Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 24: “Gậy thọc cứt”


4 tháng

trướctiếp

 

“Mau đi theo tôi, một lúc nữa anh cứ như vậy……”

Công viên mà cô hẹn với Khúc Miêu Miêu cách khu phố nhỏ không xa.

Hai người Tùng Kỳ vừa đi đến hồ sen một lúc thì Khúc Miêu Miêu cũng xuất hiện.

Tùng Kỳ vừa mới vẫy tay kêu cô ta: “Miêu Miêu, nơi này ——”

Giây tiếp theo thì nụ cười của cô cứng đờ.

Phía sau Khúc Miêu Miêu có đi theo một người đàn ông xa lạ, hơn nữa còn không phải là người lần trước cô ta lưu luyến chia tay ở trước cửa khu phố nhỏ. Rất rõ ràng cô ta lại lừa cô lần nữa.

Ánh mắt của Tùng Kỳ dần trở nên lạnh lẽo.

Khuỷu tay của Ký Hòa Bắc chống trên lan can đá, anh nhàn nhã ngắm hoa sen ở trong hồ, khóe mắt không hề bỏ lỡ biểu cảm đột nhiên lạnh xuống của Tùng Kỳ. Anh như suy nghĩ gì đó mà nhìn về phía hai người đối diện ao, phát hiện biểu cảm của hai người kia cũng không thích hợp.

Vốn nghĩ rằng cô gái này làm ra chuyện vừa tiếp cận vừa tiêu tiền này là vì muốn chiến đấu với chị em plastic không dễ đối phó của mình.

Bây giờ xem ra sự thật hoàn toàn khác với những gì mà anh đã nghĩ.

Trên thực tế anh thật sự không bị hoa mắt, cảm xúc của Khúc Miêu Miêu thật sự không tốt hơn được chút nào.

Cô ta đã chuẩn bị tốt tâm lý là Tùng Kỳ sẽ tức giận nhưng không ngờ rằng Tùng Kỳ không giống trong suy nghĩ của cô ta, vậy mà cô lại mang theo một người đàn ông không quen biết tới đây.

Cô ta lập tức quay đầu lại nhìn xem Khương Cao Phi.

Quả nhiên, sắc mặt của Khương Cao Phi còn khó coi hơn so với cô ta.

Hắn đứng yên tại chỗ mở miệng chất vấn: “Người đàn ông kia là ai vậy?”

“Tôi không biết.” Người nọ nghiêng người nên căn bản không nhìn thấy rõ mặt, cô ta làm sao biết người đó là ai.

Nếu không phải Khương Cao Phi là anh em tốt của Lục Thành, còn là cánh tay phải giúp đỡ Lục Thành thì Khúc Miêu Miêu mới không thèm đáp lại hắn.

Ai có thể nghĩ rằng 20 năm sau Khương tổng phong độ nhẹ nhàng, khí vũ hiên ngang khi tuổi trẻ lại là một người như vậy chứ.

—— Kiêu ngạo, cuồng vọng và tràn đầy tự tôn đàn ông.

Hắn biết rõ cô là bạn gái của Lục Thành nhưng khi nói chuyện vẫn thô lỗ, không hề tôn trọng người khác. Có đôi khi Khúc Miêu Miêu cũng nhịn không được nghi ngờ rằng đời trước Tùng Kỳ dùng thủ đoạn gì mới làm cho hắn cung kính kêu cô là chị dâu.

Tuy nhiên đúng là bởi vì quan hệ đời trước của Tùng Kỳ và Khương Cao Phi không kém nên cô ta mới có thể nghĩ đến việc giới thiệu Khương Cao Phi cho Tùng Kỳ. Cứ như vậy Tùng Kỳ sẽ không vì thất nghiệp mà có cuộc sống quá kém, lại có thể cả đời không thể vượt qua được cô ta.

Coi như thành toàn cho tình bạn hai đời của hai người.

Khúc Miêu Miêu hoàn toàn đắm chìm trong sự cảm động của bản thân, vì hạnh phúc của “Bạn tốt” mà cố gắng chịu đựng, vội vàng giải thích với Khương Cao Phi.

“Có lẽ là bạn bè bình thường thôi, nếu là bạn trai thì Tùng Kỳ sẽ nói với tôi. Từ trước đến nay cô ấy không có bất kỳ bí mật gì với tôi.”

Khương Cao Phi hừ một tiếng: “Phải vậy không? Hai người kia đứng gần nhau như vậy mà cô không cảm thấy có vấn đề không đúng mực gì sao, cô ấy không phải là loại phụ nữ chơi đùa thoải mái đúng không?”

