Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 30: Gia đình cực phẩm nhà ngoại


4 tháng

trướctiếp

 

Ký Hòa Bắc đứng cách trăm mét đã sớm phát hiện ra Tùng Kỳ.

Nhìn thấy động tác bịt tai trộm chuông của cô thì đôi mắt sâu thẳm kia hiện lên một tia sáng đen tối, ý cười nhợt nhạt trên mặt cũng dần sâu hơn.

Anh nhấc chân đi về phía Tùng Kỳ, “Xin chào, thật trùng hợp.”

Ký Hòa Bắc dừng lại trước mặt Tùng Kỳ, không đợi Tùng Kỳ trả lời anh đã cúi đầu nhìn phía dưới xe đạp hỏi một cách tự nhiên: “Xe hỏng rồi sao?”

“Cái gì?” Mới đầu Tùng Kỳ không phản ứng kịp. Cô lần theo ánh mắt Ký Hòa Bắc nhìn chằm chằm dây xích một lúc lâu, đột nhiên gương mặt cô đỏ bừng.

Xong rồi, làm sao để giải thích chuyện xe không hư mà cô lại ngây ngốc dừng ở chỗ này lâu như vậy đây? Chuyện này không phải chứng minh cô đã sớm nhìn thấy anh ta nhưng sau đó lại không dám đi qua sao?

Như vậy có vẻ chứng minh cô rất nhút nhát.

Ký Hòa Bắc thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng.

Tất cả suy nghĩ của cô gái này đều viết trên mặt, khiến người khác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ký Hòa Bắc sợ cô thẹn quá hoá giận nên cố gắng kiềm chế lại, anh giả vờ như không hiểu rõ tình huống, hỏi: “Nếu hư rồi thì để tôi xem giúp cô nhé?”

“Không cần.”

Tùng Kỳ lớn tiếng từ chối, cô vừa dứt lời thì nhận ra mình phản ứng hơi quá nên cô nhỏ giọng tiếp tục nói hươu nói vượn: “Xe không hư, chỉ là tôi nhớ tới một chuyện nên mới dừng lại suy nghĩ mà thôi.”

“Vậy à.” Nắm tay của Ký Hòa Bắc đặt bên môi, ngăn cản ý cười sắp tràn ra ngoài: “Cô vừa tan làm sao?”

Tùng Kỳ gật đầu lung tung: “Ừ, tại sao anh lại ở chỗ này?”

“Giúp bạn bè đưa mấy quyển sách tài liệu tham khảo cho em gái cậu ta.”

“Ồ ~~” Thì ra là đưa sách tham khảo.

Tùng Kỳ không biết mình muốn nói chuyện gì với Ký Hòa Bắc nhưng nghe giọng nói thanh lãnh của anh, cô lại không muốn nói lời chào tạm biệt. Cô nói thầm trong lòng rằng nếu có thể ghi âm giọng của anh vào băng cát xét thì được rồi, khi nào muốn nghe thì bật lên nghe.

“Nếu không có việc gì muốn nói thì tôi ——”

“Tôi đi về trước đây, tạm biệt.”

Hai người đồng thời mở miệng.

Tùng Kỳ ngẩn ra, cô nhìn Ký Hòa Bắc và Ký Hòa Bắc cũng đang nhìn cô.

Im lặng vài giây.

Tùng Kỳ lại mở miệng lần nữa: “Được rồi, tạm biệt.”

Cô nói xong thì phát hiện Ký Hòa Bắc lại nói lời tương tự cùng lúc với cô, hai người lại sửng sốt. “Va chạm” liên tiếp làm cô như nhớ lại cảnh tượng ở hồ hoa sen, bầu không khí lại bắt đầu trở nên kỳ quái, cảm giác không khí đột nhiên trở nên sền sệt.

Lúc này Tùng Kỳ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Ký Hòa Bắc. Cô cười gượng hai tiếng, đạp bàn đạp chạy đi rất nhanh.

