Trên bàn ăn cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở ra, thì chỉ còn có âm thanh rất nhỏ vang lên khi dao nĩa va vào.

Cố Đông Điền chủ tọa nhẹ nhàng đặt dĩa xuống, cầm ly rượu thủy tinh lên hớp một ngụm rượu, thấp giọng nói: “Lễ đính hôn cũng làm rồi, thì chuyện đã đồng ý với tôi, mai cũng nên làm đi.”

Tống Tùng Ức ngồi phía bên trái nhếch môi nở nụ cười gằn, nghiêng mặt, lọn tóc dài xoăn được chăm sóc trượt xuống theo động tác của bà, vừa tao nhã lại vừa sang trọng, “Cố Đông Điền, ông gấp rút đến thế hả?”

“Chúng ta đã nói điều kiện xong rồi,” Vẻ mặt của Cố Đông Điền cũng rất lạnh lùng, đối diện với người vợ đã kết hôn với mình hơn hai mươi năm, nhưng giọng điệu chẳng khác gì đối mặt với người giúp việc hay tài xế, có lẽ còn có phần khách sáo hơn những người đó nữa, “10% cổ phần cộng thêm Cố Nhạc Thiên đính hôn, giao dịch công bằng, tiền hàng cả hai đã thoả thuận xong xuôi.”

Tống Tùng Ức siết chặt dĩa trong tay, trong đôi mắt b ắn ra ánh sáng sắc lạnh, “Được thôi, mai thì mai, tôi chờ ông đấy.”

Cố Đông Điền cúi thấp mặt, cầm khăn ăn lau tay, lau xong tay thì đứng dậy. Chiếc ghế được đặt làm riêng ở nước ma sát với sàn nhà bằng cẩm thạch phát ra một tiếng vang thật lớn, làm người đang đứng trên cầu thang giật mình, bật lên một tiếng thở gấp gáp, có phần đột ngột trong phòng ăn yên tĩnh đến quá đáng.

Cố Đông Điền quay đầu lại, liếc mắt nhìn Cố Nhạc Thiên rụt rè dè dặt, vẻ mặt u ám nói: “Đã hai mấy rồi.” Tối ngày cứ sợ bóng sợ gió, Cố Đông Điền vứt khăn ăn trong tay, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người Cố Nhạc Thiên, như đang nhìn một thứ rác rưởi.

Nhạc Thiên: “Hức, đó là papa mới của tao sao?” Hung dữ ghê vậy.

Hệ thống: “Thích không?”

Nhạc Thiên: “Hu hu hu, người ta thích ổng chết sớm đi á.”

Hệ thống: “…” Đúng là tàn ác thật sự.

Tống Tùng Ức cũng đặt dao nĩa trong tay xuống, đứng dậy đi qua vị trí của Cố Đông Điền, hất ngã ly rượu, dòng rượu màu đỏ tươi phút chốc tí ta tí tách chảy xuống, sau đó chẳng buồn liếc mắt nhìn Cố Nhạc Thiên một cái đã quay đi ra ngoài.

Nhạc Thiên: “…là mẹ kế đúng không?”

Hệ thống: “Ruột.”

Nhạc Thiên: “Thật đúng là một gia đình yêu thương hòa thuận.”

Nhạc Thiên đang đắc ý sáng tác cho mình một đơn khúc trong rừng trúc, ngay sau đó đã không còn thở nữa, rồi giây sau đi tới thế giới này, lập tức nhìn thấy cha mẹ của mình trong thế giới này ngồi đối diện nhau ăn cơm như kẻ thù.

Khoan đã…

Nhạc Thiên tức giận nói: “Mấy người đó ăn cơm mà không rủ tao hả?!” Quá bất hợp lí!

Hệ thống: “…”

Nhạc Thiên: “Thế giới này, tao cho phép thoải mái chào hỏi hai người máu mủ ruột rà của tao! Nào! Chửi cho đã đi!”

Hệ thống: “…tôi là một hệ thống có tố chất, cảm ơn.”

Cố Nhạc Thiên trong tiểu thế giới này là đứa con trai độc nhất của một gia đình giàu có không hề có cảm giác tồn tại. Cha mẹ của cậu ta kết hôn thương mại hợp tác vững chắc, cả hai người cùng là những người hết sức mạnh mẽ, không ai ưa ai, so với vợ chồng thì đúng là giống với kẻ thù hơn.

Cố Nhạc Thiên là một đứa trẻ số khổ, tuy là con trai duy nhất, nhưng cha không thương mẹ cũng không yêu.

Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ điều kiện vật chất cực kỳ tốt ra, thì thế giới của Cố Nhạc Thiên hoàn toàn không có sự yêu thương của người thân.

Tuy cả Cố Đông Điền và Tống Tùng Ức đều không quan tâm cậu ta, song lại có yêu cầu cực cao với cậu ta. Bọn họ càng như thế, thì biểu hiện của Cố Nhạc Thiên càng kém, càng khiến cha mẹ của cậu ta chỉ trích cậu ta gay gắt hơn. Dưới vòng tuần hoàn ác tính như thế, Cố Nhạc Thiên không ngạc nhiên chút nào thẳng một đường trở thành một thằng oắt con vô dụng, ở nhà ngay cả nói cũng không nói nhiều mấy câu.

Tối hôm qua vừa cùng thiên kim Trần thị đính hôn, trong cả quá trình cậu ta vẫn luôn cúi đầu, ngay cả tướng tá thiên kim Trần thị trông ra sao cũng không rõ.

Hai con người mạnh vì gạo, bạo vì tiền – Cố Đông Điền và Tống Tùng Ức – chuyện trò vui vẻ, đóng vai một đôi vợ chồng hoàn hảo ở bên ngoài, còn Cố Nhạc Thiên chỉ là đạo cụ của bọn họ.

Nhạc Thiên: Đó giờ mới nghe công cụ hình người, lần đầu tiên nghe nói công cụ hình con trai.

Nhạc Thiên: “Hệ thống, tao chỉ có một câu hỏi.”

Hệ thống: “Hỏi.”

Nhạc Thiên: “Tao có bao nhiêu tiền?”

Hệ thống: “Cậu có 7% cổ phần công ty, tương đương khoảng 50 tỷ.”

Nhạc Thiên: “Ôi, hóa ra tao là một đứa trẻ đáng thương chỉ có 50 tỷ mà thôi, tao khóc này, mày thì sao?”

Hệ thống: “…” Đừng tưởng rằng nó không nghe thấy cậu đang cười to.

Ở nhà Cố Nhạc Thiên gọi hay thì là cậu Cố, nhưng thực chất là một con người bán trong suốt, cơm tối không ai gọi, ỉu xìu đi xuống nhà bếp, bảo người làm chuẩn bị một ít đồ ăn cho mình rồi bưng lên trên phòng ăn.

“Cảm ơn.” Nhạc Thiên cầm mâm dịu giọng nói.

Đám người làm rất thích cậu Cố. Nam chủ nhân và nữ chủ nhân trong nhà đều có tính tình kiêu ngạo nhưng lại sinh ra một cậu chủ tính cách hiền hậu, đối xử với những người giúp việc như bọn họ mà vẫn lễ phép lịch sử.

Người làm nhẹ giọng nói: “Cậu chủ, cậu ăn xong rồi cứ đặt ngay cửa phòng nhé, một lát nữa tôi sẽ lên dọn.”

Nhạc Thiên gật đầu, lại nói một tiếng cảm ơn.

Bưng mâm rón rén lên lầu ba, vào phòng của mình, Nhạc Thiên nhìn trang trí bên trong hai mắt lập tức chấn động, “Má ơi, tao thật sự giàu đến thế à.”

Hệ thống: “Cậu vui vẻ là được rồi.”

Nhạc Thiên thấy rất lạ, hệ thống im lặng lâu như vậy, sau khi đến thế giới này lại đối xử với cậu tương đối là nhẹ nhàng. Nhạc Thiên cảm động nói: “Hệ thống, có phải mày thấy tội nghiệp tao có cha mẹ như vậy, nên tình mẹ ngập lụt sao?”

Hệ thống: “Cậu thấy vậy thì cứ cho như vậy đi.”

Cơn cảm động của Nhạc Thiên khi ăn đồ ăn trên bàn ăn lại một lần nữa tăng vọt, đặt bàn ăn xuống cậu lăn lộn như điên trên chiếc giường to lớn êm ái, ứ ứ ứ ứ, lâu lắm rồi mới được như này (1)!

Để hưởng thụ thì thế giới hiện đại vẫn sướng hơn thế giới cổ đại nhiều.

Nhạc Thiên dang tay dang chân nằm trên giường, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Hệ thống, mày khai thật đi, có phải nam chính thế giới này bị thiếu hụt s1nh lý gì không?”

Hệ thống tốt với mình như thế, hơi bị không chân thực cho lắm.

Hệ thống chậm rãi nói: “Tổng giám đốc bá đạo tiêu chuẩn, mặt đẹp chân dài tám múi cơ bụng.”

Nhạc Thiên: “Hu hu hu, thương thương, hệ thống chụt chụt chụt.”

Hệ thống: “A, chút.”

Nhạc Thiên: …hơi hơi rén rén.

Cứ có cảm giác như là hệ thống tính bỏ boom mình sao á.

Cơm nước xong xuôi bưng mâm ra cửa, Nhạc Thiên hài lòng đi vào trong phòng tắm mấy trăm mét vuông tắm rửa, nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gương lại kích động đến mức kêu mẹ.

“Sao tao đẹp thế này cơ chứ?” Nhạc Thiên say sưa vuốt v e mặt của mình.

Ngoại hình của Cố Nhạc Thiên thật sự rất tốt, là một chàng trai mang vẻ đẹp tinh tế, vì ở nhà bị cha mẹ kiểm soát nên trên người còn mang một cảm giác u buồn không rõ như một cậu bé đáng thương. Nhạc Thiên thật sự khó lòng mà tin rằng hệ thống sẽ sắp xếp cho cậu hoàn hảo đến vậy.

Một chàng trai đáng yêu như Cố Nhạc Thiên thế này, làm gì có thằng đàn ông nào cản nổi? Không tồn tại!

Nhạc Thiên chìm vào giấc mộng đẹp đẽ tươi vui trong tiếng ca ngợi dành cho hệ thống.

Hệ thống vẫn luôn rất bình tĩnh, cho dù Nhạc Thiên có tâng bốc nó lên chín tầng mây thì nó cũng nhận hết theo đơn.

Sáng hôm sau thức dậy, Nhạc Thiên nhảy lên một cái chào hỏi hệ thống, “Chào buổi sáng hệ thống! Lại một ngày ngập tràn sức sống nữa!”

Hệ thống hờ hững đáp: “Chào buổi sáng.”

Nhạc Thiên nhảy nhảy nhót nhót đi đánh răng rửa mặt. Cố Nhạc Thiên trong gương có tóc mái hơi dài một chút, hơi chắn tầm mắt, hẳn là do bình thường cậu ta hay cúi đầu, không thích để người khác nhìn nên cố tình để mái dài, cơ mà chút tóc mái hơi dài như vậy hoàn toàn không tổn hại đến nhan sắc của cậu ta, trái lại càng thăng thêm một loại khí chất sầu bi khiến người ta thương yêu.

Nhạc Thiên ngậm bọt trắng làm biểu cảm như muốn khóc với tấm gương, sau đó vì sự xinh đẹp quá mức của mình mà bật cười há há.

Hệ thống: …cười đi, tranh thủ lúc còn cười được.

Nhạc Thiên xuống tới lầu một, đi tới phòng ăn lại hiếm khi không thấy Cố Đông Điền và Tống Tùng Ức không ở đó, trên bàn ăn cũng rất sạch sẽ, thế là bèn hỏi cô giúp việc kế bên: “Họ… đi lên rồi sao?”

Mỗi khi Cố Nhạc Thiên nhắc tới cha mẹ với người làm vẫn luôn dùng “họ” để thay vào. Hiển nhiên trong lòng cậu ta cũng rõ ràng cha mẹ không có bao nhiêu yêu thương sâu nặng với mình, nên dường như cậu ta cảm thấy mình không xứng, rất ít khi gọi “cha mẹ”.

Người làm nói: “Mới sáng sớm ông chủ đã ra ngoài rồi, bà chủ chưa dậy.”

Lạ lùng, không phải đôi vợ chồng mạnh mẽ này ngày nào cũng thức dậy rất sớm, ăn sáng xong lập tức đến công ty hào hứng cắn xé nhau sao?

Nhạc Thiên thầm nghĩ mình mới tới đã gây chuyện rồi.

Không có hai vợ chồng kia, ngay cả dũng khí kêu người làm chuẩn bị bữa sáng Cố Nhạc Thiên cũng không có, lại xoay người từ từ lên lầu, chợt đụng mắt với Tống Tùng Ức xuống lầu.

Nhạc Thiên nhìn thấy Tống Tùng Ức thì thoáng giật mình.

Tống Tùng Ức mặc một chiếc váy đuôi cá màu đen, mái tóc xoăn xõa tung hai bên tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, nguyên bộ vòng tai, dây chuyền, nhẫn rubi. Đây là trang phụ của một quý phu nhân vừa sang trọng vừa trang nhã, hoàn toàn có thể trực tiếp tham gia dự tiệc. Nhạc Thiên

Tống Tùng Ức cũng đang nhìn Cố Nhạc Thiên, ánh mắt của bà khi nhìn Cố Nhạc Thiên thì hơi nhiều hơn một chút hơi ấm so với Cố Đông Điền. Song cũng một tí tẹo như thế, khi mở miệng vẫn lạnh lùng như trước, “Cậu không thể ăn mặc cho sáng sủa lên chút à?”

Hôm nay Nhạc Thiên mặc đồ rất bình thường, áo sơmi vải lanh và quần tây thường, Cố Nhạc Thiên thích quần áo thoải mái. Cậu cúi đầu im lặng không nói lùi qua một bên.

Tống Tùng Ức nín giận nói: “Đi thay bộ nào gọn gàng vào, rồi đi xuống ngay!”

Nhạc Thiên: …không thì mình cũng chơi một cái đầm đen ha?

Cố Nhạc Thiên sẽ không phản kháng Tống Tùng Ức, cho dù Nhạc Thiên rất muốn bày trò nhưng vẫn ngoan ngoãn chọn một bộ tây trang màu đen được đặt làm riêng để thay.

Cơ thể Cố Nhạc Thiên gầy gò nhỏ người, bị tây trang cắt may vừa người bao vây lấy, cộng thêm việc cậu hơi khom lưng, không có một chút khí thế, lại trông càng có vẻ yếu đuối và nhút nhát.

Nên lúc Tống Tùng Ức nhìn thấy cậu đi xuống thì vẫn không hài lòng, nhưng không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, “Thẳng cái lưng lên.”

Nhạc Thiên chỉ hơi hơi ưỡn lên tí, sống lưng cứ như là không bao giờ thẳng lên được vậy.

Tống Tùng Ức mặc kệ cậu, trên vẻ mặt đầy ghét bỏ chê trách.

Nhạc Thiên không biết mình đứng bên cạnh Tống Tùng Ức để làm gì, cả hai người cùng mặc một cây đen. Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Có phải trong nhà có người chết đúng không? Chẳng lẽ nguyện vọng của tao được thực hiện? Cố Đông Điền ngủm rồi phải không?”

Hệ thống: “…” Đúng là một đứa con có hiếu.

Hai người không chờ quá lâu, trong sân đã loáng thoáng vọng đến tiếng xe.

Sắc mặt Tống Tùng Ức càng lúc càng lạnh, trên người phát ra áp suất thấp.

Nhạc Thiên đứng ở bên cạnh bà bắt đầu rảnh rỗi không có việc gì làm suy nghĩ xem bữa sáng ăn gì, thậm chí còn muốn ngáp một cái.

Tiếng cười nói từ vọng vào, một người trong đó là Cố Đông Điền. Giọng nói lạnh lùng tối hôm qua bây giờ lại đang cười, mà còn là cười to sang sảng, tâm trạng tốt không che giấu được. Một giọng nói cũng đang cười, thuần hậu lại dịu dàng, trầm thấp từ tính, Nhạc Thiên thoắt cái liền tinh thần, giọng hay như vậy chắc chắn là nam chính!

