Hôm nay Tùng Kỳ mặc một chiếc váy chấm bi màu xanh lục dài tới đầu gối.
Hình dáng của chiếc váy nhìn chung hơi rộng thùng thình, màu sắc cũng là màu xanh đậm êm dịu nhưng mặc trên người cô như được giao cho pháp thuật đặc biệt. Màu xanh đậm nặng nề có vẻ rất khiêm nhường, rất sống động. Ngoại trừ Khúc Miêu Miêu thì những người khác đều là lần đầu tiên gặp Tùng Kỳ, ánh mắt đầu tiên đã bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp của cô.
Khúc Miêu Miêu giả vờ kinh ngạc: “Tùng Kỳ? Cậu cũng tới chỗ này ăn cơm sao, thật trùng hợp.”
“Đây là hàng xóm của tôi, lớn lên chung với nhau từ nhỏ.” Khúc Miêu Miêu mỉm cười xem như không có việc gì mà giới thiệu.
“Xin chào, cô gái xinh đẹp.” Dương Sảng ngồi ghế đầu bên phải hoàn hồn lại trước, chào hỏi với Tùng Kỳ.
Tùng Kỳ nhìn hắn một cái, trong một lúc chưa thu hồi được vẻ mặt tức giận nhưng lại cố gắng kiềm chế giọng điệu: “Xin lỗi, tôi quấy rầy mọi người một chút.”
Tùng Kỳ nhìn Khúc Miêu Miêu rồi lại nhìn Tống Di Ninh ngồi bên cạnh Khúc Miêu Miêu.
Tống Di Ninh còn đắm chìm sâu vào trong vẻ đẹp của cô thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt tức giận của Tùng Kỳ, cô sửng sốt một chút.
Tùng Kỳ khịt mũi hơi có một chút đánh gió giận mèo.
“Khúc Miêu Miêu, thì ra đây là bạn của cô à?”
“Tôi còn đang thắc mắc là tại sao trong xưởng đột nhiên ra ngoài tìm người phiên dịch, thì ra là do cô giúp đỡ giật dây. Cô thật sự rất tốt bụng đó.”
Vẻ mặt của Tùng Kỳ rất khó coi, khi nói chuyện thì trở nên âm dương quái khí.
Tống Di Ninh ngẩn ra, cô không hiểu lời này có ý gì nhưng nghe ra Tùng Kỳ đang tức giận thì càng ngây ngốc hơn. Cô muốn nói cái gì đó nhưng bị Vạn Kiên ngồi ở bên cạnh giữ chặt lại, khẽ lắc đầu.
Mà hai người Dương Hiểu Hồng đuổi theo phía sau cũng nghe thấy câu này.
Bọn họ liếc nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy được vẻ khó hiểu trong đáy mắt của đối phương. Hai người không tùy tiện mở miệng nói chuyện mà trực tiếp đi đến gần phía sau Tùng Kỳ, tỏ rõ rằng bọn họ tới đây giúp Tùng Kỳ gia tăng sức mạnh.
Khúc Miêu Miêu không biết khi nào Lục Thành quay trở về nên đương nhiên không dám đánh Thái Cực lòng vòng với Tùng Kỳ, cô ta chỉ muốn nhanh chóng tiễn Tùng Kỳ đi.
Vì vậy—— Cô ta thản nhiên thừa nhận.
“Tùng Kỳ, cô đang nói chuyện Tống Di Ninh đến xưởng dược sao?”
Tùng Kỳ cười lạnh.
“Thật sự xin lỗi, tôi không biết cô để ý như vậy. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ xưởng dược tốt thì công việc của cô càng thêm ổn định cho nên thuận miệng nói một câu, vừa lúc Di Ninh có đủ năng lực nên xưởng dược bên kia đồng ý. Nếu cô để ý như vậy thì tôi xin lỗi cô.”
Cô ta vừa nói vừa dùng ánh mắt áy náy nhìn Tùng Kỳ.
“Ồ ~~ cô không biết sao? Khúc Miêu Miêu, cô dám nói là cô không biết sao? Cô biết rõ đây là cơ hội để tôi chuyển công việc, lời nói thuận miệng này của cô thật sự rất lợi hại. Cô nói như cô cúc cung tận tụy cho xưởng dược là vì tôi vậy, nhưng ẩn ý trong lời nói của cô là nếu để tôi đi thì nhiệm vụ này sẽ bị làm hư và xưởng dược sẽ không tốt đúng không?” (Cúc cung tận tụy: Dốc hết lòng hết sức làm tròn bổn phận.)
Dương Hiểu Hồng và Khương Bình nghe vậy thì đồng thời nhíu mày, kinh ngạc nhìn Khúc Miêu Miêu.
—— Đây là lý do hai người tuyệt giao với nhau sao?
“Tùng Kỳ, cho dù bây giờ chúng ta không phải là bạn bè thì cô cũng không thể từ kết quả đã rồi nhận định rằng rất lâu trước kia thì tôi đã cố ý phá hư chuyện tốt của cô có đúng không?”
“Trên thực tế quyết định dùng Di Ninh mà không cần cô là quyết định của quản lý xưởng dược, không phải là tôi cảm thấy năng lực của cô không đủ mà là quản lý xưởng dược của các người. Nếu nói tôi có sai thì sai do tôi lỡ miệng. Bây giờ cô tức giận với tôi rất không có lý lẽ.”
Giọng của Khúc Miêu Miêu vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng gai nhọn trong lời nói lại không hề ít.
“Khúc Miêu Miêu, cô có bệnh đúng không? Nếu cô là người ngoài thì nói lỡ miệng thì cũng lỡ miệng thôi, nhưng cô và Tùng Kỳ mặc chung cái quần lớn lên nên chẳng lẽ cô sẽ không biết ưu điểm và khuyết điểm của cậu ấy sao? Cô sẽ không biết cơ hội này quan trọng bao nhiêu với Tùng Kỳ sao? Cô quá dối trá rồi? Con mẹ nó, cô chính là một con tiện nhân, mệt khi cô đi học, Tùng Kỳ đi chơi với chúng tôi thì đều dẫn cô theo, cậu ấy sợ cô không quen nói chuyện với người khác nên còn cố ý dặn dò mọi người trò chuyện với cô. Mẹ nó, thật là……”
“Tiện nhân, con mẹ nó cô chính là một con tiện nhân!”
Khương Bình có tính cách nóng nảy, cô không thích loại người quanh co lòng vòng và ám chỉ.
Cô làm công ở bên ngoài ba năm nên học được không ít lời thô tục.
Vừa nghe nguyên nhân hai người cãi nhau có liên quan đến sự nghiệp thì lập tức nhịn không nổi.
Cô đẩy Dương Sảng đang ngồi ở bên ngoài ra trực tiếp chửi thề.
Dương Hiểu Hồng thì trầm ổn hơn rất nhiều, cô nhanh chóng ôm eo của Khương Bình miễn cho cô ấy kích động đến nhào lên cắn Khúc Miêu Miêu.
Cô vừa kéo thì mấy người Vạn Kiên cũng lấy lại tinh thần.
Cộng thêm sự bộc phát bạo lực của Khương Bình nên vốn dĩ mấy người Vạn Kiên sống chết mặc bây cũng không thể ngồi yên.
Bọn họ không quan tâm việc này là ai có lý nhưng dù sao Khúc Miêu Miêu cũng là vợ của Lục Thành, trong lúc vô tình cũng là bạn của bọn họ. Tuy nói không mắng đến trên đầu của Tống Di Ninh nhưng cũng không thể ngồi yên mà nhìn. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Này, nói chuyện thì nói chuyện. Đừng một tiếng tiện nhân hai tiếng tiện nhân, nói chuyện có dạy dỗ một chút được không?”
Vạn Kiên đứng dậy che trước người Khúc Miêu Miêu.
Tống Di Ninh thấy vậy thì nhíu mày lại nhỏ đến mức không thể phát hiện.
Cô hơi không vui khi nhìn thấy bạn trai nhà mình bảo vệ người phụ nữ khác, mặc dù người phụ nữ kia không phải là người ngoài.
Ánh mắt cô khi nhìn Tùng Kỳ thì hơi ngượng ngùng một chút.
Dù sao cô cũng không có ý định vào xưởng dược làm việc, cô chỉ muốn kiếm khoản thu nhập thêm và thuận tiện tăng thêm kiến thức tích lũy kinh nghiệm công việc mà thôi.
