Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 25: Tuyệt giao


4 tháng

trướctiếp

 

Giờ phút này Khúc Miêu Miêu không có tâm trạng quản Khương Cao Phi, cả đầu óc của cô đều là “Cẩn thận Bắc Bắc nhà tôi đánh anh”, lúc này cô ta mới nhìn thấy rõ gương mặt người đàn ông đứng bên cạnh Tùng Kỳ.

Cô ta rất chắc chắn rằng cô ta chưa bao giờ gặp qua người này, đời này chưa gặp qua, đời trước càng chưa từng gặp qua. Chuyện này có nghĩa đối phương là biến cố sau khi cô ta sống lại.

Càng đáng giận hơn là cái biến số này thật sự quá chói mắt.

Anh tùy ý đứng ở chỗ đó, hòa hợp với Tùng Kỳ như một bức tranh. Ngôn ngữ của con người có thể thông qua huấn luyện hằng ngày mà giả bộ được nhưng khí chất thì sẽ không gạt người, người đàn ông này làm người khác không tự chủ được mà nghĩ đến một câu thơ: Kim lân há là vật trong ao, một trận mưa gió thì hóa thành rồng.

Lúc này Lục Thành còn ở trên giai đoạn đầu xây dựng sự nghiệp, còn chưa trở thành Lục tổng mới nổi của giới khoa học kỹ thuật, trên người thiếu một chút “Khí chất cao quý” như vậy.

Nhưng người đàn này đã có khí chất đó.

Ánh mắt của Khúc Miêu Miêu phức tạp, không dám tin tưởng nhìn Tùng Kỳ: “Bắc Bắc? Bạn trai của cậu à? Cậu quen bạn trai lúc nào vậy?”

Giọng điệu hợp lý hợp tình này giống như đã quên hai người đang cãi nhau.

Tùng Kỳ trợn trắng mắt: “Liên quan gì đến cậu?”

Khúc Miêu Miêu nghẹn lại. Tại sao không liên quan đến chuyện của cô ta chứ?

Khương Cao Phi tuy có chủ nghĩa đàn ông rất lớn nhưng tốt xấu gì cũng là người cô ta hiểu tận gốc rễ, không có tật xấu gì khác, đời trước Tùng Kỳ cũng rất vui vẻ khi ở chung với hắn.

Nhưng khí chất của người đàn ông trước mắt này xuất chúng như vậy, rõ ràng có chênh lệch rất lớn với tầng lớp của bọn họ.

Tùng Kỳ quen biết anh ta ở đâu, biết chi tiết gì của người ta không? Lỡ như là một tên háo sắc chỉ muốn chơi đùa với cô thì sao?

Mặc kệ Tùng Kỳ thấy thế nào về cô ta nhưng ít nhất bây giờ hai người vẫn là bạn bè, cô ta đương nhiên muốn giúp đỡ cô quan sát anh ta.

Khúc Miêu Miêu ám chỉ bản thân như vậy, hoàn toàn không để ý đến sự hỗn loạn tồn tại trong logic của bản thân.

Cô ta đã cảm thấy đối phương có khí chất cao quý nhưng lại cảm thấy anh là tên háo sắc đáng khinh, cái câu tâm sinh tướng này như không hề tồn tại một giây nào……

Có lẽ ngay cả bản thân cô ta cũng chưa ý thức được rằng ở sâu trong nội tâm cô ta rất kháng cự với người đàn ông trông giống “Người thành công” hơn so với Lục Thành.

Cô ta không thể chấp nhận chuyện không có Lục Thành mà Tùng Kỳ còn có thể tìm được một người còn tốt hơn.

Có vẻ cô ta “Cướp đoạt” trước không hề có ý nghĩa, thậm chí còn buồn cười.

“Đương nhiên có liên quan đến tớ. Tùng Kỳ, cho dù cãi nhau thì chúng ta cũng là bạn bè đúng không? Chẳng lẽ tớ sẽ hại cậu sao? Có một số người nhìn thì ngăn nắp hào nhoáng nhưng không biết bộ dáng sau lưng là cái gì. Có lẽ Khương Cao Phi có tính tình nóng nảy nhưng tuyệt đối là một người rất đáng để tin tưởng, cho dù cậu tức giận vì tớ lừa cậu thì có phải là cậu rất quá đáng khi mắng người ta đến máu chó phun đầy đầu không? Tùng Kỳ, cậu nói tớ thay đổi nhưng chính cậu không phải cũng thay đổi sao? Trước kia cậu sẽ bởi vì một chút chuyện này mà tức giận sao? Trước kia cậu sẽ tùy ý mắng chửi người khác sao? Cậu sẽ làm cho tớ xấu hổ ở trước mặt mọi người sao? Cậu mắng tớ chẳng lẽ không phải bởi vì vài người trước mắt mà tớ giới thiệu cho cậu đều là học sinh sao, bọn họ chưa có tiền gì nên cậu mới không thích đúng không? Tùng Kỳ, cậu không phát hiện bản thân trở nên nông cạn chê nghèo yêu giàu sao?”

Dù sao Khúc Miêu Miêu cũng đã làm cô giáo nửa đời người, cô ta nói đạo lý hết lời này đến lời khác. Dùng đạo lý của cô ta thuyết phục Tùng Kỳ đồng thời còn không quên đào hố. Để lại cho Ký Hòa Bắc ấn tượng rằng Tùng Kỳ là một người tham hư vinh. Hễ là người khác thì sẽ nhịn không được mà nghi ngờ bản thân làm sai, hiểu nhầm cô ta.

Nhưng cảm xúc của Tùng Kỳ không mẫn cảm và tinh tế như vậy.

Tính vô ưu vô lo và không thích suy nghĩ mà Hứa Tuệ Anh thường phàn nàn cô lại thể hiện ra ưu thế ngay lúc này.

—— cô lười suy nghĩ đến mấy lời đào hố này của Khúc Miêu Miêu, cô có logic riêng khi cãi nhau.

Lời này của Khúc Miêu Miêu không chỉ không làm cô “Áy náy mà tỉnh táo lại”, cô ngẩng đầu nhỏ cao hơn, ngọn lửa trong mắt càng lớn hơn.

Cô hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Khúc Miêu Miêu và bắt đầu mắng:

“Lải nhải lẩm bẩm, lải nhải lẩm bẩm, tớ quen bạn trai thì có liên quan gì đến cậu chứ? Anh ấy thế nào thì liên quan gì đến cậu? Mẹ tớ còn chưa nói gì, chỉ có cậu là có nhiều ý kiến. Cậu nói xem cậu có ý đồ gì vậy? Chỉ bởi vì cậu nói chuyện với người yêu ở cửa khu phố bị tớ vô tình nhìn thấy nên cậu phòng bị tớ như tiểu tam hay bà hai sao? Giới thiệu một người không được thì giới thiệu hai người ba người, Khúc Miêu Miêu cậu có đếm được đây là thứ mấy rồi không? Nếu cậu sợ người khác nhìn thấy như vậy thì cậu dùng xích sắt khóa người đàn ông của cậu vào trong phòng không cho ra ngoài đi. Nếu không thì ai liếc mắt nhìn hắn ta một cái thì cậu sẽ coi là người ta đang thèm muốn kho báu của cậu đấy, lần trước cậu rơi xuống nước có phải vẫn chưa lấy hết nước trong đầu ra ngoài không? Cậu có quan tâm tớ thích kiểu người gì không, suốt ngày cậu cứ thích tìm đàn ông trong đống rác. Tớ đã khuyên cậu hai lần nhưng cậu không nghe, chỉ có một mình cậu được phép thay đổi thôi hả?”

“Cậu xem tớ là bạn bè nhưng hành động lại như muốn làm mẹ của tớ vậy nhỉ?”

“Vậy cậu cũng đừng xem tôi là bạn bè nữa.”

“Bây giờ tôi tuyên bố tôi giữ lại lời tuyệt giao lần trước, bắt đầu có hiệu lực ngay bây giờ. Sau này hai chúng ta đường ai nấy đi!”

Câu cuối cùng khiến Ký Hòa Bắc không thể nhịn được nữa, anh phụt cười một tiếng: “Xin lỗi, tôi không nhịn được!”

Trong đầu Tùng Kỳ lập tức nhớ lại cảnh tượng lần trước, cô xấu hổ đến mức không thể diễn tả được. Cô tức giận đến mức hai má đỏ bừng, không biết là tức giận hay là xấu hổ.

Cô mím môi ra vẻ hung dữ: “Cười cái gì mà cười, anh phiền lắm biết không? Dám cười lần nữa thì em sẽ trừ…… Moi nách của anh.”