“Khúc Miêu Miêu, tôi tìm bạn gái cũng xem phẩm hạnh đấy. Cái loại người có thể quan hệ với bất kỳ ai thì cho dù có đẹp tôi cũng ngại dơ.”

Nghe thấy lời này Khúc Miêu Miêu nhíu mày lại. Phản ứng đầu tiên là cảm thấy khó chịu vì bị ám chỉ.

Nhưng rất nhanh cô ta ép bản thân đừng nghĩ nhiều, Khương Cao Phi không có khả năng biết cô từng quen mấy người bạn trai, lời này chỉ có thể là ám chỉ Tùng Kỳ.

Khi những lời nói vũ nhục này được nói ở trên đầu Tùng Kỳ thì trong lòng Khúc Miêu Miêu lập tức bốc lên khoái cảm bí ẩn.

Nhưng ngoài miệng cô ta lại nói: “Không phải, Tùng Kỳ có tính cách có thể kết bạn với bất kỳ ai. Thật ra ngay cả mối tình đầu cô ấy cũng chưa có.”

Khương Cao Phi nửa tin nửa ngờ: “Thật hả? Được thôi, coi như nể chút mặt mũi của cô và Lục Thành nên tôi sẽ thử tiếp xúc với cô ấy.”

“Anh là anh em tốt của Lục Thành nên đương nhiên tôi sẽ không giới thiệu bậy bạ cho anh, anh cứ yên tâm đi.” Khúc Miêu Miêu nhẹ nhàng bảo đảm.

Hai người tự quyết định như Tùng Kỳ là cải trắng ven đường để người khác tùy tiện đánh giá, chỉ cần bọn họ nói thích cô là có thể trực tiếp lấy về nhà. Thật sự rất ghê tởm.

Tùng Kỳ không biết hai người kia dừng lại ở đó nói cái gì, trong lòng cô thầm nghĩ chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.

Có lẽ là tình huống này xảy ra quá nhiều lần nên cô một lần nữa xem kỹ Khúc Miêu Miêu trong khoảng thời gian này, trong lúc vô hình cảm xúc dâng trào, cũng có một chút khó chịu. Nhưng vẫn còn thua xa hai lần khó có thể chấp nhận trước.

Tùng Kỳ khoanh tay trước ngực, trong mắt tràn đầy lửa giận hừng hực, tựa như đang mài đao.

Khi hai người Khúc Miêu Miêu đến gần thì cô lớn tiếng dọa người: “Khúc Miêu Miêu, cậu có ý gì vậy?”

“Có phải cậu có bệnh rồi không?”

“Nhiều lần cậu gạt tớ ra ngoài là vì muốn ép tớ đi gặp con chó con mèo đó? Cậu muốn gì mà còn nhọc lòng hơn so với mẹ của tớ vậy, chỉ vì người bạn trai kia của cậu hả? Cái tên họ Lục kia cậu cho rằng hắn là tiền mặt sao, ai cũng đều mơ ước hắn phải không? Một đống phân mà cậu còn ấn lên đầu tớ muốn tớ ăn, cậu thật sự đã chọc giận tớ rồi đấy có biết không?”

Khúc Miêu Miêu không dự đoán được Tùng Kỳ sẽ trực tiếp gây khó dễ. Cô ta cho rằng Tùng Kỳ có tức giận thì cũng sẽ lén oán giận giống như lúc trước.

Đột nhiên bị mắng chửi một trận, cô ta cảm thấy rất kinh ngạc, mơ hồ cảm thấy ấm ức. Cô ta chỉ cảm thấy tấm lòng tốt của mình bị đút cho chó ăn, Tùng Kỳ là loại người trở mặt không biết người thì không xứng để người khác đối xử tốt với cô.

Khúc Miêu Miêu cảm thấy bực bội trong lòng, muốn mắng lại.

Nhưng Khương Cao Phi còn đang đứng bên cạnh, Khương Cao Phi này thật sự không có tố chất, giống như một cái chày gỗ. Đối với người “Vợ của bạn” là cô đây cũng không tôn trọng chút nào. Nếu cô chửi ầm lên thì hôm nay chắc chắn sẽ hủy hoại tính cách “Bụng có thi thư khí tự hoa” mà cô ta đã tốn công xây dựng ở trước mặt Lục Thành.

Vì thỏa mãn một lúc mà làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến ấn tượng trong lòng của Lục Thành, vậy thì cô ta quá ngu ngốc rồi.

Khúc Miêu Miêu nghĩ như vậy nên lập tức quyết định ném nồi lên đầu Tùng Kỳ, trong lòng lại nói chờ khi về nhà rồi lại xin lỗi với Tùng Kỳ, chắc là Tùng Kỳ…… Sẽ tha thứ đúng không?