Nói trắng ra là công việc “Phiên dịch” này đối với cô mà nói thì không quan trọng, cho nên khi đối mặt với Tùng Kỳ có cơ hội thăng chức thì cho dù bản thân không sai nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên một chút.
Nhưng dù sao Khúc Miêu Miêu là bởi vì cô mới……
Cho nên cô cũng không thể trực tiếp nói gì với Tùng Kỳ để đánh mặt của Khúc Miêu Miêu.
“Dạy dỗ gì? Có dạy dỗ là làm một số chuyện ghê tởm sau lưng, ngoài miệng thì giả bộ Bồ Tát a di đà Phật sao? Anh là ai, cút sang một bên cho bà.”
Khương Bình không sợ, nếu không phải Dương Hiểu Hồng ôm eo của cô thì cô có thể xông lên nắm tóc của Khúc Miêu Miêu.
Tuy nhiên hành động bị kiềm chế nhưng miệng lại không hề rảnh rỗi. Cô tiếp tục mắng Khúc Miêu Miêu: “Dám làm không dám nhận? Khúc Miêu Miêu, nếu không tôi đi tìm thầy Khúc hỏi xem ông ấy dạy dỗ cô như thế nào?”
Đây là chỗ hỏng khi có cha mẹ là giáo viên.
Khi làm chuyện xấu bị phát hiện thì đối phương có thể mách lẻo trước mặt ba mẹ bất kỳ lúc nào.
Sắc mặt Khúc Miêu Miêu đột nhiên thay đổi: “Khương Bình, đây là chuyện của tôi và Tùng Kỳ. Cô bớt không trâu bắt chó đi cày mà xen vào chuyện của người khác đi.”
“Tùng Kỳ, cô chỉ biết trốn ở sau lưng bọn họ thôi hả?”
“Tôi hỏi cô, cô có chứng cứ gì mà chứng minh là do tôi làm. Sự thật là cô không có bằng cấp gì. Cho dù tôi không nói lỡ miệng thì xưởng dược cũng rất có khả năng tìm một người khác tới thay thế cô. Cô nên tìm nguyên nhân ở trên người mình mà không phải ——”
Tùng Kỳ nhìn Khúc Miêu Miêu lời lẽ chính đáng đánh chết không thừa nhận, cô chậm rãi gật đầu, cong khóe miệng lên lộ ra một nụ cười trào phúng.
Cô bước lên phía trước một bước.
“Bang ——”
Âm thanh thanh thúy vang dội khiến cho mọi người sửng sốt. Ngay cả Vạn Kiên đứng ra bảo vệ Khúc Miêu Miêu cũng giật mình.
Gương mặt của Khúc Miêu Miêu bị đánh nghiêng, thân thể cũng xoay tròn nửa vòng.
Sau một lúc lâu cô ta mới lấy lại tinh thần, không thể tin tưởng mà nhìn Tùng Kỳ, cô ta kêu lên chói tai: “Tùng Kỳ, cô dám đánh tôi?”
“Đánh cô thì làm sao? Cô có cố ý hay không thì trong lòng của cô và tôi đều rõ ràng. Khúc Miêu Miêu, tôi không phải thẩm phán nên nhận định cô có tội thì không cần bất kỳ bằng chứng gì. Hôm nay tôi nói rõ ràng rằng cô chơi tôi thì đừng mong tôi nén giận, đêm nay khi trở về tôi sẽ cho các chú dì trong khu nhà biết cô là loại người gì miễn cho ai đó trong lúc lơ đãng lại bị cô hãm hại.”
Ánh mắt Khúc Miêu Miêu co rút lại một chút, tức giận nói: “Tùng Kỳ, cô không nói lý.”
Tùng Kỳ nghiêng đầu gật đầu, “Đúng vậy, không nói lý lẽ đó. Cô cũng có thể đi nói với mọi người là tôi bắt nạt cô để xem thử coi bọn họ có tin không? Lần trước cô chưa được sự đồng ý của tôi mà đã sắp xếp cho tôi và vị đồng chí này xem mắt với nhau, sau khi hai chúng ta tuyệt giao thì không phải cô khóc sướt mướt chạy về trong khu nhà nói một đống lời giả dối như thật khiến mọi người cho rằng tôi bắt nạt cô sao?”