Lời uy hiếp trừ tiền nói được một nửa thì Tùng Kỳ nhận ra sự tồn tại của Khúc Miêu Miêu, cô lập tức sửa miệng.

Ký Hòa Bắc bật cười, anh ôn hòa dỗ dành nói: “Để cho em moi, để em moi.”

Anh vừa dứt lời thì hơi sửng sốt một chút, Tùng Kỳ cũng bị câu trả lời này làm cho sửng sốt.

Một người nghĩ: Tôi trả lời có quá thuận miệng rồi không?

Một người khác nghĩ:…… Tại sao anh ta lại cười mập mờ như vậy, tại sao lại dùng giọng điệu ghê tởm này để nói chuyện vậy?

Trong nháy mắt hai người như tâm linh tương thông, đều cảm thấy bầu không khí hơi kỳ quái một chút, vẫn còn một chút xấu hổ không thể nói nên lời. Tùng Kỳ ho một tiếng, cô sờ vị trí trái tim đang đập rất nhanh, chờ nó bình tĩnh lại rồi mới ra vẻ bình tĩnh.

Cô ngẩng đầu cho Ký Hòa Bắc một ánh mắt khen ngợi —— diễn rất tự nhiên, tiền lương của anh được bảo vệ!

Ký Hòa Bắc xem hiểu, phối hợp chớp mắt: Đương nhiên rồi, tôi là người chuyên nghiệp mà.

Hai người không hẹn mà cùng bỏ qua đoạn trò chuyện kỳ quái kia. Chỉ là bộ dáng “Mắt đi mày lại” này lại đâm vào khiến đôi mắt của Khúc Miêu Miêu đỏ lên.

“Tùng Kỳ, cậu nghiêm túc hả? Cậu thật sự muốn tuyệt giao với tớ sao?” Bả vai của Khúc Miêu Miêu run rẩy, làm như không thể nào tin tưởng được.

Tùng Kỳ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Không phải tôi muốn cái gì với cô, mà là hai chúng ta đã không thích hợp làm bạn bè nữa rồi.”

Khúc Miêu Miêu im lặng.

Sau một lúc lâu, cô ta đột nhiên mở miệng: “Tùng Kỳ, thật ra tôi và Phùng Thư Thư cũng giống nhau, chúng tôi chỉ là một trong số rất nhiều bạn bè của cô, không có cũng không có gì ghê gớm có đúng không?”- Ứng dụng ㄒYㄒ

Tùng Kỳ quay mặt đi, không muốn nói chuyện.

Khúc Miêu Miêu: “Như cô mong muốn, sau này chúng ta không là bạn bè nữa.”

Ánh mắt của Khúc Miêu Miêu nhìn cô rất sâu, trong mắt là cảm xúc Tùng Kỳ xem không hiểu: “Tùng Kỳ, cô sẽ hối hận.”

Tùng Kỳ nhíu mày, vẫn không hé răng.

Chờ Khúc Miêu Miêu nói xong cô lại quay mặt đi lần nữa. Khoảng hai phút sau, Ký Hòa Bắc nói: “Cô ta đã đi rồi.”

“À.” Bả vai căng chặt của Tùng Kỳ thả lỏng lại, giọng điệu cũng không còn sức sống mạnh mẽ như lúc trước, có hơi bối rối.

“Nè, tôi trả cho anh số tiền còn lại.” Cô lấy ra số tiền lương đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Ký Hòa Bắc: “Tạm biệt.”

Trong lòng của Tùng Kỳ không phải không khó chịu, đôi mắt của cô chua xót hơi đỏ lên.

Cho dù mơ hồ cô có thể cảm nhận được đoạn tình bạn này không thể lâu dài, nhưng cô nghĩ theo thời gian càng lúc càng lâu thì hai người sẽ lại dính lấy nhau như lúc trước. Cô hoàn toàn không nghĩ rằng bản thân sẽ không nhịn được mà tức giận cãi nhau một trận lớn với Khúc Miêu Miêu.

Cô hít mũi, xoay người, cúi đầu đi về phía trước.

Nếu đau lòng có màu sắc thì giờ phút này cô chắ đã bị bao phủ hoàn toàn bởi màu xám dày đặc.

Ký Hòa Bắc nhìn bóng dáng ủ rủ cụp đuôi của cô, anh cảm thấy vẫn là bộ dáng giương nanh múa vuốt chỉ tay vào người khác mà mắng của cô trông thuận mắt hơn.