“Tùng Kỳ, không phải cậu kêu tớ giúp cậu giới thiệu bạn trai sao?”

“Tớ có lòng tốt giới thiệu anh em tốt của Lục Thành cho cậu, tại sao cậu lại mắng chửi tớ chứ?”

Cô ta nhíu mày lại, lã chã chực khóc giống như rất ấm ức.

Khương Cao Phi không hề nghi ngờ, nghe vậy thì cho rằng Tùng Kỳ chơi người khác nên chỉ mũi dùi về phía Tùng Kỳ: “Cô mắng tôi là con chó con mèo hả?”

“Mắng anh thì có chuyện gì sao?” Lửa giận thêm vào nên Tùng Kỳ không hề sợ hãi chút nào. Cô vốn đầy lửa giận đột nhiên bị rót một thùng dầu nên ngọn lửa càng cháy cao hơn.

Lúc này cô xem như hiểu rõ rồi.

Mặc kệ cô làm cái gì thì tình bạn của hai người cũng không thể trở lại như lúc trước, bởi vì trái tim của Khúc Miêu Miêu hoàn toàn hỏng rồi. Từ lâu cô ta đã trở thành hai con người khác nhau với quá khứ, chỉ có bản thân ngây ngốc ngừng ngay tại chỗ, đối mặt với nhiều việc nhỏ không đáng kể và còn giống như con đà điểu chui đầu vào hạt cát coi như không nghe thấy không nhìn thấy.

Thật sự ngu ngốc.

Nếu Khúc Miêu Miêu trợn mắt nói dối thì cô cũng không tính khách sáo nữa.

Cô chỉ vào hai người tiếp tục mắng chửi: “Bà đây đã nói bao nhiêu lần là người đẹp như tôi không thiếu bạn trai, cô ta thế nào cũng phải lặp đi lặp lại nhiều lần mang anh lại đây. Anh không phải con chó con mèo vậy thì anh là hàng ế không có ai nhận sao? Anh xem tôi như kẻ ngốc à? Ai da, anh còn trừng mắt nhìn tôi, người làm anh xấu hổ như vậy là cô ta chứ không phải tôi. Anh trừng tôi làm gì, muốn trừng thì trừng cô ta đi, không dám trừng người khởi xướng sao. Sao nào? Sợ anh em tốt của anh vì bạn gái mà trở mặt với anh hả, anh còn trừng tôi nữa thì cẩn thận tôi kêu Bắc Bắc nhà tôi đánh anh đó.”- Ứng dụng ㄒYㄒ

Khóe miệng của “Bắc Bắc” giật giật.

Nhưng anh cũng biết mình phải phối hợp với diễn xuất của đối phương nên biểu hiện của anh rất chuyên nghiệp.

Căn bản không cần bày ra sắc mặt hung dữ mà chỉ cần một ánh mắt lạnh lẽo, cảm giác đàn áp và cảm giác hung ác đúng chỗ là được.

“Nhìn cái gì mà nhìn, có tin ông đây đánh gãy cái chân thứ ba của mày không?”

Khương Cao Phi:……

Trong lòng Khương Cao Phi đột nhiên yên tĩnh, hắn có thể thi đậu đại học thì chứng minh chỉ số thông minh của hắn không có vấn đề.

Làm sao có thể không nghe hiểu lời nói của Tùng Kỳ?

Đây là nói Khúc Miêu Miêu âm thầm truyền những lời đồn nhảm, người ta căn bản không cần bạn trai chứ đừng nói đến việc để ý đến hắn. Khi tới đây hắn tự tin bao nhiêu thì giờ phút này vả mặt mạnh bấy nhiêu, Khương Cao Phi chưa từng mất mặt đến như vậy.

Hắn hối hận không thôi.

Kiểu người như hắn thích bắt nạt kẻ yếu, hung dữ cũng là hung dữ với người phụ nữ yếu ớt hơn hắn. Khi gặp được người cùng giới hung dữ hơn hắn thì hắn sẽ lập tức biến thành kẻ yếu đuối.

Cho nên hắn không dám đối đầu với Ký Hòa Bắc mà là tàn nhẫn trừng mắt nhìn Khúc Miêu Miêu làm hắn mất mặt.

Sau khi trừng xong thì cười lạnh nói: “Khúc Miêu Miêu, cô giỏi lắm! Lục Thành sợ là không biết tính cách gậy thọc cứt này của cô đúng không?”

Sau khi nói xong những lời này thì Khương Cao Phi ôm camera xám xịt xuống sân khấu, để lại Khúc Miêu Miêu ngẩn người chiến đấu hăng hái một mình.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp