Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 18: Tha thứ


4 tháng

trướctiếp

 

Ngọn lửa trong lòng Tùng Kỳ đột nhiên bốc lên trên cao.

Làm việc trong xưởng thì sao chứ?

Người ở xưởng thì thấp kém hơn sinh viên hạng nhất sao?

Tùng Kỳ mới vừa trải qua chuyện bị sinh viên thay thế công việc nên vô cùng nhạy cảm, vừa nghe thấy những lời này thì lập tức nổi trận lôi đình, thậm chí còn chưa để ý đến câu nói xúc phạm ở phía sau.

Cô như học sinh tiểu học lôi lại chuyện cũ.

“Khi cậu mượn quần áo và đồ trang điểm của tôi thì sao không nói tôi không xứng đáng làm bạn chứ?”

Khúc Miêu Miêu trả lời lại một cách mỉa mai: “Khi cậu cầu xin tôi cho cậu chép bài tập thì thái độ không phải khá tốt sao?”

“Vậy khi cậu lén mẹ cậu đi hẹn hò với bạn trai, liều mạng nhờ tôi giúp đỡ thì luôn gọi tôi là chị em ruột đó.”

“Đúng rồi, kêu cậu giúp đỡ nhưng kết quả không biết làm cái gì quyến rũ Hồ Chu thích cậu và sau đó chia tay với tôi.”

Hồ Chu là người bạn trai đầu tiên của cô.

Thấy Tùng Kỳ muốn tuyệt giao với mình, việc này làm Khúc Miêu Miêu nhớ lại hai mươi năm qua.

Tùng Kỳ cũng không cam lòng yếu thế, lập tức phản bác lại: “À ~~~ thì ra cậu vẫn luôn vì chuyện này mà ghi hận tôi. Xinh đẹp là lỗi của tôi sao? Là ánh mắt của cậu không tốt gặp toàn đàn ông cặn bã, cậu không mắng tên khốn đó mà ngược lại trách tôi sao? Buồn cười! Tôi còn chưa nói chuyện với tên đó được năm lần mà cậu đã hẹp hòi như vậy rồi, vậy cậu không phải là có một chân với Võ Dương ở bên cạnh sao? Khi cậu rơi xuống nước thì tên đó ra ra vào vào nhà cậu, hai người càng không trong sạch……”

“……”

Hai người pằng pằng như súng máy, ồn ào vô cùng.

Nợ cũ thù mới gì cũng lôi nhau ra cãi.

Ngay cả tới kinh nguyệt, ai làm dơ quần của ai, ai có lòng tốt mua băng vệ sinh không lấy tiền mà cũng lôi ra nói……

Giọng nói của hai người càng lúc càng lớn, dần dần lớn đến mức xuyên thấu qua vách tường, truyền vào lỗ tai của hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh đang ôm nhau nhỏ giọng trò chuyện ở trong phòng khách.

“Tại sao bắt đầu cãi nhau rồi? Đi, đi xem một chút.”

Một lúc sau trên hàng hiên chen đầy hàng xóm.

Người già người trẻ đều tụ tập thành một nhóm, bọn họ đều đang tò mò hai chị em tốt trong tòa nhà này rốt cuộc cãi nhau về cái gì vậy.

Khi có nhiều người hơn thì Khúc Miêu Miêu dần lấy lại lý trí, cô ta nhận ra không thể tiếp tục cãi nhau với Tùng Kỳ nữa.

Còn cãi nhau tiếp thì hai người sẽ xấu hổ muốn chết.

Cô ta là người lùi bước trước, ném xuống một câu: “Dù sao là cậu không biết lòng tốt của tôi, tuyệt giao thì tuyệt giao.”

Sau đó nổi giận đùng đùng đẩy nhóm ô dì chú bác đang vây xem ra, chạy lên lầu.

Tùng Kỳ ngẩng cằm lên như một con gà trống đá thắng mà kiêu ngạo hừ một tiếng.

Ở trong ánh mắt nhiều chuyện của nhóm dì thì cô nhanh chóng muốn tránh vào trong nhà, cái tay vừa mới đụng phải then cửa thì cửa đã được mở ra từ bên trong, đúng lúc hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh mở cửa ra ngoài xem đang có chuyện gì xảy ra.

Tùng Kỳ vội vàng đẩy ba mẹ vào trong nhà.

Đột nhiên cô muộn màng nhận ra bản thân rất mất mặt!

Hình tượng của cô hoàn toàn biến mất chẳng còn gì rồi.

Lúc này sọ não của Hứa Tuệ Anh bắt đầu đau lên, bà nhìn thấy Tùng Kỳ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang về nhà thì cảm thấy đau răng, tim cũng đau.

Cái đứa nhỏ ngốc nghếch này đang cãi nhau cái gì vậy?