Lòng bàn tay của anh siết chặt, cảm chút hơi ấm còn sót lại của Tùng Kỳ trên tờ tiền, giống như có cái gì đó chui từ dưới đất lên.

Ký Hòa Bắc đứng yên tại chỗ, đột nhiên ——anh gọi Tùng Kỳ lại: “Cô chủ không để lại phương thức liên lạc sao? Thuê người mới không bằng thuê lại người cũ, lần sau nếu có công việc nhẹ nhàng như vậy thì nhớ tìm tôi.”

Tùng Kỳ đang đau lòng, sau khi cô nghe xong lời này thì theo bản năng quay đầu lại nhìn anh: “A?”

Đôi mắt hồ ly của cô đỏ hoe, cô không rơi nước mắt nhưng dường như sắp khóc. Vẻ mặt mờ mịt như không nghe rõ Ký Hòa Bắc nói gì, “Cái gì?”

Ký Hòa Bắc nhấc chân đi đến trước mặt Tùng Kỳ. Anh hơi cúi đầu: “Tôi nói có muốn trao đổi phương thức liên lạc không? Sau này cô cần người sắm vai bạn trai thì không cần đi khắp nơi tìm người nữa.”

Tùng Kỳ lắc đầu: “Chắc là không cần nữa đâu.”

Nếu không phải cô coi trọng Khúc Miêu Miêu thì cô vốn không cần tìm người đóng giả bạn trai để làm cô ta yên tâm.

Bản thân quả nhiên là một đứa ngốc tự mình đa tình.

Hu hu hu, cô thật sự sắp bật khóc vì sự ngu ngốc của mình rồi!

Lúc này đây Ký Hòa Bắc nhìn cô xoay người rời đi, không gọi cô lại nữa.

===

Editor: Team TN

Tác giả: Công Tử Gia

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại , Hiện đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Mỹ thực , Đô thị tình duyên , Kim bài đề cử 🥇

Tóm tắt

Chịu khổ ở mạt thế bảy tám năm, Vương Anh đói khát xuyên đến thập niên 60.

Người chị họ phòng bên phát sốt, sau khi tỉnh lại liền sống chết kêu gào muốn hủy bỏ hôn ước với chồng sắp cưới. Bác gái tới tìm Vương Anh, muốn Vương Anh gả đi. 

Vương Anh nghe nói đối phương là một đầu bếp liền lập tức vui vẻ, đầu bếp tốt lắm nha.

Chưa từng nghe nói đại hạn ba năm đầu bếp cũng không chết đói sao? 

Đã từng trải qua mạt thế khắc nghiệt, giấc mộng lớn nhất của Vương Anh là ăn no.

*****

Chị họ nỗ lực hết sức giành lấy mối hôn sự của Vương Anh, ngồi chờ mấy năm sau sẽ lên làm phu nhân nhà giàu số một.

Kết quả,

Khi chị họ đang lấy lòng con gái riêng của chồng, Vương Anh ở nhà ăn gà nướng cốm. 

Lúc chị họ bận lo liệu quan hệ mẹ chồng nàng dâu, Vương Anh đang ăn cá hầm cải chua.

Thời điểm chị họ vội vàng xoay quanh kệ bếp làm việc nhà, Vương Anh đang ăn miến thịt heo hầm cải trắng.

……

Chị họ bẻ đầu ngón tay tính thời gian, sao cô ta còn chưa được làm phu nhân nhà giàu số một chứ?

Bên kia, người chồng đầu bếp của Vương Anh cầm giải thưởng, tổ chức quốc yến, mở chuỗi khách sạn.

Đầu bếp mặt lạnh Từ Sương một bên rửa chân cho Vương Anh, một bên sủng nịch hỏi cô: “Dùng bánh hoa hồng làm thức ăn khuya có được không?”

【 Lưu ý 】

1. Nữ chính chỉ biết thưởng thức món ăn, toàn văn chỉ có nam chính xuống bếp. 

2. Nữ chính có bàn tay vàng.

3. Đầu bếp mặt lạnh VS Bác sĩ nhỏ tham ăn 

4. Cuộc sống thường ngày, chậm rãi, khắc họa nhân vật.

Tag: Mỹ thực, sảng văn, niên đại văn


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp