*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cơn gió lớn thổi qua đỉnh núi tuyết, tầng tầng lớp lớp tuyết rơi xuống, đúng là ngọc điệp (1) bay đầy trời, bảo sao lại tên là núi Ngọc Điệp. Một tòa sơn trang màu trắng bạc giữa gió tuyết chịu đựng sự gột rửa từ gió giật/

Tuyết Vô Ngã và Nhạc Thiên đều mặc đồ trắng thuần, ẩn mình trong tuyết. Nhạc Thiên lạnh đến mức sắp run người lên, xem ra tập võ cũng không có tác dụng giữ ấm, ngó sang Tuyết Vô Ngã bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thầm nghĩ vẫn là do năng lực của mình không đến nơi đến chốn.

Thật ra Tuyết Vô Ngã cũng rất lạnh. Loại lạnh này đã khắc trong xương hắn, thậm chí hắn còn nhớ rõ mười ngón tay buốt đến đỏ bừng đã c ắm vào trong đất tuyết như thế nào, dùng cả hai tay hai chân từng bước một bò lên trên đỉnh núi tuyết như một con con thú hoang. Mỗi một bước đi tay chân đều chảy máu, dòng máu tươi đó nhanh chóng đóng băng lại, thế là hắn có một đôi tay máu cứng rắn.

Nhạc Thiên đang nằm đó quan sát sơn trang, bả vai bỗng nhiên bị Tuyết Vô Ngã ôm. Trong lúc cậu còn chưa kịp phản ứng thì môi đã bị Tuyết Vô Ngã hôn một cái, trên miệng của hai người đầy băng.

Nhạc Thiên kinh ngạc nhìn Tuyết Vô Ngã, trong lòng thoáng rung động, kéo Tuyết Vô Ngã qua hôn thật sâu, đối diện với kẻ địch mạnh thì sao chứ, chẳng lẽ có thể quan trọng hơn một nụ hôn ý hợp tâm đầu à?

Tuyết Vô Ngã ôm ngược lại Mạnh Nhạc Thiên, nhiệt liệt ôm hôn với cậu giữa trời đất ngập tràn băng tuyết. Nụ hôn này xua tan đi hơi lạnh trong tim hắn, những làn gió tuyết bao vây lấy hắn héo tàn đi từng cơn từng cơn một. Hắn có Mạnh Nhạc Thiên, quyết tâm dũng khí lớn hơn cả khi cầm kiếm lên.

“Tuyết ca, ” Nhạc Thiên thở hổn hển nâng khuôn mặt của Tuyết Vô Ngã lên, thì thầm, “Cho dù là ai, đến cùng thì chúng ta sẽ thắng thôi.”

Tuyết Vô Ngã thấp giọng đáp: “Ừm.”

Hai người ôm nhau một lúc, rồi nhanh chóng đứng dậy cùng nhau đi về phía sơn trang màu trắng bạc chẳng khác gì băng tuyết kia.

Trên sơn trang treo một tấm biển được khắc bằng băng, bên trên viết hai chữ —— “Tuyết trang”.

Cách khá xa lớp lớp gió tuyết, Nhạc Thiên không nhìn thấy rõ hình dáng sơn trang cho lắm, đi đến gần mới phát hiện ra sơn trang này cực kỳ tinh xảo hoa mỹ. Vách tường được xếp thành bằng gạch tuyết, bên trên phủ một lớp băng cứng, khắc họa phồn hoa như gấm, giang sơn trùng điệp, đủ thấy thiên hạ trong lòng người chủ.

Nhạc Thiên nói: “Tuyết ca, ngươi nói tay của sư phụ ngươi bị tàn phế.”

Tuyết Vô Ngã nói: “Đúng vậy.”

Nhạc Thiên nghĩ bụng chẳng lẽ chuyện tay sư phụ hắn bị tàn phế cũng là lừa gạt Tuyết Vô Ngã sao, thế thì Tuyết Vô Ngã cũng thảm quá rồi.

Đúng ngay lúc này, cổng tượng thành băng từ từ tự mở ra.

Nhạc Thiên: Đậu mớ cửa tự động.

“Bên ngoài gió lớn tuyết lớn, hai vị khách quý sao không vào uống một chén?”

Bên trong vang lên tiếng nói khàn khàn.

Nhạc Thiên nghiêng đầu cho Tuyết Vô Ngã một ánh mắt dò hỏi, Tuyết Vô Ngã lắc đầu một cái vô cùng nhẹ. Nhạc Thiên hiểu, ý của Tuyết Vô Ngã là đó không giống giọng của sư phụ hắn.

Hai người bước vào sơn trang, mới nhận ra bên trong trang như một thế giới khác. Gió tuyết bên ngoài bị ngăn lại hoàn toàn, gió xuân ấm áp hoa đào trắng bay bay, mặt đất được xây lên bằng bạch ngọc, suối nước nóng cuồn cuộn trong ao ngọc, mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Nhạc Thiên lập tức cảm thấy giá lạnh và mệt mỏi trên người mình biến mất hết cả.

Tuyết Vô Ngã cau mày càng chặt, sư phụ của hắn không phải là người thích h@m muốn hưởng lạc như vậy. Năm đó lúc hai người họ ở trên núi Ngưng Vũ thì chỉ ở trong một căn nhà đá, ăn mặc chi tiêu tất cả đều chỉ đủ miễn cưỡng ấm no mà thôi.

Nhạc Thiên thảnh thảnh thơi thơi nói: “Cho dù chủ nhân của sơn trang này là ai, thì ta đều quyết định sẽ kết giao bằng hữu với người đó.”

“Nhóc con này, ăn nói khéo quá.” Có người chậm rãi bước ra từ tán cây anh đào trắng. Vóc dáng người đó cao ráo song không vạm vỡ, trên người mặc trường bào trắng như tuyết, trên mặt mang một cái mặt nạ màu xanh ngọc, chỉ để lộ một đôi mắt như mây mù, bước đi ưu nhã tưởng như vũ cơ đang nhảy múa.

Tuyết Vô Ngã đã rút kiếm đề phòng, dù người này đi lại thoạt nhìn nhẹ nhàng, nhưng khi hai chân chạm đất thì khí tức nặng nề, trông cứ như là hoàn toàn không có võ công.

Nhạc Thiên cũng rất kinh ngạc, “Nữ nhân?”

Người đó khẽ cười, “Không hổ là Phi Thiên Đại Đạo từng duyệt vô số người, thật tinh tường.”

Nhạc Thiên liếc vội Tuyết Vô Ngã một cái, hoang mang nói: “Ngươi, ngươi không được nói lung tung, kiến thức của ta rất nông cạn.”

Tuyết Vô Ngã lẳng lặng quan sát người đi tới, chỉ cần hắn muốn, là hắn đã có thể giế t chết nữ nhân cách hắn mấy trượng trước mặt bằng một kiếm, không tràn ra dù một giọt máu.

Đôi mắt như mây mù chuyển về phía Tuyết Vô Ngã, trở nên vừa dịu dàng vừa mông lung, “Con tên là Tuyết Vô Ngã, đúng không?” Giọng nói của cô ta thay đổi, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng đến khó tin. Cô ta không nói gì thêm, chỉ cần đôi ba chữ đó thôi đã toát lên sự thân thiết sâu sắc, trên đời này không có ai nghe giọng của cô ta mà không thấy hai chân mình như nhũn ra.

Tuyết Vô Ngã không hề bị dao động, hỏi Nhạc Thiên: “Giết chứ?”

Nhạc Thiên chưa trả lời, cô gái đó lại cười khẽ một tiếng, giọng điệu u buồn nói: “Đều do ta cả, sao lại khiến tính tình con thành ra thế này.”

Dứt lời, cô gái đó từ từ nâng tay lên, tháo mặt nạ xanh ngọc xuống.

Con ngươi Nhạc Thiên phút chốc chấn động, người phụ nữ này trông giống Tuyết Vô Ngã đến mấy phần.

Nhạc Thiên từng nói với tướng mạo như Tuyết Vô Ngã, chỉ cần hắn chịu cười nhiều hơn một chút, thì bất kể là nam hay nữ gì cũng cam tâm tình nguyện chịu chết vì hắn. Nhưng người phụ nữ này thì không cần cười, có lẽ chỉ cần khẽ chau mày, ánh mắt thoáng sầu buồn tí thôi, là có thể giết người rồi.

Nhạc Thiên bật thốt lên: “Ngươi là tỷ tỷ của Tuyết ca?”

Cô gái kia nở nụ cười xinh đẹp, cây anh đào trắng bên cạnh tức khắc bị lu mờ ảm đạm. Cô ta hơi mím môi nói: “Mạnh công tử, ngươi thật sự rất giỏi làm người ta thích, chẳng trách đứa con trai của ta lại mê ngươi đến điên đảo thần hồn như thế.”

Nhạc Thiên phút chốc kinh hoàng… đậu mớ, đó là mẹ của Tuyết Vô Ngã đó hả?! Chị gái, quỳ xuống cầu cách bảo dưỡng bí truyền…

Tuyết Vô Ngã trông cũng phỉa chừng hai mươi, cộng thêm ngủ say mười lăm năm, thì mẹ của Tuyết Vô Ngã tính kiểu gì cũng phải năm mươi. Nhưng bây giờ trông bà ta lại kiều diễm động lòng nghiêng nước nghiêng thành như thiếu nữ mười tám đôi mươi.

Vừa liên tưởng đến tuổi của bà ta, lại đối diện với khuôn mặt đó, loại xinh đẹp này bỗng chốc có vẻ yêu dị đến đáng sợ. Nhạc Thiên không khỏi run lên, lặng lẽ nhích người sang bên cạnh Tuyết Vô Ngã, “Tuyết ca?”

Tuyết Vô Ngã nhìn khuôn mặt dịu dàng giống mình đến mấy phần, im lặng một hồi, mới chậm rãi nói: “Ta không có mẫu thân.”

Người đó im lặng nhìn Tuyết Vô Ngã, dịu dàng nói: “Con có.”

Tuyết Vô Ngã bình tĩnh hỏi: “Ngươi lấy cái gì để chứng minh?”

Bà ta nhẹ giọng nói: “Con nhìn mặt của ta, vẫn chưa rõ sao?”

Tuyết Vô Ngã nói: “Ngay cả tên của ta ngươi cũng không biết, sao dám nói là mẹ của ta?”

Bà ta khẽ thở dài, trong mắt dường như có ánh nước mắt, “Do phụ thân con – Vương Phất Phong đã chia rẽ mẹ con chúng ta.

Ba mươi lăm năm trước, Vương Phất Phong từng là kiếm khách tuyệt đỉnh thành danh trong chốn giang hồ. Ông ta có vẻ bề ngoài anh tuấn phóng khoáng lại sinh ra trong danh môn thế gia, là một con người mắt cao hơn đầu. Ông ta từng cho rằng mình là người đặc biệt nhất trong cõi đời này, mãi đến khi ông ta gặp được Tuyết Ngưng Vũ, ông mới biết rằng mình chẳng qua chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, sẽ vì tương tư một nữ nhân mà phát điên.

“Hắn xảy ra chút hiểu lầm với ta nên hận ta sâu sắc, rồi cướp con đi,” Tuyết Ngưng Vũ nức nở như muốn khóc, “Thương cho mẹ con chúng ta chia lìa nhiều năm như vậy, ngay cả tên của con ta cũng không biết được.”

Nhạc Thiên: Chẳng biết Tuyết Vô Ngã nghĩ như thế nào, nhưng cậu cảm thấy rất giả. Đàn ông dùng cả họ để đặt tên cho con trai của mình, người nào người nấy đều là simp vợ chúa hết, ví dụ như Mạc Tiêu Vấn, hoặc như Vương Phất Phong.

Trên mặt Tuyết Vô Ngã vẫn là vẻ bình tĩnh không suy chuyển, hờ hững: “Vì sao lại đuổi giết Mạnh Nhạc Thiên?”

Bàn tay lau nước mắt của Tuyết Ngưng Vũ dừng lại, ngước mắt lên nói: “Nếu như ta biết là con, thì ta sẽ không làm như vậy.”

Nghệ thuật đối thoại tránh né kiểu này đúng là đỉnh thật, Nhạc Thiên nói: “Nhạc mẫu đại nhân, ngươi tốn công tốn sức vì muốn lấy cái gương cổ trong tay ta, thật ra ngươi chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ đưa cho ngươi ngay.”

Tuyết Ngưng Vũ nhẹ giọng tiếp lời: “Cho ta một cái giả?”

Nhạc Thiên: …ú òa, mẹ chồng tui thông minh quá.

“Con ngoan, nếu như đã biết thân phận của con rồi, đương nhiên ta sẽ không làm khó dễ hai con nữa. Ta cũng không cần gương cổ làm gì, chỉ cần người một nhà chúng ta hòa hòa thuận thuận bên nhau, là ta đã đủ hài lòng rồi.” Hai tay Tuyết Ngưng Vũ ôm ngực, vẻ mặt tình chân ý thiết.

Nhạc Thiên liếc mắt nhìn Tuyết Vô Ngã một cái, Tuyết Vô Ngã chỉ nhìn Tuyết Ngưng Vũ, thần sắc trên mặt vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, thậm chí sát khí trên người cũng chưa từng thu lại nửa phần.

Dịu dàng trên mặt Tuyết Ngưng Vũ cũng dần dần lạnh, vòng eo uốn lượn cứng đờ, chầm chậm hỏi: “Con không tin?”

Tuyết Vô Ngã đáp: “Đúng.”

Tuyết Ngưng Vũ nhẹ giọng hỏi lại: “Vì sao?”

Tuyết Vô Ngã không đáp.

Vương Phất Phong cực kỳ hận khuôn mặt này của hắn, có lúc sẽ vô duyên vô cớ tát một bạt tai đến, trong ánh mắt đầy điên cuồng, vùi mặt hắn xuống đống tuyết lớp lớp thật sâu. Ngay khi hắn sắp nghẹt thở đã loáng thoáng nghe được tiếng gào thét của Vương Phất Phong, cũng đoán chừng được câu chuyện là như thế nào.

Khóe môi Tuyết Ngưng Vũ hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Vô Ngã, con hận ta, ta có thể hiểu được. Nhưng lúc đó ta cũng là thân bất do kỷ, phụ thân của con lại là kiếm khách mạnh như vậy, ta có cách gì chứ. Hắn ta là một kẻ điên, mấy năm qua con chắc chắn đã chịu rất nhiều vất vả, ta sẽ bù đắp lại cho con.”

“Không cần,” Tuyết Vô Ngã lạnh nhạt nói, “Ta không cần.”

Tuyết Ngưng Vũ khẽ lắc đầu, cúi đầu cắn môi nói: “Vốn dĩ ta còn rất hài lòng về con, tiếc là…” Dứt tiếng, khí thế quanh người Tuyết Ngưng Vũ biến đổi, nhẹ nhàng tháo áo bào trắng, trong áo choàng của bà ta cũng giấu một thanh trường kiếm. Bà ta mỉm cười nói: “Nam nhân không nhẫn tâm được như nữ nhân, do đó các ngươi đều không trở thành đệ nhất thiên…”

Chữ “hạ” vừa xong, trường kiếm trên tay Tuyết Ngưng Vũ đã kéo đến như sấm sét mưa rào. Nhạc Thiên lập tức bị gió kiếm quét rơi vào trong suối nước nóng, bắn lên bọt nước cao mấy trượng, Tuyết Vô Ngã thoáng thất thần, trên vai lập tức bị quẹt một vết thương.

Nhạc Thiên lau mặt đứng lên, nhanh chóng hô to: “Tuyết ca ta không sao!”

Lúc này Tuyết Vô Ngã mới chuyên tâm nghênh chiến.

Nhạc Thiên dứt khoát ngồi trong suối nước nóng, từ vị trí vàng quan sát hai người kiếm khách cực đỉnh giao thủ. Những lúc như thế nay cậu bảo vệ tốt bản thân không gây cản trở là sự hỗ trợ tốt nhất đối với Tuyết Vô Ngã rồi.

Tuyết Ngưng Vũ là một người phụ nữ thoạt trông như mây mù, nhưng kiếm khí lại cương phong bá đạo, cùng với Tuyết Vô Ngã cả hai đều là kiếm pháp cứng đối cứng. Tuyết Vô Ngã là kiếm khách một chiêu có thể nháy mắt giế t chết kiếm khách trong giang hồ, đấu với Tuyết Ngưng Vũ lại là có đến có trả không phân cao thấp, thậm chí gần sắp rơi xuống hạ phong.

“Vô Ngã, kiếm pháp của con học theo hắn ta, con không đấu lại ta đâu,” Tuyết Ngưng Vũ chiếm thượng phong, dần dần bắt đầu thong thả hơn, “Ta có bí mật của tất cả mọi người trong giang hồ, con có kiếm pháp không thua kém gì ta, hai mẹ con chúng ta liên thủ, đừng nói là cả võ lâm này, cho dù có bỏ thiên hạ vào túi, thì cũng là chuyện ngay trong tầm tay.”

Tuyết Vô Ngã nhíu mày không nói, kiếm chiêu hết sức dày đặc như tuyết bay đầy trời.

Tuyết Ngưng Vũ đã lộ ra ý cười, thấp giọng nói: “Con người Mạnh Nhạc Thiên tính phong lưu đến mức nào, con có chắc rằng y sẽ theo con cả đời, chỉ bảo vệ một mình con không? Chờ con già rồi, không còn anh tuấn không còn là đệ nhất thiên hạ nữa, con tưởng y sẽ buồn nhìn con lấy một cái sao?”

Sườn eo của Tuyết Vô Ngã lại trúng một kiếm.

Nhạc Thiên cuống lên, ôi đcm vầng hào quang nam chính chừng nào mới mở vậy? Vội vàng gào to: “Tuyết ca, đừng nghe lời bà ta, ta sẽ không bỏ ngươi!”

Tuyết Ngưng Vũ cầm kiếm, trên mặt là ý cười vừa khinh bỉ vừa thương hại, “So với cha của con, con hẳn là hữu dụng hơn một chút.”

“Ngươi vứt bỏ ông ta, cũng bởi vì ông ta không phải đệ nhất thiên hạ?” Tuyết Vô Ngã đón nhận mũi kiếm, hai thanh kiếm đụng nhau, phát ra tiếng reo leng keng đáng sợ, chấn động đến mức hai tai Nhạc Thiên đau nhói lên, không kiềm được bịt kín tai mình.

Tuyết Ngưng Vũ xảo quyệt dựa thế lùi về sau, nhếch môi nói: “Không phải, ta không cần hắn ta, là bởi vì hắn ta quá yếu.”

“Ngươi phế tay của ông ta.” Tuyết Vô Ngã cầm kiếm, hơi thở đã có phần bất ổn.

Tuyết Ngưng Vũ nâng kiếm cười nhạt nói: “Loại người như hắn ta không xứng để giữ hai tay.”

Tuyết Vô Ngã hít sâu một hơi, “Vì sao?”

Thần sắc Tuyết Ngưng Vũ lạnh lẽo, lại từ từ trở lại nhu hòa, “Vô Ngã, chuyện đã qua rồi đừng nên nhắc lại, con ngừng tay đi, tội gì phải tranh cãi với ta rồi lưỡng bại câu thương? Chờ ta nắm được thiên hạ, chia cho con một nửa giang sơn, có được không?”

Tuyết Vô Ngã thấp giọng cười khẽ, “Không cần, ngươi tự hưởng đi.” Hắn đã có điều hắn muốn!

Đó là một chiêu toàn lực của hai bên, không có mẹ con, không có thứ gì khác, chỉ có một màn đọ sức bằng tính mạng của hai kiếm khách!

Dưới ánh kiếm rọi đầy trời, Tuyết Ngưng Vũ đã hoảng hốt trong khoảnh khắc đó. Đầu óc của bà ta trống rỗng hoàn toàn, cảnh tượng từng chứng kiến cả đời này, mọi yêu hận mưu cầu đã qua tan rã như tuyết. Cổ họng bà ta rách toác, cuối cùng chỉ còn ngậm máu vùng vẫy một lúc, phát ra một tiếng mơ hồ, sau đó từ từ ngã xuống dưới gốc đào trắng.

Tuyết Vô Ngã cũng đồng thời ngã quỵ trên mặt đất, máu tươi tràn ra khóe môi, ho khan kịch liệt, kiếm trong tay từ từ rơi xuống…

Nhạc Thiên đã nhìn đến choáng váng, vội nhào tới đỡ lấy Tuyết Vô Ngã, “Tuyết ca!”



“Bốp!”

Tuyết Vô Ngã nghe thấy một tiếng vỡ truyền đến bên tai.

Kế đó là tiếng chửi của một nữ tử.

“Nhóc con khốn kiếp! Nhà còn được bao nhiêu cái bát cho đệ phá nữa hả, có tin ta thuốc chết đệ không!”

Rồi, một giọng nói vui tươi hoạt bát vang lên, “Đệ có cố tình đâu chứ, tỷ không thể giống mẹ ta, làm mấy cái bát trúc à?”

“Đệ nằm mơ đi, ta là mẹ đệ à?! Đệ qua đây cho ta, ta không đánh chết đệ không được mà!”

“Bỏ bỏ bỏ, tỷ đến đi, tỷ đến đi, tỷ đánh chết ta rồi, tỷ sẽ là iểu quả phụ há~!”

Vừa ồn ào vừa sinh động, khiến Tuyết Vô Ngã không nhịn được cười, thế là hắn cũng cười.

“Tuyết ca!” Nhạc Thiên nghe thấy tiếng Tuyết Vô Ngã ho khan, vội đình chiến với Lâm Phiên, “Phiên Phiên tỷ, mau tới đây xem thử đi.”

Lâm Phiên giận lườm cậu một cái, “Có chuyện là Phiên Phiên tỷ.”

Một tháng trước, Mạnh Nhạc Thiên mang theo Tuyết Vô Ngã trọng thương trở về núi Chung Minh, ôm bắp đùi Lâm Phiên một hơi nước mũi một hơi nước mắt. Nói là Tuyết ca chết rồi cậu cũng không sống nổi nữa, làm Lâm Phiên tức đến nỗi chỉ hận không thể cho cậu chết chung ngay lập tức.

Tức thì tức, Lâm Phiên vẫn lấy hết mọi năng lực của bản thân để chữa cho Tuyết Vô Ngã. Tuyết Vô Ngã bị thương rất nặng, bí pháp xác sống vốn không phải là một biện pháp trăm lợi không hại, Lâm Phiên cũng dám chắc chắn, chỉ có thể cố gắng thử một lần.

May là, Tuyết Vô Ngã vẫn tỉnh lại.

Hắn mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là Mạnh Nhạc Thiên, giống như đêm ấy bò ra từ trong quan tài, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy vui sướng trong lòng, “Mạnh huynh…”

Nhạc Thiên nhào tới hôn “chụt chụt chụt” lên mặt của Tuyết Vô Ngã như điên, nức nở nói: “Tuyết ca, ngươi làm ta sợ chết đi được.”

Ngày nào Lâm Phiên cũng phải nhìn Mạnh Nhạc Thiên hôn tới hôn lui lầm bầm lầu bầu quấn quấn quýt quýt với Tuyết Vô Ngã đang ngủ say, đã nhìn quen đến mức mắc ói từ lâu, giọng căm hận nói: “Đồ không có chí tiến thủ, tránh ra.”

Nhạc Thiên ngượng ngùng bò lên trên giường êm, lui vào bên trong, vẫn nhìn Tuyết Vô Ngã, dịu dàng hỏi: “Tuyết ca, ngươi thế nào rồi?”

Tuyết Vô Ngã cũng nhìn cậu, chỉ cảm thấy mình như đang mơ, “Ta… ưm…” Tuyết Vô Ngã rên lên một tiếng, ánh mắt rơi xuống tay Lâm Phiên. Trên tay Lâm Phiên đang cầm một cây kim châm, hờ hững nói: “Xin lỗi, đâm lộn chỗ.” Đồ xác sống đáng ghét, cướp tiểu sư đệ của mình, đâm, đâm chết hắn!

Sau khi Tuyết Vô Ngã tỉnh lại thì khôi phục rất nhanh, cao thủ như hắn, chỉ cần hắn bước qua được một hơi, coi như là sống tiếp.

Nhạc Thiên cũng không nhắc lại chuyện đã xảy ra trước đó, chăm sóc cho Tuyết Vô Ngã mỗi ngày, chờ Tuyết Vô Ngã khỏe lên nhiều rồi, thì nói vối Tuyết Vô Ngã: “Tuyết ca, ta muốn thoái ẩn.”

“Được,” Sắc mặt của Tuyết Vô Ngã còn hơi trắng, dịu dàng vuốt v e mái tóc dài của Mạnh Nhạc Thiên, “Ta đi theo ngươi.”

Vị kiếm khách thần bí kia chỉ xuất hiện một khoảng ngắn ngủi trong giang hồ rồi biến mất. Ngày Thiết Nguyệt Sương và Thiết Vô Nghi thành hôn thì nhận được một phần lễ, là một bức chân dung trông rất sống động, tranh vẽ cô và Thiết Vô Nghi đang dắt nhau.

Lâm Phiên phiền Mạnh Nhạc Thiên và Tuyết Vô Ngã muốn chết, dứt khoát chuyển sang một ngọn núi khác ở.

Nhà trúc trở thành chỗ trú ngụ của Mạnh Nhạc Thiên và Tuyết Vô Ngã.

Nhạc Thiên ngạc nhiên phát hiện, thì ra chân dung Mạnh Bồ là do Tuyết Vô Ngã vẽ.

Tuyết Vô Ngã có năng lực thấy rồi là không quên được, chỉ cần liếc mắt nhìn, là có thể vẽ lại người đó lên tranh không sai một li nào. Sau khi vẽ xong chân dung của Thiết Nguyệt Sương và Thiết Vô Nghi, thì Tuyết Vô Ngã bắt đầu hết sức tập trung vẽ chân dung cho Mạnh Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên nằm nhoài trên bàn trúc nhìn hắn vẽ tranh.

Kiếm của Tuyết Vô Ngã đang ghim một bên, người mặc áo bào trắng, một tay vẽ tranh, mặt mày anh tuấn tao nhã, thật sự như một văn nhân phong lưu.

“Được rồi.” Tuyết Vô Ngã để bút xuống.

Nhạc Thiên ghé đến xem. Mạnh Nhạc Thiên trong tranh mặc một bộ đoản đả cẩm tú đỏ thắm, bừng bừng khí khái tinh thần phấn chấn, Nhạc Thiên khen: “Tuyết ca ngươi giỏi quá, lần đầu vẽ chân dung cho ta đã vẽ đẹp như thế rồi.”

Tuyết Vô Ngã nhẹ giọng nói: “Ta đã vẽ trăm lần, ngàn lần ở trong lòng rồi.”

Nhạc Thiên thoáng chốc đỏ mặt, câu cổ của Tuyết Vô Ngã hôn chụt một cái lên gò má hắn, ánh mắt ngả ngớn nói: “Tuyết lang…”

Tuyết Vô Ngã cũng cười nhẹ, trở mình đè người lên giường trúc.

Sau khi vân thu vũ hiết, Nhạc Thiên nằm nhoài trên lồ ng ngực của Tuyết Vô Ngã, chỉ vào thanh kiếm lẻ loi bên cạnh nói: “Cây kiếm đó cắm được mấy ngày rồi, đáng thương quá, ở đây đâu đâu cũng có trúc cả, ngươi làm cho nó cái vỏ kiếm đi.”

“Lấy trúc làm vỏ, cũng được.” Tuyết Vô Ngã gật đầu nói.