Chép bài tập, vay tiền mua đồ ăn vặt, hối lộ lớp phó học tập còn lén chạy tới khu trò chơi……

Tổn thương kẻ thù một ngàn cũng hại thân tám trăm.

Hứa Tuệ Anh ôm ngực, sau khi chỉ vào Tùng Kỳ một lúc lâu bà mới nói ra một câu: “Tùng Trí Uyên, nhìn đứa con gái ngoan mà anh sinh ra kìa! Ngốc chết mất.”

Sắc mặt của Tùng Trí Uyên không thay đổi.

Ông muốn cười lại không dám cười.

Lúc này ông giúp con gái nói chuyện: “Mấy đứa nhỏ cãi nhau mà, tóm được cái gì thì nói cái đó, đó là chuyện bình thường. Qua mấy ngày nữa thì mọi người sẽ quên thôi.”

Hai cô gái đều không nói chuyện sai lầm hay khuyết điểm gì lớn hết.

Nhưng đứng ở góc độ của cha mẹ thì chắc chắn thà chấp nhậnc huyện con gái học yếu chứ không phải tự cho là thông minh dũng cảm, theo đuổi “Tự do” gì đó trong tưởng tượng kia.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Những chuyện này nếu ở trước đây thì sẽ là quá khứ vui vẻ khi con cái lớn lên, nhưng hiện tại nếu không xử lý tốt thì sẽ dễ để lại tai họa ngầm.

Không nói xa, chỉ nói đến Võ Dương.

Mẹ của Võ Dương rất hay nói xấu Miêu Miêu trong khu phố, nói cô ta nhìn thì ngoan ngoãn thành thật nhưng lại rất biết cách trêu đùa đàn ông. Cả nhà cùng ra trận mê hoặc Võ Dương nhà bọn họ. Vì lời này mà Cảnh Hựu Cầm và bà ấy đã giáp mặt đánh nhau hai lần.

Những người khác gặp mặt trực tiếp thì không dám nói nhưng trong lòng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có suy nghĩ của riêng mình.

Tùng Trí Uyên biết con gái cãi nhau có chuyện không vui với Khúc Miêu Miêu ở tầng trên, trong khoảng thời gian này ông nhìn thấy rất rõ vẻ rối rắm mờ mịt của con gái. Ông cảm thấy trận cãi nhau này là một điều tốt.

Không phá đi thì sao có thể xây lên được.

Có ba làm chỗ dựa, Tùng Kỳ cô vừa lộ ra manh mối nhút nhát lại lần nữa ngẩng đầu ưỡn ngực. Cô dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, là cậu ấy công kích con trước, làm như con là rác rưởi trong thùng rác vậy. Con cũng không sai……”

Càng nói giọng cô càng nhỏ.

Hứa Tuệ Anh giơ tay muốn nhéo cánh tay của cô.

Tùng Trí Uyên vội vàng ngăn lại: “Đừng giận đừng giận, con cái nhà ai mà chưa từng làm chuyện ngốc nghếch đâu. Con gái của chúng ta gọi là thành thật, đây gọi là ngây thơ không biết gì.”

Tùng Trí Uyên vừa khuyên vợ của mình, một tay khác ở sau lưng trộm vẫy vẫy, ra hiệu Tùng Kỳ trở về phòng tránh đầu ngọn sóng.

Tùng Kỳ tiếp thu tín hiệu lui lại, cô nhân lúc lực chú ý của Hứa Tuệ Anh không ở trên người cô thì vội vàng chạy vào trong phòng.

Xảy ra cuộc náo loạn vừa rồi nên một nhà ba người đã vứt chuyện bực mình ở trong xưởng lên chín tầng mây.

Tuy rằng Hứa Tuệ Anh đang nói chuyện với chồng nhưng bà vẫn thấy rõ bóng dáng Tùng Kỳ nhẹ tay nhẹ chân chạy khỏi hiện trường như ăn trộm. Bà cố ý vờ làm như không nhìn thấy mà thôi.

Chờ con gái quay về phòng của mình, Hứa Tuệ Anh đi vài bước ngay tại chỗ.

Bà cảm thấy như vậy không được.

Bà đột nhiên nói: “Anh Tùng, nếu không chúng ta mua một căn nhà cho con gái đi.”

Tùng Trí Uyên không hiểu mạch não của vợ nhảy lên như thế nào mà đột nhiên lớn như vậy, ông “A” một tiếng.

Hứa Tuệ Anh cân nhắc lời nói, nói: “Anh xem bộ dáng không tim không phổi của Kỳ Kỳ này, trong mấy năm nay chưa chắc con bé sẽ kết hôn. Ba bốn năm nữa chưa chắc sẽ thăng chức, bây giờ rất nhiều đơn vị đã hủy bỏ chính sách chia nhà cho công nhân, thậm chí ngay cả trường học cũng không còn nhà nữa. Năm năm gần đây xưởng dược chỉ xây dựng ký túc xá. Em đang cân nhắc chuẩn bị một căn nhà cho con bé, sau này mặc kệ như thế nào thì tốt xấu gì con bé cũng có một cái ổ chó nhỏ.”