Nhạc Thiên: “Uây, hệ thống, có phải chương trình của mày có vấn đề ở chỗ nào không? Trực tiếp đưa nam chính tới cửa sao? Cảm ơn hú.”

Hệ thống bình tĩnh nói: “Không cần khách sáo.”

Tiếng bước chân cuối cùng cũng vào trong phòng.

Tuy rằng Nhạc Thiên rất muốn coi thử coi mặt mày nam chính thế nào, nhưng vẫn hết trách nhiệm đóng vai Cố Nhạc Thiên thích cúi đầu, buông thõng mặt chăm chăm nhìn mũi chân. Lúc này cậu mới phát hiện ra mình vẫn mang đôi dép màu xám nhạt, Tống Tùng Ức bên cạnh mang đôi giày cao gót màu đen. Hẳn trong lòng Tống Tùng Ức đang có tâm sự, nên ban nãy không để ý, Nhạc Thiên vội vàng rụt mũi chân hơi co bàn chân vào ống quần rộng.

“Tùng Ức, giới thiệu một chút, A Tùy.” Cố Đông Điền cười ha ha nói, trong ánh mắt lại đầy cảnh cáo với Tống Tùng Ức.

Trên khuôn mặt căng thẳng của Tống Tùng Ức lộ ra một nụ cười hào phóng, ý cười không đến đáy mắt, “A Tùy đã lớn vậy rồi, lần đầu dì gặp con, con còn là một đứa trẻ.”

Người thanh niên đứng bên Cố Đông Điền chỉ mặc áo sơmi trắng rất đơn giản với quần âu. Trên mặt nở nụ cười ôn hòa, gương mặt tuấn tú chói lóa như thần Mặt Trời: “Con chào dì Tống, mấy năm rồi không gặp, dì vẫn không già đi chút nào, vẫn xinh đẹp như thế.”

Tống Tùng Ức đã sắp không giữ được nụ cười vỗ nhẹ Cố Nhạc Thiên bên cạnh, “Nhạc Thiên, chào hỏi.”

Nhạc Thiên chậm rãi ngẩng đầu, trong khoảnh khắc đối diện với gương mặt tuấn tú của nam chính thì con tim nổi điện rộn ràng lên một cái, đẹp trai quá đi đẹp trai quá đi, song ánh mắt lại thoáng hoảng hốt né tránh như chú nai con, ngập ngừng nói: “Chào anh ạ.”

“Anh em ruột thịt với nhau cả, sao lại xa lạ thế,” Cố Đông Điền cất cao giọng nói, “Nhạc Thiên, đây là anh hai con, Cố Tùy, kêu anh hai đi.”

Nhạc Thiên khiếp sợ ngẩng đầu.

Tống Tùng Ức đã hoàn toàn làm mặt lạnh, lạnh nhạt nói: “Lớ ngớ ra đấy làm gì, kêu anh hai đi.”

Nhạc Thiên sắp khóc đến rồi…”Hệ, hệ thống…” Gì dậy mậy (2)?

Hệ thống dịu dàng nói: “Lớ ngớ ra đấy làm gì, kêu anh hai đi.”

Trong đôi mắt của cậu thanh niên xinh đẹp vẻ mặt đầy hoảng loạn gần như sắp trào nước mắt, Cố Tùy khẽ cười một tiếng trong lòng, là một bé thỏ trắng không biết gì cả à, đáng thương thật.

“Xin chào, anh là Cố Tùy, rất vui được gặp em,” Cố Tùy đưa tay ra, nở nụ cười nhạt, “Em trai của anh.”

__

(1) lâu lắm rồi mới được ăn như này: Nguyên văn là 太老吃了!

Không hiểu lắm, mà search cũng không ra nên đoán theo ngữ cảnh thôi @@ có gì mọi người sửa giúp tui với nha.

(2) Cái gì dậy mậy: Nguyên văn 搞咩啊?

搞咩 – là từ trong tiếng Quảng Đông, nghĩa là có nghĩa là cái gì hoặc chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play