Trong rừng trúc, Tuyết Vô Ngã bổ trúc làm vỏ kiếm, Nhạc Thiên cầm đoản đao làm sáo trúc, hai ba cái đã làm được một cây sáo trúc đơn giản, thổi ra toàn là giai điệu chói tai khó nghe, hù đám chim trong rừng trúc bay tán loạn. Cậu thổi một hồi thấy rất thú vị, rung đùi đắc ý chẳng còn biết trời đâu đất đâu, Tuyết Vô Ngã nhìn dáng vẻ vui tươi của cậu, im lặng khẽ mỉm cười.

Vỏ kiếm làm xong, Nhạc Thiên cầm cây sáo xoay xoay trong tay, hỏi: “Tuyết ca, thanh kiếm này của ngươi có tên không?”

Tuyết Vô Ngã lắc đầu.

Nhạc Thiên cầm vỏ kiếm qua, đao nhỏ loạch xoạch mấy lần trên vỏ kiếm đã khắc xong một chữ “Mang”.

Tuyết Vô Ngã liếc mắt một cái, “Mang giả, phong dã, rất tốt.”

“Ta biết ngay là Tuyết ca sẽ thích.”

Ba năm thấm thoát thoi đưa, Lâm Phiên đưa thiếp cưới tới trong tiếng chửi bậy.

Lúc Nhạc Thiên nhận được thiếp cưới thì đang chen chúc làm vằn thắn với Tuyết Vô Ngã trong phòng bếp nhỏ, Tuyết Vô Nhã gói, cậu phá. Bôi bột mì trắng phau lên mặt Tuyết Vô Ngã.

Lâm Phiên đứng ngoài cửa ra vào nhìn thấy, khóe miệng co giật, thầm nghĩ tặng nhóc con khốn kiếp này cho Tuyết Vô Ngã cô cũng coi như là không bị lỗ.

Ban đêm, hai người ăn một bữa sủi cảo ngon lành, khả năng nấu ăn của Tuyết Vô Ngã qua ba năm rèn luyện đã rất tốt rồi. Hai người nằm trên tầng ba của ngôi nhà trúc, tầng ba giót mát hơn, gió lạnh thổi qua, bức họa treo trên vách tường phát ra âm thanh nhỏ vụn.

Một tay Nhạc Thiên đệm dưới cổ, vắt một chân lên nói: “Tuyết ca, ngày nào ngươi cũng vẽ ta, có chán không?”

Tuyết Vô Ngã nghiêng mặt sang bên, “Không chán, dung mạo ngươi đẹp.”

Nhạc Thiên chậc một tiếng, lườm một cái, người lại đè lên, Tuyết Vô Ngã nhanh chóng đỡ cậu, mặt mỉm cười, “Là thật mà.”

Nhạc Thiên xùy xùy nói: “Ngươi tính lừa ta cũng khen ngươi tuấn tú đúng không?”

Tuyết Vô Ngã cười nhạt không nói, nhướng mày, gương mặt tuấn tú dưới ánh trăng chẳng khác nào chạm ngọc. Nhạc Thiên cúi người khẽ cắn lên môi hắn, thấp giọng: “Tuyết ca, ở trong lòng ta, ngươi là người tốt nhất thiên hạ.”

Cả đời này Tuyết Vô Ngã cũng sẽ không quên mấy cái chớp mắt đó.

Bóng cây từ trên trời đổ xuống, đêm trăng quan tài nhỏ máu thành nghiện, còn có… còn có rất nhiều rất nhiều. Khoảnh khắc cuối cùng của hắn và Mạnh Nhạc Thiên là ở trong rừng trúc nhỏ.

Mạnh Nhạc Thiên nằm trên trúc xanh, thổi cây sáo đơn sơ, khúc nhạc lạc điệu ý cười nhẹ nhàng. Tuyết Vô Ngã đứng dưới trúc vẽ chân dung cậu, sau đó Mạnh Nhạc Thiên đột nhiên ngã xuống, Tuyết Vô Ngã theo bản năng quăng bút vươn tay đón cậu.

Hắn đón được.

Song cũng không đón được.

Lâm Phiên vừa mới tân hôn được bảy ngày, đã giật mình hết hồn khi thấy Tuyết Vô Ngã tìm tới cửa.

“Chuyện này…” Lâm Phiên kiểm tra mạch đập, sắc mặt kinh hoàng, “Sao đệ ấy không còn mạch tượng?”

Vẻ mặt Tuyết Vô Ngã bình tĩnh, “Ta cũng không biết.”

Lâm Phiên vốn đang kinh hoảng không thôi, nhưng sự bình tĩnh của Tuyết Vô Ngã đã động viên cô một cách lạ lùng, Tuyết Vô Ngã nói: “Ta cũng không có mạch tượng.”

Lâm Phiên biết hắn do dùng bí pháp xác sống, nên hỏi: “Nguôi dùng phương pháp xác sống với đệ ấy?! Ngươi điên rồi sao?!”

Tuyết Vô Ngã lẳng lặng nói: “Ta chưa từng dùng.”

Lâm Phiên cũng sững sờ, cùng vị phu quân Thần y của mình hai người liên hợp xem bệnh hai ngày, cuối cùng có được kết luận —— Mạnh Nhạc Thiên chết rồi.

Tuyết Vô Ngã nghe thấy kết quả đó, nét mặt không có gì thay đổi, chỉ yên lặng ôm Mạnh Nhạc Thiên rời đi.

Bởi vì quá mức khiếp sợ, sau khi Tuyết Vô Ngã rời đi, Lâm Phiên mới hoảng hốt nghĩ: Mạnh Nhạc Thiên… tiểu sư đệ của cô… chết rồi?

Trong căn phòng trong rừng trúc, Tuyết Vô Ngã đặt Mạnh Nhạc Thiên vẫn như người sống xuống, yên tĩnh ngồi đó nhìn cậu, thấp giọng nói: “Ta biết ngươi không chết.”

Mạc Tiêu Vấn là Quỷ Y, chắc chắn là ông đã làm gì đó với Mạnh Nhạc Thiên, hoặc có lẽ là bí pháp xác sống của hắn đã ảnh hưởng tới Mạnh Nhạc Thiên. Tuyết Vô Ngã miên man suy nghĩ, ngồi trước giường một tay kéo bàn tay đã lạnh lẽo của Mạnh Nhạc Thiên, cúi người lẩm bẩm: “Ta biết ngươi chắc chắn không chết…”

Qua mấy ngày sau, Lâm Phiên mới có dũng khí đến nhà trúc tìm người, tìm khắp nhà trúc cũng không phát hiện bóng dáng ai, kinh hoàng kêu réo: “Tuyết Vô Ngã, ngươi đi ra cho ta!”

“Phiên Phiên,” Phu quân thần y của Lâm Phiên theo cùng đứng sau lưng cô, cau mày nói, “Nàng đến xem.”

Trong rừng trúc, trúc xanh bị chặt xiêu vẹo, một cái quan tài bằng trúc im lặng nằm đó.

Lâm Phiên khiếp sợ há môi, bàn tay run run đẩy nắp quan tài trúc ra, bên trong là Tuyết Vô Ngã và Mạnh Nhạc Thiên. Tuyết Vô Ngã đang ôm Mạnh Nhạc Thiên rất chặt, trên mặt vẫn còn đọng ý cười.

Trong quan tài trúc còn để lại một phong thư.

“Lâm Phiên, Nhạc Thiên chắc chắn không chết, có lẽ đệ ấy đã biến thành xác sống, cuối cùng sẽ có một ngày, đệ ấy hồi tỉnh, mà ta sẽ luôn luôn ở bên đệ ấy.”

Lá thư trong tay Lâm Phiên rơi xuống đất, tan vỡ nói: “Tuyết Vô Ngã, ngươi điên rồi, bí pháp xác sống sử dụng lần thứ hai sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa!” Lâm Phiên ngã quỵ trên đất đau thương khóc nức nở.

“Đừng khóc, Phiên Phiên,” Phu quân đỡ lấy cô, “Có lẽ hắn cũng biết mình không thể tỉnh lại được nữa…”

Hắn cười, hoặc chăng chỉ là đang tự dối mình, dối mình rằng người ấy không chết. Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, hắn bỗng nhiên mở mắt ra, người ấy sẽ ở bên cạnh cười với hắn, vừa vui vẻ vừa rạng rỡ…

__

(1) ngọc điệp: 玉蝶, hình như là sen đá, search gg ra này:



__

Hồi đầu tui không có ấn tượng gì với thế giới này hết, đọc đúng 1 lần rồi lướt qua thế giới khác, tới lúc edit phải đọc lại thì bị ngỡ ngàng không hiểu sao hồi đó lại không thích. Char dev của voi con trong thế giới này với tui là quá xịn, đúng kiểu nhân vật kiếm hiệp giang hồ, ranh ma nhưng trượng nghĩa, phóng khóng nhưng mà chu đáo, đã hết lòng rồi là không bao giờ hối hận.

Quá khứ của Tiểu Tuyết Tuyết không rõ ràng nhưng chắc chắn là không vui, mãi đến khi mở mắt sau 15 năm ngủ say mới thật sự thấy mình “sống”. Gần 40 năm cuộc đời nhưng chỉ có 3 năm bên người yêu là thật sự hạnh phúc. Thương nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play