Con bé Miêu Miêu kia miệng chó phun không ra được ngà voi, nói Kỳ Kỳ làm công nhân, không dựa vào cô ta giới thiệu thì không tìm được đối tượng ưu tú.

Vậy bà và chồng mình sẽ chuẩn bị nhà cho con gái.

Bà không tin có nhà ở làm của hồi môn mà còn có người dám chê con gái nhà bọn họ. Dù sao ông Khúc và Cảnh Hựu Cầm chắc chắn không nỡ mua nhà cho con bé Khúc Miêu Miêu kia.

Kỳ Kỳ nhà bọn họ tuyệt đối không thua ở điểm này. Suy nghĩ này có hơi mang tính giận dỗi nhưng Hứa Tuệ Anh càng suy nghĩ thì càng cảm thấy việc này nên làm.

“Đúng là nên mua, tiền tiết kiệm nhà chúng ta đủ không?”

“Không đủ.”

Hứa Tuệ Anh nói: “Nhưng khi Tàng Thu Hà nói chuyện phiếm với em thì nói bây giờ mua cái loại nhà ở đang xây dựng thì có thể trả góp. Ngân hàng của bọn họ mới vừa ký kết hợp tác với mấy công ty bất động sản, còn có trả trước 0% nữa đó. Em suy nghĩ thế này, tiền lương của hai chúng ta trả góp cho căn nhà thì không thành vấn đề. Chúng ta còn hai mươi năm nữa mới về hưu, muốn mua thì mua lớn một chút. Nếu Kỳ Kỳ không ở ngôi nhà kia thì có thể cho thuê, tiền thuê đưa cho con bé tiêu xài hằng ngày; nếu ở cũng được, khi chúng ta đi thăm con bé thì cũng có chỗ để ở.”

Tùng Trí Uyên im lặng suy nghĩ một lúc: “Để anh tìm hiểu thêm đi, chỉ sợ là gặp phải lừa đảo.”

Hứa Tuệ Anh: “Tàng Thu Hà anh biết đấy, chỉ cần nhắc đến con trai Võ Dương của bà ấy thì độ đáng tin trong lời của bà ấy vẫn rất cao. Bà ấy đã mua rồi, mua một căn nhà đang xây của công ty bất động sản Tinh Hải, ở phía bên Đồng Tử Lâm gọi là Hoa viên Tinh Hải.”

“Chúng ta bớt thời giờ đi xem không?”

“Được, đi xem đi.”

Tùng Kỳ không biết bởi vì lần cãi nhau này mà ba mẹ cô đã cảm nhận sâu sắc việc cô không đáng tin cậy, đã bàn bạc chuyện mua nhà trả góp cho cô.

Cô quay trở về phòng bắt đầu viết nhật ký nhỏ.

Câu câu chữ chữ đều đang lên án sự quá đáng của Khúc Miêu Miêu, hai chữ tuyệt giao xuất hiện khoảng mười lần. Sau khi viết xong thì tâm trạng của cô khá hơn nhiều.

Tùng Kỳ lấy băng cát xét từ trong ngăn kéo ra muốn bỏ vào radio. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trên băng cát xét có mấy chữ được viết bằng bút máy “Tặng người bạn tốt nhất —— Trùng Trùng” lập tức làm mắt của cô chua xót.

Tùng Kỳ cắn môi.

…… Có lẽ, việc tuyệt giao có thể chậm lại nhỉ?

Nhưng ——Miêu Miêu thật sự rất quá đáng, nếu mình cúi đầu trước thì không phải chứng minh cậu ấy mới là người có lý sao?

Không được, không được.

Tùng Kỳ thích những người và những chuyện khiến cô cảm thấy vui vẻ.

Một khi đối phương làm cô khó chịu hoặc không biết theo ai thì “Khuynh hướng tích cực” của cô sẽ thúc đẩy cô rời xa tất cả những người và chuyện khiến cô trở nên tiêu cực.

Không hề nghi ngờ, cô đã bắt đầu có cảm giác muốn từ bỏ khi —— suy nghĩ về Khúc Miêu Miêu. Chỉ là hai người quen biết đã lâu, có rất nhiều ký ức tốt đẹp, trong một lúc cô vẫn không nỡ rời xa người bạn này.

Nhưng Miêu Miêu cậu ấy lại……

Thôi bỏ đi, nếu cậu ấy xin lỗi cô thì cô sẽ tha thứ cho cậu ấy lần cuối cùng.

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” để ủng hộ các truyện khác của nhà nhé!!

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp