Đêm trước ngày Quốc khánh, xưởng được nghỉ.
Dương Hiểu Hồng đã lâu chưa liên lạc hẹn Tùng Kỳ đi dạo trung tâm thương mại, Tùng Kỳ cũng muốn biết công việc gần đây của cô ấy như thế nào nên sảng khoái đồng ý.
Hai người hẹn ở tòa nhà bách hóa thành phố Dung.
Tòa nhà bách hóa bây giờ là trung tâm thương mại lớn nhất và sầm uất nhất trong thành phố.
Nó được thành lập vào năm 1952, đây là một tòa nhà ba tầng mang dấu ấn kiến trúc ở thành phố Dung. Năm 1986 được xây dựng thêm thành năm tầng, trở thành nơi mà mọi người đến đây mua đồ, xem như là ký ức của thành phố Dung.
“Tùng Kỳ, ở đây.”
Tùng Kỳ mới vừa bước xuống xe buýt thì nghe thấy giọng nói của Dương Hiểu Hồng.
Cô nhìn xung quanh khắp nơi một vòng, nhìn thấy Dương Hiểu Hồng đứng phía sau bức tượng điêu khắc bên trái trước cửa, Khương Bình cũng có mặt ở đây. Hai người tay nắm tay, đang vẫy tay với cô. Tùng Kỳ cũng nhón chân mỉm cười vẫy tay lại.
Sau khi gặp mặt, ba người tay nắm tay đi song song với nhau.
“Cậu đi làm ở công ty Viên Hợp sao?”
Dương Hiểu Hồng gật đầu, đôi mắt sáng ngời không còn nhìn thấy vẻ suy sụp tinh thần sau khi nghỉ việc.
“Ừm.”
“Có khó không? Hoàn cảnh như thế nào, các đồng nghiệp mới có dễ chung sống không?”
Dương Hiểu Hồng mỉm cười lắc đầu: “Tháng đầu tiên hơi khó khăn một chút nhưng sau khi làm quen tay thì không sao hết. Cuối tháng trước tớ làm được ba đơn nên tiền lương cộng thêm trích phần trăm có lẽ được khoảng 1800 đồng. Tùng Kỳ này, thật ra lúc Viên Hợp nói thì tớ không ôm hy vọng gì nhưng bây giờ tớ cảm thấy đặc biệt may mắn khi bắt được cơ hội này chứ không phải ngồi chờ nhà máy kêu làm việc phát tiền lương.”
“Còn về đồng nghiệp, thật ra đi làm ở đâu thì đều giống nhau. Có người dễ ở chung và cũng có người khó ở chung. Tuy nhiên vì phần tiền lương này nên tớ đồng ý chịu đựng một số tên ngu ngốc nào đó.”
Tùng Kỳ cảm thấy rất vui vẻ thay Dương Hiểu Hồng.
“Một tháng cậu kiếm được 1800 đồng à, quá lợi hại rồi. Cho nên hôm nay cậu cần phải mời tớ và Khương Bình ăn cơm đấy.”
Khương Bình gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, cậu cần phải mời chúng tớ ăn một bữa. Chúng tớ sẽ ăn cho cậu nghèo luôn.”
Dương Hiểu Hồng giơ tay lên, nói một cách dũng cảm: “Các cậu cứ yên tâm mà ăn, ăn nhiều vào. Ăn đến bụng nứt ra thì tớ sẽ phụ trách.” Ba người hi hi ha ha, đề tài gì cũng nói một câu như lại về tới khi học trung học.
Đột nhiên Khương Bình hỏi: “Tùng Kỳ, gần đây cậu tuyệt giao với Khúc Miêu Miêu sao?”
Tùng Kỳ sửng sốt hai giây: “Đúng vậy, sao cậu biết được vậy?”
Khương Bình: “Lớp trưởng nói, không phải cậu ấy học chung một trường với Khúc Miêu Miêu sao? Sau khi vào đại học thì quan hệ của hai người họ tương đối thân thiết.”
“À.”
“Vì ——” Khương Bình muốn hỏi tại sao hai người tuyệt giao nhưng ống tay áo bị Dương Hiểu Hồng kéo mạnh xuống nên cô ấy mới không hỏi.
Tùng Kỳ chú ý tới động tác nhỏ của hai người, cô coi như không nhìn thấy, dù sao cô cũng lười nói đến những chuyện đó.
Đối với mà nói thì tuyệt giao chính là tuyệt giao, là đúng cũng được hay sai cũng vậy. Không có gì quan trọng để cô nhớ thương. Cô rất phản cảm vì một chuyện mà bị nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Tuy nhiên suy nghĩ khác nhau thì không thể chơi chung với nhau được, chuyện này có gì quan trọng mà phải thông báo với toàn thế giới chứ?
Cô hoàn toàn không thể hiểu được tâm trạng của Khúc Miêu Miêu.
“Đúng rồi, Khương Bình. Khi nào cậu và Quách Hổ kết hôn vậy?”
“Sau này cậu còn đi làm công ở tỉnh khác không?”
Khương Bình: “Bọn tớ đã quyết định được ngày lành rồi, là ngày mười tám tháng mười hai âm lịch.”
Tiếp theo cô ấy mỉm cười hạnh phúc: “Gia đình Quách Hổ cho chúng tớ một cửa hàng, sau này có lẽ không cần đi ra ngoài làm công nữa.”
“Ba mẹ của tớ hy vọng tớ kết hôn trễ hai năm, không phải là không nỡ xa tớ mà hy vọng tớ làm thêm mấy năm để kiếm thêm chút tiền cho nhà. Nhưng tớ nghĩ đến chuyện ba năm này kiếm tiền phần lớn đều đưa cho bọn họ thì sẽ không có tên ngu ngốc nào sẽ theo đuổi tớ mấy năm. Nếu tớ không nắm chắc thì sau này chắc chắn sẽ cảm thấy hối hận.”
Nhắc tới Quách Hổ, giọng nói của Khương Bình trước sau vẫn mang theo ấm áp.
“Khương Bình, cậu nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Người hiểu rõ bản thân muốn gì và hiểu được cách đáp lại tình yêu của người khác, cuộc sống của cô ấy chắc chắn sẽ khá tốt.
Tùng Kỳ chân thành chúc phúc.
Đột nhiên cô thở dài một tiếng rất dài, hâm mộ mà nhìn Dương Hiểu Hồng rồi lại nhìn Khương Bình.
Cô nói: “Các cậu một người thì xác định được mục tiêu sự nghiệp, một người thì thu hoạch được tình yêu. Chỉ có tớ là muốn sự nghiệp không sự nghiệp, muốn tình yêu cũng chẳng có tình yêu. Haizz, người cô đơn đáng thương mà!”
“Ha ha, sét đánh nhưng không mưa!” Khương Bình cười nhạo một cách vô tình.
Dương Hiểu Hồng cũng có vẻ mặt không chịu nổi,“Sự nghiệp thì khó mà nói nhưng nếu cậu muốn thể nghiệm tình yêu thì cứ vẫy vẫy tay là số người trong lớp chúng ta xếp hàng theo đuổi cậu một bàn tay cũng đếm không hết cho xem, ví như Viên Hợp chẳng hạn.”
Tùng Kỳ: “Đừng, ở dưới lời khuyên yêu thương của tớ thì Viên Hợp đã quay đầu là bờ, không thích tớ nữa rồi.”
Dương Hiểu Hồng: “……”
“Tùng Kỳ, có đôi khi cậu là một người kỳ quái khiến người khác hận. Thật sự đó.”
Tùng Kỳ giang hai tay ra, mỗi sợi tóc đều đầy vẻ đắc ý: “Không còn cách nào, không khiến người khác ghen ghét thì là kẻ tài trí bình thường. Có thể là ánh sáng ưu tú của tớ đã chiếu sáng đến các cậu, hơi sáng một chút nên các cậu cố gắng chịu đựng nha.”
Dương Hiểu Hồng & Khương Bình: “……uệ~”
Tùng Kỳ mua đôi giày da cho ba Tùng và mua cái váy dài cho mẹ Tùng, sau đó cô cũng mua cho mình một cái quần jean.
Khương Bình và Dương Hiểu Hồng mua nhiều hơn, ngoại trừ quần áo thì Khương Bình còn định mua mấy món đồ nội thất nhỏ.
Ba người đi dạo hơn ba giờ, dạo đến mức hai cái đùi của Tùng Kỳ nhũn ra thì ba người định tìm tiệm cơm gần đây để ăn cơm. Hai người Tùng Kỳ và Khương Bình ngoài miệng thì nói muốn ăn nghèo Dương Hiểu Hồng nhưng khi chọn tiệm cơm thì lại ăn ý mà chọn một tiệm mì.
Dương Hiểu Hồng lại không chịu.
“Các cậu muốn tiết kiệm tiền cho tớ sao? Không cần thiết, kiếm tiền quá vất vả nên tớ cũng muốn tìm một tiệm cơm cao cấp.”
“Cậu mới lấy được một tháng tiền lương thì kiêu ngạo cái gì chứ, tiết kiệm một chút đi.” Khương Bình lại nói: “Chờ cậu làm liên tục một năm, mỗi tháng đều lấy được số tiền này thì cậu không mời chúng tớ ăn sang cũng không được đâu.”
Tùng Kỳ cũng phụ họa: “Đúng rồi, đến lúc đó cậu muốn chạy thì cũng chạy không thoát.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Chuyện sau này là sau này, hôm nay mời là chuyện hôm nay. Nói một câu có đi không, không đi thì chính là các cậu không tin tưởng vào việc tớ có thể kiếm tiền trong tương lai.”
“Ai nha bà ơi mẹ à, có còn là chị em nữa không thế?” Dương Hiểu Hồng luống cuống tay chân vừa xách túi vừa muốn kéo hai người Tùng Kỳ.
Tùng Kỳ bất đắc dĩ chọn đầu hàng,“Đi, tụi tớ đi còn không được sao? Cậu đừng kéo nữa!” Dương Hiểu Hồng buông tay ra: “Còn tạm được.”
Đỉnh Hòa Lâu.
Ba người bước vào thì lập tức cảm nhận được chi tiết bên trong của quán ăn lâu đời.
Trên tường được treo những bức tranh đan thanh, trước cửa có cây cầu nhỏ và nước chảy. Đi vào trong hành lang và cái đình ở trên lầu hai thì đều tản ra mùi thơm của tiền.
“…… Cậu chắc là mang đủ tiền chứ, ba người chúng ta sẽ không ăn cơm quỵt đúng không?” Đây là lần đầu tiên Tùng Kỳ tới nơi đắt đỏ như vậy, cô có loại cảm giác muốn quay đầu rời đi.
“Yên tâm, chúng ta đủ tiền để ăn!”
Dương Hiểu Hồng nói một cách chắc chắn, không hề hoảng hốt, nếu xem nhẹ chút run rẩy rất nhỏ kia.
Người phục vụ thấy động tác của ba người đồng loạt biểu hiện ra vẻ của người nhà quê, vẻ mặt không thay đổi, vẫn tận tình dẫn ba người đi đến bàn trống trên lầu hai.
Tùng Kỳ cầm lấy thực đơn, trên đó viết mấy cái tên món ăn kỳ quái, nhìn một lần căn bản không biết rốt cuộc là món gì.
“Đầu ruồi bọ này là cái gì…… Ruồi bọ cũng có thể ăn sao?” Tùng Kỳ trừng lớn mắt, che miệng lại có chút muốn nôn ra.
Có lẽ là người phục vụ đã quen rồi nên mỉm cười trả lời: “Thật ra đây là một món ăn từ mầm tỏi, thịt bò băm, chao, ớt cay đỏ làm thành món ăn. Có người cảm thấy những viên chao đen tuyền như là đầu ruồi bọ, cho nên……”
“Vậy Thanh Long Ngoại Tuyết là cái gì?”
“……”
Chọn món ăn thôi đã tốn hơn mười phút.
Chờ người phục vụ cầm thực đơn rời đi, ba người không hẹn mà cùng thở phào một hơi rồi sau đó nhìn nhau cười.