“Chậc, người nhát gan.” Ký Hòa Bắc nhìn bóng dáng yểu điệu quẹo vào cửa lớn của khu phố nhỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tùng · người nhát gan · Kỳ về đến nhà mà trái tim vẫn đập thình thịch không ngừng.

Cô đặt thịt kho và mì lạnh lên trên bàn, chuyện đầu tiên cô làm là đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Chờ độ ấm trên mặt giảm xuống thì cô mới như không có việc gì mà chạy sang bên cạnh tìm Hứa Tuệ Anh: “Mẹ, con mua thịt kho và mì lạnh rồi. Ba đâu rồi ạ?”

Hứa Tuệ Anh đang xem tư liệu mở rộng mới được phát hành. Bà nghe vậy thì quay đầu lại nói: “Con quên rồi sao? Học kỳ này ba con dạy học sinh cuối cấp nên trong một tuần có ba ngày buổi tối là có tiết học.”

“Kỳ Kỳ, con hái hai trái dưa leo cắt thành từng miếng nhỏ đi, nhớ chừa phần của ba con ra.”

“Ồ, con biết rồi.”

Tùng Kỳ chạy ra ngoài sân hái hai trái dưa leo.

Nhà của cô không trồng dưa leo vùng này, không phải cái loại dài có màu sắc xanh đậm mà là cái loại ngắn ngủn mập mạp, vỏ hơi trắng.

Loại dưa leo này thường non mềm hơn so với dưa leo xanh, vị cũng ngọt hơn, thích hợp dùng để làm rau trộn hoặc ăn lẩu. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là dễ sống hơn.

Tùng Kỳ không gọt vỏ dưa leo, cô cầm con dao cạch cạch vài nhát, hai trái dưa leo đã biến thành những miếng dưa leo mỏng dài như nhau.

Sau khi cắt dưa leo xong, Tùng Kỳ băm nhỏ vài quả ớt và vài tép tỏi.

Nhà bọn họ có khẩu vị nặng, đều rất thích ăn cay. Ngoại trừ các món như mì nước, mì lạnh bỏ sa tế thì các món còn lại đều sẽ bỏ thêm vài quả ớt.

Ngày thường nấu cơm, ngoại trừ nấu canh thanh đạm thì chiên rán xào đều phải bỏ thêm hai quả ớt để tăng thêm mùi vị. Nguyên liệu nên cắt thì cắt, nên băm thì băm.

Tùng Kỳ tay chân lanh lẹ bưng tất cả đồ ăn và gia vị lên trên bàn, sau đó đổ thịt kho ra tô rồi bưng lên trên bàn.

“Mẹ, ăn cơm.”

Tùng Kỳ mở TV ra, trên đó đang chiếu bộ phim 《 Anh hùng không hối hận 》.

“Mẹ, có Bộc Tồn Hân mà mẹ thích nhất này!”

Lúc này Bộc Tồn Hân là diễn viên có độ nổi rất cao, quả thực là giết chết cả già lẫn trẻ.

Hứa Tuệ Anh rất thích hắn.

Chiếc TV lớn trong nhà là đầu năm nay cô chiến thắng sau cuộc cãi nhau của cha con cô, giành chiến thắng mua về khi bộ phim khác của Bộc Tồn Hân đang phát sóng. —— Thương hiệu Ngôi Sao Vàng của thành phố Hải, 25 inch, tốn khoảng 2800 đồng. Là đồ điện quý nhất ở nhà họ Tùng.

Nghe thấy trong TV truyền ra giọng nói của Bộc Tồn Hân thì động tác thu dọn tư liệu của Hứa Tuệ Anh vô thức trở nên nhanh hơn.

“Đây là bộ phim mới sao, ngày hôm qua hình như không phải bộ này.”

Khi Hứa Tuệ Anh trộn mì thì ánh mắt cũng không rời khỏi TV. Tùng Kỳ cắn mì sợi lắc đầu: “Con không biết.”

Hai mẹ con vừa ăn cơm vừa xem phim.

Đột nhiên.

“Cốc cốc cốc ——”

Cánh cửa bị gõ vang.

Không cần Hứa Tuệ Anh đưa mắt ra hiệu thì Tùng Kỳ đã nhanh chóng buông đũa chạy đi mở cửa.

“Mẹ, dì Ngọc Trinh kêu mẹ đi nghe điện thoại.”

Giống như TV, điện thoại bàn cũng thuộc loại sản phẩm có mức giá rất cao. Chỉ riêng chi phí lắp đặt ban đầu mà đã tốn bốn năm ngàn đồng.

Nhà họ Tùng không lắp đặt điện thoại, toàn bộ Đức Hinh Uyển cũng chỉ có nhà Phùng Ngọc Trinh ở bên cạnh và nhà của thầy Cát ở lầu bốn là có lắp đặt điện thoại.

Tùng Kỳ rất tò mò là ai gọi tới, vì vậy khi Hứa Tuệ Anh đi nghe điện thoại thì cô bưng chén tung ta tung tăng đi theo phía sau.

Hứa Tuệ Anh nghe điện thoại, chưa nói hai câu thì đã cúp máy, sắc mặt còn rất khó coi.

“Mẹ, là ai vậy?”

Hứa Tuệ Anh: “Mấy người bên nhà ngoại của con.”

“Vậy bọn họ nói gì vậy?”

Ánh mắt Hứa Tuệ Anh lạnh lẽo, mỉa mai: “Con gái nhỏ của dì hai con không thi đậu cấp ba nên bọn họ muốn nhét người vào trường Trung học số 4.”

“Ở thành phố Du có rất nhiều trường cấp ba như vậy, làm gì bỏ gần tìm xa mà nhét vào thành phố Dung. Nhét lại đây còn không phải kêu ba mẹ quản lý sao?”

Tùng Kỳ phàn nàn.

Hứa Tuệ Anh tức giận một lúc rồi cũng không thèm tức giận nữa.

Ba mẹ và anh chị em của bà là loại người gì, hơn hai mươi năm trước khi bọn họ ép bà xuống nông thôn thì bà đã biết rất rõ ràng.

“Quản cái gì mà quản, điện thoại cúp nhanh như vậy cho rằng không cho mẹ cơ hội mở miệng từ chối thì mẹ phải làm chuyện này mà nhận người tới đây sao?”

“Hứa Tuệ Vinh nghĩ hay ghê. Khi chúng ta khó khăn cũng không thấy ai giúp đỡ một chút, lúc ấy con còn nhỏ như vậy mà đã sốt cao hai ngày, thiếu chút nữa là chết rồi. Mẹ và ba của con cầu xin bọn họ chỉ muốn mượn mấy chục đồng đưa con đi bệnh viện nhưng bọn họ làm thế nào hả? Một đám người coi chúng ta như người ngoài chặn ngoài cửa, thậm chí còn không thèm tìm lý do. Bọn họ từng có lòng tốt nào sao?”

“Vốn mẹ cho rằng đời này mọi người cách nhau xa như vậy, làm một người không thân không thích, không bị mất mặt mũi là được. Làm gì mà nhất định phải vội vàng vạch áo cho người xem lưng chứ, mẹ nhổ vào!”

Nói đến chuyện khi Tùng Kỳ còn nhỏ suýt chết thì hốc mắt Hứa Tuệ Anh ướt át, nỗi ấm ức đến nay vẫn không thể tiêu tan.

Tùng Kỳ đau lòng ôm mẹ. Cô dịu dàng an ủi: “Mẹ, mẹ xem bây giờ không phải con vẫn rất ổn sao? Không khóc, con không khóc.”

“Đều nói đại nạn không chết thì sẽ hạnh phúc đến cuối đời. Phúc khí lớn của con đều đang ở phía sau đấy, con nói có đúng không~~~~”

Từ khi Tùng Kỳ có ký ức tới nay thì số lần gặp nhà ngoại có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy bọn họ là đầu năm 77.

Lúc ấy còn chưa truyền ra tin tức thi đại học, cô cũng mới hơn ba tuổi, bị bệnh mà trong nhà không có tiền. Ba mẹ sợ cô chết thẳng cẳng nên lần lượt tìm ông bà nội và ông bà ngoại vay tiền.

Kết quả một đồng cũng không mượn được.

Khi bọn họ rất vất vả mới xin được thư giới thiệu, mang theo cô đi đến nhà ông ngoại còn bị bà ngoại lấy lý do con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi mà đuổi ra, ngay cả một bữa cơm cũng không cho. Nghe mẹ nói cũng may cô mạng lớn, cứ thế từ từ đỡ bệnh.

Lần thứ hai là năm 78, ông ngoại bà ngoại nhìn thấy ba mẹ trên báo chí, chủ động tìm đến trường học của bọn họ để xoa dịu mối quan hệ.

Lúc đó ngại bầu không khí của dư luận nên ngoài mặt họ đã hòa giải với nhau.

……

Hai năm trước ông ngoại té ngã chảy máu đầu rồi chết, một nhà bọn họ vội vàng chạy về thành phố Du chịu tang. Lúc ấy vì tiền mai táng và tiền dưỡng già linh tinh mà còn cãi nhau rất ồn ào. Lúc ấy dì hai còn âm dương quái khí* mắng ba mẹ bất hiếu.

*Âm dương quái khí: chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Bọn họ chưa bao giờ cảm thấy bản thân có lỗi.

Từ trước đến nay bọn họ không cảm thấy áy náy vì chuyện để em gái 15 tuổi xuống nông thôn thay cho chị gái 18 tuổi.

Khi mẹ và ba cô kết hôn có viết thư cho nhà họ Hứa nhưng nhà họ Hứa không ai đồng ý đáp lại một lời chúc phúc, trong thư còn mắng mẹ cô đắm mình trụy lạc, mắng bà chưa tới tuổi kết hôn mà đã vội vàng ngủ cùng một ổ chăn với đàn ông.

Những lời này thật sự không giống như lời mà chị em ruột có thể viết ra, ác độc vô cùng.

Mà tất cả những chuyện này, tất cả đều vì ngày mùng một khi Tùng Kỳ không cẩn thận lật xem những bức thư cũ, biết được từ trong những bức thư đó.

Cô thật sự không biết tại sao da mặt của dì hai lại dày như vậy, lại còn không biết xấu hổ đưa con gái đến thành phố Dung. Bà ta còn nhớ mẹ cô là người năm ấy bị ép xuống nông thôn không.

“Mẹ, con nói cho mẹ nghe chuyện này nha ~~~~”

Tùng Kỳ ôm Hứa Tuệ Anh, dùng gương mặt của mình cọ cọ gương mặt bà làm nũng: “Hôm nay con thật sự rất mất mặt đó.”

Quả nhiên Hứa Tuệ Anh thành công bị dời lực chú ý: “Ai làm con xấu hổ?”

“Con gặp được thanh niên có giọng nói rất êm tai mà lần trước con đã kể cho mẹ nghe đó, con cho rằng người ta muốn tỏ tình với con mà ngu ngốc và rối rắm nghĩ xem nên từ chối như thế nào nhưng kết quả…… anh ta chỉ đi ngang qua thôi!”

Hứa Tuệ Anh: “…… Phốc!”

“Cô gái ngốc.”

Tùng Kỳ thấy quả nhiên mẹ cô bị chọc cười thì yên lặng thở phào một hơi, không uổng phí cô tiết lộ lịch sử đen của mình.

Hứa Tuệ Anh: “Người thanh niên kia thật sự tốt như vậy sao?”

“Xem như vậy đi.”

Tùng Kỳ xoa xoa móng tay cái, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Gương mặt cũng còn được, giọng nói miễn cưỡng có thể nghe được, những cái khác thì rất bình thường.”

