khúc Miêu Miêu trước mặt Lục Thành.
Vạn Kiên cũng có điều băn khoăn, dù sao một đương sự khác cũng là bạn gái của hắn.
Chỉ có Dương Sảng là độc thân nên hắn không nghiêng không lệch nói rõ ràng chuyện này. Tuy nhiên cuối cùng vẫn bổ sung thêm một câu: “Cũng không thể trách Miêu Miêu được, người phụ nữ kia quá cực đoan. Chuyện công việc của bản thân chỉ có những người có năng lực mới được chọn.”
Sau khi Dương Sảng mở miệng thì Vạn Kiên mới hùa theo phụ họa chuyện Khúc Miêu Miêu bị tai bay vạ gió nhưng rốt cuộc trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì thì chỉ có bản thân bọn họ mới biết mà thôi.
Mà bên kia ba người Tùng Kỳ vốn cũng ăn gần xong nhưng lại gặp phải chuyện khó chịu như vậy nên thật sự không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, bọn họ cầm đồ rồi chạy lấy người.
“Còn đi dạo nữa không?”
“Thôi bỏ đi, chuẩn bị dẹp đường về nhà đi!”
Tùng Kỳ cảm thấy đen đủi muốn chết.
Vốn cô cho rằng Khúc Miêu Miêu vì yêu mà si ngốc nên mới làm những chuyện khiến người khác cảm thấy khó chịu kia.
Cho dù tuyệt giao thì cô cũng sẽ không nói xấu Khúc Miêu Miêu với bất kỳ người nào.
Cô chỉ cho rằng cô ta có đầu óc chỉ biết yêu đương —— trời đất bao la không bằng bạn trai thì thôi đi, ai nhìn nhiều một cái thì là tuyên chiến với cô ta. Loại suy nghĩ này người bình thường chắc chắn không thể hiểu được nhưng con người mà, cũng có người này người kia chứ đúng không?
Nhưng cố ý ra tay với công việc của cô, chuyện này không phải thứ mà kẻ não chỉ biết yêu đương có thể làm được. Đây là vấn đề về nhân phẩm.
Điều này chứng minh rằng ác ý của cô ta không phải xuất phát từ “Đầu óc mê muội yêu đương mà quá phòng bị”, mà là nguyên nhân khác. Cô ta chỉ khoác lên mình lớp da lo lắng vì bạn trai mà thôi.
Việc này không bỏ qua được, thật sự không thể bỏ qua được. Cô cần phải cho người cả khu phố đều biết.
Tùng Kỳ sốt ruột về nhà lên án về hành vi xấu xa của Khúc Miêu Miêu.
Khương Bình nhìn thấy cô tức giận đến quai hàm phình phình, cánh tay cô ấy đặt trên vai Tùng Kỳ, an ủi nói: “Cô ta làm chuyện không giống người như vậy thì sớm muộn sẽ bị lật xe, ông trời rất có mắt. Chúng ta cứ chờ đi.”
“Đúng vậy, ai mà không sợ loại người trên mặt cười tủm tỉm nhưng sau lưng âm thầm đâm dao? Ai nha, tớ phải nói cho nhóm của lớp trưởng biết về việc này của Khúc Miêu Miêu.”
Lớp trưởng quan hệ rộng, nếu khi trò chuyện mà cô ấy tin lời Khúc Miêu Miêu tùy ý nhắc đến thì chỉ sợ mọi người thật sự cho rằng Tùng Kỳ là người xấu xa nữa đó.
Khương Bình rất đồng ý: “Nên nói, miễn cho cô ta chạy khắp nơi làm ra vẻ như Tùng Kỳ có lỗi với cô ta vậy.”
“Ừ ừ, vậy các cậu tận dụng mọi thứ giúp tớ chứng minh một chút.”
Tùng Kỳ liên tục gật đầu, cũng không làm bộ dáng thanh cao thanh giả tự thanh mà khinh thường chứng minh đó.
*Thanh giả tự thanh: Người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải nghĩ bàn, không cần khuếch trương, không cần giải thích.
Do dự thêm một giây thì chính là không tôn trọng bản thân!
Chờ sau khi cô tạm biệt Dương Hiểu Hồng và Khương Bình, khi cô ở một mình thì ý chí chiến đấu sục sôi trên mặt mới dần dần biến mất, chuyển sang tỉnh táo.
—— Thật ra lời của Khúc Miêu Miêu cũng không hoàn toàn sai, nguyên nhân bỏ lỡ cơ hội không phải vì bị cô ta tính kế mà là do bản thân cô không thể ưu tú đến mức không thể thay thế được.
Cô thật sự nên suy nghĩ về cách trau dồi bản thân.
Đây là lần đầu tiên Tùng Kỳ nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của mình.
Không đợi cô ra kết luận.
Đột nhiên ——Trước mắt cô xuất hiện một bóng người.
Sau đó là một giọng nữ rất vui vẻ: “Cô gì ơi chờ một chút, tôi cảm thấy điều kiện ngoại hình của cô rất tốt. Cô có hứng thú quay quảng cáo không?”
Đầu tiên là Tùng Kỳ sửng sốt, sau đó cô đột nhiên nhíu mày lại.
“Không có hứng thú.” Cô né tránh đối phương muốn rời đi.
Người nọ lại không buông tay, nghiêng thân thể vừa theo sát cô vừa nói chuyện: “Tại sao không có hứng thú chứ? Cô vừa đẹp vừa có khí chất tốt, thu nhập quay quảng cáo cũng rất tốt nha! Có cơ hội còn có thể đóng phim điện ảnh, phim truyền hình; tôi vừa nhìn thấy cô thì đã cảm thấy cô chắc chắn có thể nổi tiếng khắp cả nước.” ( truyện trên app T𝕪T )
Trước ngực của Lệ Tuệ Tâm treo camera.
Cô vào ngành này đã bảy tám năm. Người nào có thể nổi tiếng, người nào không được thì cô liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
Về phần minh tinh hoặc là người có khí chất độc đáo hay có tính chất cá nhân đặc biệt rõ ràng; hoặc là người có vẻ ngoài xinh đẹp đến mức khiến người khác không thể dời mắt đi được.
Dựa vào ánh mắt này mà cô ở đầu đường cuối ngõ đào được vài mầm giống không tệ, bây giờ phát triển cũng khá tốt.
Nếu không có gì bất ngờ thì rất nhanh cô có thể thành người tuyển chọn tài năng vàng ở thành phố Cảng.
Đáng tiếc trời có mưa gió thất thường, bây giờ cô chỉ có thể trốn về đại lục làm nghề cũ.