“Cho nên bây giờ cô lại giả bộ cái gì chứ? Dù sao cũng chẳng phải bạn bè, cô thẳng thắn ngáng chân tôi thì tôi còn xem trọng mà liếc mắt nhìn cô một cái. Bây giờ cô như con chuột trốn trong mương hôi hám thật sự khiến người khác khinh thường.”
Môi dưới của Khúc Miêu Miêu bị hàm răng cắn đến chảy máu. Cô ta vĩnh viễn hận bộ dáng kiêu căng, tùy tiện và ngông cuồng này của Tùng Kỳ!
“Tùng Kỳ, tôi nhớ kỹ một cái tát này. Cô chờ đó.”
Tùng Kỳ cười ha ha hai tiếng đầy vẻ trào phúng, “Chờ cái gì mà chờ, có bản lĩnh thì bây giờ cô cứ đánh lại. Tôi đồng ý với cô là lúc này không cần Khương Bình và Dương Hiểu Hồng giúp đỡ, cô có dám không?”
Không cần người khác nhúng tay thì người bị đánh đến răng rơi đầy đất chắc chắn không phải là Tùng Kỳ cô.
Khúc Miêu Miêu: “……”
Cô ta thật sự không dám.
Cô ta không thể tiếp tục dây dưa với Tùng Kỳ, Lục Thành sắp trở về rồi.
Khúc Miêu Miêu oán hận nhìn gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy ghen ghét kia của Tùng Kỳ, cô ta hít sâu một hơi chịu đựng sự sỉ nhục này.
Cô ta nói: “Tôi xin lỗi cô, có được không?”
Mùi rỉ sắt trong miệng từng giây từng phút luôn nhắc nhở cô ta rằng bộ dáng chật vật và chuyện vứt bỏ thể diện ở trước mặt bạn bè của Lục Thành hôm nay.
Dương Hiểu Hồng khó chịu: “Cô như không cam tâm tình nguyện ấy nhỉ.”
Dương Sảng: “Nè, các người đủ rồi ——”
Một chữ “Đi” cuối cùng bị bao phủ dưới ánh mắt lạnh lùng của hai người phụ nữ.
Mà Khúc Miêu Miêu bị đánh đến mức nửa khuôn mặt hơi sưng lên, nửa bên mặt còn lại thì bị tức giận đến đỏ bừng.
Cô ta thật sự muốn hỏi hai người Dương Hiểu Hồng rằng mọi người đều là bạn học thì dựa vào cái gì mà bọn họ không do dự đã đứng bên phía Tùng Kỳ?
Nhưng cô ta phải chịu đựng.
Khúc Miêu Miêu im lặng đọc tên Lục Thành vô số lần, mỗi khi đọc một lần lại như đang tăng thêm kết giới bảo vệ cho bản thân. Lúc này cô ta mới đè nén cảm giác bực bội kia lại.
Cô ta lại hít sâu một lần nữa: “Tùng Kỳ, tôi đã xin lỗi rồi. Cô còn muốn tôi làm sao nữa?”
Tùng Kỳ nhìn chăm chú cô ta một cái rất sâu.
Đáy mắt của Khúc Miêu Miêu tràn đầy oán hận nhưng lại vẫn hành động khó hiểu.
Điều này khiến cho cô ta trông rất giả tạo, giờ phút này Tùng Kỳ đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán.
“Không muốn như thế nào hết, tôi cũng sẽ không làm gì cô. Khúc Miêu Miêu, tự giải quyết cho tốt đi!”
Nói xong Tùng Kỳ nhìn mấy người đứng bên cạnh. Cô cười như không cười mà nói: “Tình bạn mười năm, tôi chưa làm chuyện gì xin lỗi với cô ta nhưng lại bị đâm hai nhát dao. Các người đó, cần phải để ý nha~~~”
Khúc Miêu Miêu rất bực bội: “Cô bớt châm ngòi ly gián.”
Tùng Kỳ nhún vai hừ lạnh một tiếng, cô cũng không liếc nhìn Khúc Miêu Miêu một cái nào mà nói với hai người Dương Hiểu Hồng: “Đi đi đi, không khí ở nơi này khó ngửi muốn chết.”
Khương Bình phối hợp vẫy tay: “Đúng vậy, rất hôi!”
“Ai kêu có một số người hôi như vậy chứ?”
“……”