Hứa Tuệ Anh còn chưa quên bộ dáng lần trước con gái kích động đến quỷ rống sói gào đâu.

Dựa vào trạng thái kia thì giọng nói của tên nhóc kia sợ không phải là “miễn cưỡng” hợp tâm ý của cô mà là rất hợp.

Cái miệng lưỡi không được tự nhiên này……

Hứa Tuệ Anh vuốt mái tóc xoăn mềm mại xù xù của Tùng Kỳ, trong mắt bà hiện lên vẻ vui mừng. Con gái ngốc của bà hình như thông suốt một chút rồi.

Tuy nhiên bà không vạch trần và cũng không đánh vỡ nồi lẩu mà truy hỏi đến cùng. Bà chỉ cười tủm tỉm nói: “Nếu là người không tệ thì có thể thử ở chung, quen nhiều bạn bè cùng chung chí hướng cũng khá tốt.”

“Dạaaa ~~~”

Lời nói quá có tính mê hoặc, Tùng Kỳ còn chưa suy nghĩ sâu, chỉ nghĩ bà nói đến nhiều bạn bè bình thường nên trả lời theo bản năng.

Hứa Tuệ Anh thấy vậy thì vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều mà lắc đầu.

Có thông suốt nhưng cũng không nhiều lắm.

===

THẬP NIÊN 60 GẢ CHO ĐẦU BẾP

Editor: Team TN

Tác giả: Công Tử Gia

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại , Hiện đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Mỹ thực , Đô thị tình duyên , Kim bài đề cử 🥇

Tóm tắt

Chịu khổ ở mạt thế bảy tám năm, Vương Anh đói khát xuyên đến thập niên 60.

Người chị họ phòng bên phát sốt, sau khi tỉnh lại liền sống chết kêu gào muốn hủy bỏ hôn ước với chồng sắp cưới. Bác gái tới tìm Vương Anh, muốn Vương Anh gả đi. 

Vương Anh nghe nói đối phương là một đầu bếp liền lập tức vui vẻ, đầu bếp tốt lắm nha.

Chưa từng nghe nói đại hạn ba năm đầu bếp cũng không chết đói sao? 

Đã từng trải qua mạt thế khắc nghiệt, giấc mộng lớn nhất của Vương Anh là ăn no.

*****

Chị họ nỗ lực hết sức giành lấy mối hôn sự của Vương Anh, ngồi chờ mấy năm sau sẽ lên làm phu nhân nhà giàu số một.

Kết quả,

Khi chị họ đang lấy lòng con gái riêng của chồng, Vương Anh ở nhà ăn gà nướng cốm. 

Lúc chị họ bận lo liệu quan hệ mẹ chồng nàng dâu, Vương Anh đang ăn cá hầm cải chua.

Thời điểm chị họ vội vàng xoay quanh kệ bếp làm việc nhà, Vương Anh đang ăn miến thịt heo hầm cải trắng.

……

Chị họ bẻ đầu ngón tay tính thời gian, sao cô ta còn chưa được làm phu nhân nhà giàu số một chứ?

Bên kia, người chồng đầu bếp của Vương Anh cầm giải thưởng, tổ chức quốc yến, mở chuỗi khách sạn.

Đầu bếp mặt lạnh Từ Sương một bên rửa chân cho Vương Anh, một bên sủng nịch hỏi cô: “Dùng bánh hoa hồng làm thức ăn khuya có được không?” 

【 Lưu ý 】

1. Nữ chính chỉ biết thưởng thức món ăn, toàn văn chỉ có nam chính xuống bếp. 

2. Nữ chính có bàn tay vàng.

3. Đầu bếp mặt lạnh VS Bác sĩ nhỏ tham ăn 

4. Cuộc sống thường ngày, chậm rãi, khắc họa nhân vật.

Tag: Mỹ thực, sảng văn, niên đại văn

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp