Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 17: Tôi muốn tuyệt giao


4 tháng

trướctiếp

 

Quả nhiên vừa đến thời gian nghỉ trưa thì xung quanh Tùng Kỳ bị công nhân bao vây.

Chờ khi nghe Tùng Kỳ nói rằng bởi vì bằng cấp nên bị đổi người thì mọi người thổn thức không thôi.

“…… Tùng Kỳ, nếu không em cũng đi học đại học bổ túc đi?”

Lúc này lớp học ban đêm tăng lên, bằng cấp rất phổ biến, yêu cầu tuyển sinh đơn giản hơn một chút so với đại học chính quy. Không giống với trường đại học tổng hợp, nó giống trường dạy nghề hơn.

Tuy nhiên chỉ cần tốt nghiệp thì trên xã hội cũng sẽ đồng ý bạn là sinh viên, là phần tử trí thức.

“Đúng vậy, tôi cũng đang xem về đại học bổ túc.”

“Ngã một lần khôn hơn một chút, bây giờ là thiên hạ của người có bằng cấp cao nên em mới thiệt thòi về bằng cấp. Tuy nhiên tuổi tác của em cũng không lớn, không có gánh nặng gia đình nên chắc chắn có thời gian học tập, đừng giống như mọi người có muốn cũng không làm được.”

Tùng Kỳ không phải công nhân nữ trẻ tuổi nhất trong phân xưởng.

Tuy nhiên Bặc Anh Duệ, Trương Thúy Lan cùng nhau vào xưởng chung một năm với cô thì đã kết hôn vào năm thứ hai. Cô là nữ đồng chí duy nhất chưa lập gia đình.

Mọi người nói rất thực tế.

Tất cả sức lực tinh thần của mọi người đều dồn hết vào gia đình, rất khó để bình tĩnh nâng cao trình độ của bản thân.

Tùng Kỳ nên nhân lúc chưa có chồng và con cái liều thử một lần.

Một người khác cũng liên tục gật đầu, nói: “Đúng vậy, em mới tốt nghiệp có mấy năm nên kiến thức trong đầu chắc chắn còn chưa gửi lại thầy cô, học lại một lần nữa chắc là không khó.”

Tùng Kỳ cười khổ: “……”

Đó là mọi người không biết thuộc tính học dở của cô mạnh mẽ bao nhiêu!

“Ừm, sau khi về nhà em sẽ suy nghĩ kỹ càng lại. Hôm nay em khó chịu muốn chết, cũng may có mọi người khuyên bảo nên bây giờ tâm trạng khá hơn nhiều rồi.”

Tùng Kỳ nhún vai giả vờ không hề để ý mà nở nụ cười.

Nụ cười của cô còn xán lạn hơn so với ngày thường, thật sự nhìn không ra một chút khói mù nào, giống như là đang nói với mọi người: Việc này thật sự không có gì ghê gớm hết.

Mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ sợ cô để tâm vào chuyện vụn vặt.

Tùng Kỳ yên lặng nhận lấy ý tốt này, sau đó cô nhẹ nhàng nói lảng sang chuyện khác: “Hôm nay xương sườn ăn rất ngon, em cảm thấy là do đầu bếp Tằng nấu. Anh Duệ, thịt kho của chị như thế nào? Hai chúng ta trao đổi đi.”

“Được thôi.”

“…… Ô, thật sự là tay nghề của đầu bếp Tằng, ăn rất ngon!”

“……”

*

Sau khi tới giờ tan làm về nhà thì Tùng Kỳ mới gỡ nụ cười xuống, cô ném túi lên trên sô pha, không hề để ý mà dậm chân ngay tại chỗ.

Vừa dậm chân vừa a a a a kêu to.

Cô sợ ảnh hưởng đến hàng xóm nên khi phát tiết cũng cố ý chú ý đến âm lượng, chỉ làm buồn bực nghẹn khuất quanh quẩn ở trong nhà mình.

Nghe thấy âm thanh do con gái tạo ra ở phòng khách, hai vợ chồng đang ôm nhau nhiệt tình không giảm dừng động tác lại, bất đắc dĩ liếc nhìn nhau.

“…… Có đôi khi con gái của anh rất vướng bận, cũng may chỉ có một đứa này.” Tùng Trí Uyên nhỏ giọng oán giận.

Gương mặt đỏ bừng của Hứa Tuệ Anh còn chưa rút đi, bà tức giận đẩy chồng ra: “Anh mau tránh ra đi, để em đi xem Kỳ Kỳ làm sao vậy.”

Tùng Trí Uyên thở dài một tiếng, xoay người để vợ xuống giường.

Hứa Tuệ Anh vuốt lại mái tóc hỗn loạn, tùy tay cầm lấy dây thun trên bàn cột gọn gàng lại, sau đó chỉnh sửa quần áo lại, soi gương hai giây thì bà mới đi ra khỏi phòng ngủ.

“Có chuyện gì vậy?”

“Cũng may là nhà chúng ta ở lầu một nếu không con nhảy nhót như con lợn rừng thế này thì sàn nhà cũng bị thủng mất.”

“Mẹ ~~~” Tùng Kỳ mím môi, nước mắt lưng tròng bổ nhào vào trong lòng ngực của mẹ.

Cô khóc thút thít nói: “Con không có cơ hội chuyển sang vị trí khác…… hu hu hu, công sức của con đều uổng phí rồi.”

Lòng Hứa Tuệ Anh trầm xuống.

Bà ôm lấy con gái vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô vừa ghét bỏ: “Được rồi, con bao nhiêu tuổi rồi mà còn đè lên người mẹ. Tại sao lại không có cơ hội chuyển sang vị trí khác, rốt cuộc tại sao lại như vậy con mau nói rõ ràng đi.”

Hứa Tuệ Anh cảm thấy khi còn nhỏ con gái nhà mình rất đáng yêu vì thích nhảy nhót trên người bà.

Bây giờ đã cao gần 1m7, không quan tâm bà gầy ốm chỉ cao 1m6 mà nhào cả thân thể to lớn vào trong lòng ngực của bà.

Đáng yêu là hoàn toàn không có, còn nặng nề khiến người khác cảm thấy mệt mỏi!

Đôi mắt nhỏ của Tùng Kỳ ai oán, cái miệng cong đến mức có thể treo được một chai dầu: “Mẹ, mẹ chê con ~~~~”

“Đừng có làm nũng.” Thân kinh trên trán của Hứa Tuệ Anh nhảy thình thịch: “Nói chuyện đứng đắn coi.”

“Không có đứng đắn, con vừa buồn bã vừa đau lòng. Con là trẻ con nên ôm mẹ muốn an ủi mà thôi.”

Cái này kêu cô nói như thế nào đây?

Giây trước cô còn khoác lác trước mặt ba mẹ rằng bản thân chuẩn bị đầy đủ như vậy nên chắc chắn có thể đi làm ở văn phòng. Đột nhiên bị đổi đi vì đối phương có bằng cấp cao, cô tự đánh mình thành đầu heo rồi.

Cô cũng có lòng tự trọng và rất coi trọng mặt mũi đấy có biết không? ( truyện trên app T𝕪T )

Tùng Kỳ nói không nên lời nên chỉ có thể chơi xấu.

Hứa Tuệ Anh:……

Tay bà bắt đầu ngứa rồi.

“Ông Tùng!!!” Cái con nhóc này, bà không thể giao tiếp với nó được.

Tùng Trí Uyên vừa nghe giọng của vợ thì vội vàng chạy ra làm bình chữa cháy.

Ông vô cùng thành thạo khi chọn đứng về bên nào: “Kỳ Kỳ, tại sao con lại chọc cho mẹ con tức giận rồi?!”

Cái miệng nhỏ của Tùng Kỳ khẽ cong lên, lên án nói: “Ba, ba thiên vị!”

Trong lòng cô cảm thấy đau buồn và tức giận nên những lời khó mở miệng liên tục nhảy ra.

“Việc tiếp đãi đoàn khảo sát của con đã bị người khác làm thay rồi, mẹ không an ủi con mà còn ghét bỏ con nữa. Ba cũng vậy, hỏi cũng không hỏi thì đã giúp đỡ một bên. Con quá đáng thương.”

“Hai người là tình yêu chân chính, con chỉ là ngoài ý muốn, hừ ~”

Hứa Tuệ Anh đỏ mặt giơ tay muốn nhéo lỗ tai của con gái.

Đang ồn ào thì vang lên tiếng gõ cửa.

Tùng Kỳ nhờ cơ hội đi mở cửa mà khom lưng chạy trốn, cô thuận lợi trốn khỏi bàn tay sắt vô tình của mẹ.

Người đứng ngoài cửa là Khúc Miêu Miêu.

Có lẽ là đã nói ra hết ấm ức chịu đựng lúc ban ngày nên cảm xúc của Tùng Kỳ đã bình tĩnh hơn rất nhiều so với khi mới về nhà.

“Miêu Miêu, cậu tới tìm tớ có việc gì sao?”

Khúc Miêu Miêu không có ý định bước vào nhà. Cô ta cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tùng Kỳ, định nhìn ra chút gì đó trên gương mặt của cô.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Chẳng lẽ bên xưởng dược không đổi người khác sao?

“Một khoảng thời gian nữa thì tớ sẽ khai giảng, chuyện cậu bận rộn ở xưởng dược khi nào thì kết thúc vậy. Đã rất lâu chúng ta không đi ra ngoài chơi rồi.”

Nụ cười của Tùng Kỳ cứng đờ lại. Cô thở dài một tiếng, nói một cách phiền muộn: “Đừng nói nữa, đã thất bại rồi. Cậu muốn đi chơi chỗ nào?”

Khúc Miêu Miêu nghe vậy thì vẻ vui sướng thiếu chút nữa nhịn không được mà hiện lên trên mặt.

Cô ta không hỏi là tại sao thất bại mà tỏ vẻ như không có gì, nói: “Tớ cố ý tìm người mượn camera, cuối tuần này cậu được nghỉ thì chúng ta đến công viên chụp ảnh đi. Hoa sen bên kia đang nở rất đẹp, nếu chụp hình thì chắc chắn rất xinh đẹp.”

Tùng Kỳ không nghĩ nhiều, sảng khoái gật đầu: “Được nha.”

Sau khi đồng ý thì cô không yên tâm mà bổ sung thêm một câu: “Lần này chắc là chỉ có hai chúng ta có đúng không?”

Khúc Miêu Miêu né tránh không trả lời: “Vậy cậu nhớ đó, đừng lỡ hẹn nha!”

Tùng Kỳ vẫy tay mỉm cười với vẻ mặt ngây thơ: “Cậu hẹn tớ có khi nào tớ lỡ hẹn với cậu không? Tớ chắc chắn nhớ mà.”

Ánh mắt của Khúc Miêu Miêu lóe lên. Cô ta cắn môi do dự một lúc, vẫn nói: “Cái đó, nếu có người khác đi chung thì cậu sẽ giận tớ sao?”

“Bạn trai của cậu muốn đi chung sao? Vậy thì tới đi.” Còn không phải là việc làm bóng đèn sao, việc này cô đã làm quen rồi. Cô mới không phải người hẹp hòi như vậy đâu.

Khúc Miêu Miêu: “Không phải hắn, là anh em tốt của anh ấy. Kỹ thuật chụp hình của người đó rất tốt, tớ muốn mượn camera một lần không dễ dàng nên kêu người đó làm người chụp hình cho chúng ta.”

“……”

Nếu Tùng Kỳ không nhìn ra được ý định của cậu ta thì cô chính là người thiểu năng trí tuệ. Đột nhiên cô cảm thấy cạn lời: “Miêu Miêu, cậu mà còn làm như vậy thì tớ muốn tuyệt giao với cậu!”

Lời này vừa nói ra thì Khúc Miêu Miêu cảm thấy kinh ngạc. Tùng Kỳ cũng ngây ngẩn cả người.

Thật ra sau khi nói ra thì cô cảm thấy hối hận trong nháy mắt, bản thân cô không nên nói ra từ “Tuyệt giao” để làm tổn thương tình cảm của hai người như vậy.

“…… Thật sự xin lỗi, tớ nói nặng lời rồi.”

Phản ứng của Khúc Miêu Miêu lại rất lớn. Bộ dáng giống như nắm được nhược điểm của Tùng Kỳ vậy.

Cô ta ồn ào hét lên: “Tớ biết ngay cậu là kiểu người này mà. Khi hai chúng ta chơi thân với nhau thì cái gì cậu cũng đồng ý làm cho tớ, nhưng một khi cậu không vui là có thể nói tuyệt giao thì tuyệt giao. Đối với Phùng Thư Thư cũng như vậy, khi hai người chơi thân với nhau thì có thể mặc chung một cái quần. Chỉ cãi nhau vì một chuyện nhỏ thì không muốn qua lại với người ta cả đời, bây giờ đối với tớ cũng là như vậy. Tùng Kỳ, thật ra cậu mới là người không xứng làm bạn kia.”

Tùng Kỳ thật sự bị mắng ngốc rồi.

Cậu làm sao vậy?

Cậu gây chuyện cho tôi nhiều như vậy mà tôi không thể oán giận một câu sao?

Tôi cãi nhau với cậu cũng là vì những chuyện nhỏ râu ria kia, tại sao không nhường nhau một chút để cả hai cùng nhau vui vẻ chứ?

Nhưng việc quen bạn trai là việc nhỏ sao?

Tại sao vì để cho cậu yên tâm mà bắt tôi phải tùy tiện chọn một người chứ?

Tôi đang nhặt rác chắc?

Còn có việc Phùng Thư Thư bị tên côn đồ quấn lấy người không dám nói cho ba mẹ và cô giáo, cố ý lừa cô đi ngõ nhỏ mà tên côn đồ đang chờ cô. Nếu không phải lúc ấy có người tốt đi ngang qua thì người bị bắt nạt phải biến thành cô.

Tại sao chuyện này có thể là chuyện nhỏ chứ?

Cô chỉ tuyệt giao với Phùng Thư Thư, ngoài ra còn giúp cô ta bảo vệ bí mật mang thai nữa đó.

Có lẽ là đã chịu đựng đến cực hạn nên Tùng Kỳ không có ý định giải thích nữa mà cô tức giận đến bật cười: “Khúc Miêu Miêu, cậu thật sự rất vô lý. Đây là lần đầu tiên cậu giới thiệu bạn trai cho tớ sao? Lần này đã lần thứ sáu trong kỳ nghỉ hè này rồi. Cậu để tay lên ngực tự hỏi là mấy lần trước có phải là tớ đã nói chuyện rõ ràng với cậu rằng không cần giới thiệu bạn trai cho tớ không. Tớ muốn thuận theo tự nhiên tự mình đi tìm tình yêu, mỗi lần cậu đều đồng ý với tớ nhưng lần sau lại tìm lấy cớ gạt tớ ra ngoài, tớ đã tro vẻ tức giận trước mặt bạn bè của cậu sao? Lần nào mà không phải âm thầm nói với nhau. Tớ coi cậu là chị em tốt nên mới có thể mỗi lần đều bị cậu lừa ra ngoài, bây giờ cậu nói tớ không xứng đáng làm bạn bè. Rốt cuộc thì ai không xứng đáng làm bạn bè hả?”

Khúc Miêu Miêu cười nhạo: “Giúp cậu giới thiệu bạn trai còn không được sao?”

“Cậu làm việc ở trong xưởng thì có thể quen biết được người đàn ông tốt gì chứ? Người mà tớ giới thiệu ai mà không phải là sinh viên có tương lai tươi sáng, mỗi người đều là “cổ phiếu” tiềm năng. Tròng mắt của cậu mọc ở trên đầu nên không phải ngại người này lùn thì là ngại người kia khó coi. Tùng Kỳ, cậu là một người nông cạn, cậu chính là ngại người ta nghèo.”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp