Diêm Chức Vân nấu cơm cho Nhạc Thiên xong rồi mới đi, hắn phải đi làm, trước 1 giờ chiều phải đến studio. Lần trước làm hỏng của Nhậm Tinh, nên lần này hắn tự mình ra tay, không thể nuốt lời được nữa.

Hai người tạm biệt ngay cửa ra vào, dính sát rạt hôn tới hôn lui mấy lần, Nhạc Thiên treo mình trên cổ hắn, nhỏ giọng hỏi: “Anh Diêm, sau khi tan việc rồi anh còn quay lại không?”

Diêm Chức Vân ôm cậu vỗ nhè nhẹ lên eo cậu, “Tan làm xong anh sẽ về ngay, buổi tối muốn ăn gì anh mua mang về.”

Nhạc Thiên: “Chưa nghĩ ra, nghĩ ra rồi em nhắn cho anh.”

Diêm Chức Vân gật đầu, “Được, đừng quên kết bạn lại.”

Mặt Nhạc Thiên ửng đỏ, “Anh gửi lời mời lại cho em, em sẽ không từ chối.”

Diêm Chức Vân xoa xoa mái tóc vàng của cậu, “Được rồi, anh đi làm đây.”

Khuôn mặt bé nhỏ của Nhạc Thiên tủi thân vô cùng, “Dạ, nhưng mà anh đi làm rồi có còn thích em không?”

Diêm Chức Vân bật cười, bất đắc dĩ nâng mặt Minh Nhạc Thiên lên, khẽ cắn một cái lên mặt cậu, có điều không để lại dấu, thì thầm: “Chuyện này thì khó nói lắm.”

Chưa kịp chờ cho Nhạc Thiên nổi giận trở mặt, Diêm Chức Vân đã cười nói: “Không chừng còn thích hơn bây giờ nữa.”

Khuôn mặt đo đỏ do giận dỗi của Nhạc Thiên phút chốc chuyển thành ngượng ngùng, Diêm Chức Vân nhìn thấy cậu trở mặt cũng thích, hôn mạnh một cái lên trán cậu, “Được rồi, anh thật sự phải đi làm rồi, đi trễ sẽ làm lỡ việc, em ở nhà nhớ ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, biết không?”

Nhạc Thiên từ từ gật đầu.

Diêm Chức Vân: “Anh đã đếm số kem trong tủ lạnh rồi, tổng cộng sáu cây, không được ăn cây nào hết.”

Nhạc Thiên: “…anh nhanh đi làm đi…” Hẹn gặp lại, từng yêu.

Diêm Chức Vân mua một cái sandwich ở dưới lầu rồi mới chạy đến studio, mặt mày hớn hở chào hỏi với tiếp tân một tiếng. Tiếp tân đã nhìn thấy Diêm Chức Vân áp suất thấp chừng mấy ngày nay, bị Diêm Chức Vân đột nhiên hỏi thăm một tiếng mà sợ cứng cả người.

Mẫn Lượng đang ngồi trước máy tính kiểm tra lại ảnh thiết kế bối cảnh 3D của hôm nay, bỗng nhiên vai bị người nào đó vỗ một cái. Mẫn Lượng cau mày vẻ mặt nghiêm nghị quay sang, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Diêm Chức Vân giật mình, “Boss Diêm?!”

Diêm Chức Vân khom người lăn chuột mấy lần, “Cũng được đấy.”

Mẫn Lượng rúc một bên, ngơ ngác nhìn Diêm Chức Vân, sau khi ánh mắt dừng ở dấu răng trên mặt hắn. So với bị hai răng cửa in lên rõ ràng lần trước thì hơi có cảm giác buồn cười hơn, dấu răng lần này như là có người cắn nhẹ một cái lên trên đó, lúc ngoạm cắn chắc chắn là vô cùng quyến rũ cháy bỏng mê người. Nếu không thì tại sao có thể khiến cho boss Diêm cười đến dập đờn sóng xuân như thế chứ?

Mẫn Lượng nhỏ giọng hỏi: “Làm lành với Minh tiên sinh rồi sao?”

Diêm Chức Vân liếc hắn một cái, hờ hững đáp: “Ừm.”

Mẫn Lượng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng lên vẻ mặt vui vẻ như trút được gánh nặng, “Anh Diêm, anh không biết dạo gần đây anh kinh khủng khiếp đến mức nào đâu, cuối cùng thì cũng coi như giơ tay xua mây thấy ánh trăng, chị dâu cháy vậy, anh chịu khó nhịn chút đi.”

“Chị dâu?” Diêm Chức Vân nhướng mày.

Mẫn Lượng thầm nghĩ: Nguy rồi, bất cẩn nói ra xưng hô dành cho Minh Nhạc Thiên ra miệng rồi, quến mất hai người họ vẫn còn chưa công khai, không muốn để người khác biết.

Đang lúc Mẫn Lượng do dự có nên nói xin lỗi hay không thì Diêm Chức Vân đã như không có chuyện gì xảy ra quay mặt sang, “Rất tốt.”

Mẫn Lượng: …ú òa, tiết tấu này là muốn công khai rồi.

Trong cái giới này của bọn họ thì dị tính luyến đồng tính luyến song tính luyến gì cũng có, từ lâu Mẫn Lượng đã không thấy kinh ngạc, hắn tin rằng những người khác cũng không khác gì mấy, hẳn là độ bao dung đều rất cao. Trước đó hắn cũng không hiểu vì sao Diêm Chức Vân không muốn công khai, chắc là do Minh Nhạc Thiên có chỗ khó, không chừng cãi nhau là vì chuyện đó, Mẫn Lượng tự cho là mình tìm ra được chân tướng, hết sức thoả mãn.

1 giờ chiều, Diêm Chức Vân đúng giờ xuất phát, trước khi lên xe nói với Mẫn Lượng: “Cậu lái xe đi.”

Mẫn Lượng hơi giật mình, hưng phấn nói: “Thật sao?! Cảm ơn boss Diêm!” Hắn thèm khát chiếc xe việt dã ngầu đét này của Diêm Chức Vân từ lâu lắm rồi.

Diêm Chức Vân gật đầu lên xe, lấy điện thoại ra gọi điện cho Minh Nhạc Thiên.

Mẫn Lượng đắc ý cài dây an toàn lái xe, vừa khởi động xe lập tức nghe thấy Diêm Chức Vân ngồi bên trầm giọng hỏi một câu —— “Lại ngủ nữa?”

Mẫn Lượng bị sự dịu dàng trong giọng nói của Diêm Chức Vân tấn công suýt chút nữa không cầm chắc được tay lái.

Chẳng trách cho hắn lái xe, thì ra là muốn gọi điện thoại tâm sự với chị dâu hu hu hu, hắn chỉ là một công cụ hình người thôi!

“Đỡ hơn chút nào chưa? Vẫn khó chịu sao?”

“Cổ họng còn đau không? Buổi tối mang chút thuốc về cho em uống.”

“Đã nghĩ ra được muốn ăn gì chưa?”

Mẫn Lượng: …lạy ông trời cho hắn bị điếc đi, hắn không chịu nổi nữa.

Mẫn Lượng ngồi nghe Diêm Chức Vân nói chuyện với Minh Nhạc Thiên ít nhất phải nửa tiếng, hắn nghe mà muốn xuất huyết não, chủ đề nói chuyện lại khá là bình thường, dù sao thì thoạt nghe chỉ là một vài chuyện vặt vãnh. Gì mà buổi trưa ăn bao nhiêu, uống nước chưa, ở nhà có lạnh có nóng không, chủ đề càng không có gì khó ở như thế lại càng khiến Mẫn Lượng nghe mà nước mắt rơi ngập trong lòng.

Sau khi cúp điện thoại, Diêm Chức Vân ngồi trên ghế phụ gửi wechat, được một lúc lại cười một tiếng, Mẫn Lượng đã bắt đầu hoài niệm Diêm Chức Vân áp suất thấp của mấy ngày trước.

Giờ chỉ có sợ, sợ hết sức.

Sau khi đến nơi, Diêm Chức Vân mới cất điện thoại mình vào, vẻ mặt nghiêm túc, cứ như là cái người mặt mày cười nhộn nhạo trên xe không phải là hắn vậy.

Lần trước ồn ào trong nhà kính không được vui vẻ, nên lần này Diêm Chức Vân thay đổi phong cách hoàn toàn. Địa điểm là một gò núi hoang vu, Nhậm Tinh vừa nhìn thấy ảnh thiết kế bối cảnh là hài lòng ngay, Mẫn Lượng phút chốc thấy mặc cảm không bằng, nhà kính hắn chọn lần trước Nhậm Tinh thực ra không ưng lắm nhưng vẫn đồng ý phần lớn là vì nể mặt Diêm Chức Vân.

Người của studio đến trước đã bắt đầu chuẩn bị rồi, đang chỉnh lại đèn chiếu.

Diêm Chức Vân điều phối ngay hiện trường, thong dong đứng giơ tay chỉ huy, điềm đạm đến mức như là hai con người hoàn toàn khác với cái người nói “không được đá chăn” trên xe vậy.

Đất cát ở đằng xa tung bay, xe của Nhậm tinh đến, Diêm Chức Vân tự mình đi đến đón.

Người xuống xe đầu tiên là Nhậm Tinh, Diêm Chức Vân chào hỏi với cô, “Cô Nhậm.”

Nhậm Tinh cũng gật đầu rất khách sáo, “Chào buổi chiều Diêm tiên sinh, giới thiệu với anh đại diện mới của tôi.”

Cô gái đi theo sau lưng Nhậm Tinh xuống xe, có khuôn mặt con lai tinh xảo, mái tóc đỏ sáng lóa, đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm, ngẩng đầu hơi kiêu ngạo, xinh đẹp át luôn cả nhân vật chính, thái độ càng kiêu kỳ hơn cả Nhậm Tinh nữa, “Chào anh, tôi là đại diện mới của Nhậm Tinh, anh có thể gọi tôi là Annie.”

“Chào cô Annie.” Diêm Chức Vân lạnh nhạt nói.

Mẫn Lượng vừa hết bận mặt mày xám xịt đi qua suýt chút nữa đã bị Annie bên cạnh Nhậm Tinh chói mù cả mắt, trong lòng gào lên một câu, đậu má, tiên nữ!

Annie thoạt nhìn không quá lớn, đứng bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện với Nhậm Tinh, hình như còn có ý kiến với bối cảnh của Diêm Chức Vân, nói thẳng: “Chủ đề đúng là tốt thật, có điều phối màu đơn điệu quá, vàng xám đỏ nặng nề quá, thêm chút màu xanh lam đi, đúng lúc hôm nay đẹp trời, chỉnh ánh sáng lại một chút, thêm bầu trời vào.”

Nhậm Tinh gật đầu, dường như rất đồng ý với ý kiến của Annie, mỗi một câu mà Annie, cô đều gật đầu một cái.

Annie lấy iPad ra, đưa thiết kế mà cô đã sửa lại cho Diêm Chức Vân, Diêm Chức Vân lật xem thử, gật đầu, “Được.” Cầm iPad trong tay đưa qua cho Mẫn Lượng, “Sửa lại theo trên đây đi.”

Mẫn Lượng nhìn thoáng cũng cảm thấy rất sáng mắt, tâm phục khẩu phục nói: “Được, sửa ngay.”

Nhậm Tinh khẽ cười, nói với Diêm Chức Vân: “Sao nào, Diêm tiên sinh, người đại diện mới của tôi được chứ, thông thạo mọi kỹ năng luôn đó.”

Diêm Chức Vân gật đầu, nở nụ cười lịch thiệp, “Đúng là rất xuất sắc, chúc mừng cô Nhậm.”

Buổi chụp hình lần này rất thuận lợi, người đại diện của Nhậm Tinh đúng là rất có năng lực, Mẫn Lượng khen không dứt miệng, so với tên đại diện khốn kiếp trước đó thì thật sự là một người trên trời một người dưới đất.

Nhậm Tinh rất vui vẻ chào tạm biệt vối Diêm Chức Vân, hỏi lần nữa: “Người bạn của anh đã suy nghĩ thế nào rồi? MV của tôi sắp bắt đầu quay rồi.”

Diêm Chức Vân đã quên mất chuyện đó rồi nhưng thật ra trong lòng hắn cũng không muốn Minh Nhạc Thiên tham gia quay MV gì cả, cái giới này quá sâu, hắn lo Minh Nhạc Thiên sẽ gặp chuyện, bèn thấp giọng nói: “Cậu ấy còn đang suy nghĩ, tối tôi sẽ có câu trả lời chắc chắn cho cô.”

Annie mới xác nhận xong xuôi với Mẫn Lượng bước lên trước, nghe thấy hai người nói chuyện MV, hỏi Nhậm Tinh: “Chị Tinh định tìm ai quay MV?”

Nhậm Tinh nói: “À, một người bạn của Diêm tiên sinh, cũng là con lai giống như em ấy, anh ta có một người bạn tóc vàng, rất hợp với hình tượng yêu tinh trong lòng chị.”

Annie hơi trợn mắt lên, “Chị Tinh muốn tìm con lai sao không nói với em, bạn bè em toàn là con lai cả, còn tóc vàng… em có người bạn, cậu ta là diễn viên múa ba-lê, khí chất rất tốt.”

Nhậm Tinh cảm thấy hứng thú, chủ yếu là do nghe thấy mấy chữ diễn viên múa ba-lê, “Có thật không? Vậy thì em thử hỏi giúp chị xem, để chị gặp mặt trước rồi nói tiếp.”

Hai người nói chuyện khí thế, Diêm Chức Vân lặng lẽ lên tiếng: “Trong nhà tôi có người bị bệnh, tôi về trước.”

“Được, tạm biệt Diêm tiên sinh.”

“Hẹn gặp lại Diêm tiên sinh.”

Hai người lần lượt chào tạm biệt với Diêm Chức Vân, Nhậm Tinh vô cùng hưng phấn hỏi Annie có ảnh chụp bạn của cô không, Annie lấy điện thoại ra. Diêm Chức Vân nhìn thoáng qua hai người, đi thẳng đến xe mình, hắn bảo Mẫn Lượng đi xe của studio về, hắn phải tan làm sớm về nhà.

Diêm Chức Vân về nhà trước lấy ít quần áo để thay và đồ dùng hàng ngày, rồi đến siêu thị gần nhà Minh Nhạc Thiên mua đồ ăn rồi mới lên lầu.

Thang máy vừa mở ra, Minh Nhạc Thiên đã đứng ngay cạnh cửa chờ hắn, dang rộng hai cánh tay, kích động háo hức muốn ôm hắn.

Diêm Chức Vân bước nhanh mấy bước, mỉm cười để Minh Nhạc Thiên bật nhảy vào lòng hắn, Minh Nhạc Thiên hình như rất thích tư thế giống như gấu Koala này, hôn chụt một cái vào chỗ dấu răng trên mặt hắn, “Hôm nay có ai hỏi tại sao trên mặt anh có dấu răng không?”

Diêm Chức Vân đi vào trong nhà trước, dùng chân đóng cửa lại, “Không ai hết, bọn họ không dám.”

Vẻ mặt Nhạc Thiên nhất thời đầy tiếc nuối.

Diêm Chức Vân thấy cậu ủ rũ, khẽ cười nói: “Hỏi rồi.”

“Ò, vậy anh trả lời sao?” Nhạc Thiên lại trở nên hưng phấn.

Diêm Chức Vân thả đồ hai tay đang xách xuống, cánh tay lại theo thói quen bế đỡ cậu, “Trả lời sao? Nói thật thôi.”

Nhạc Thiên hỏi tiếp: “Nói thật như thế nào?”

Diêm Chức Vân: “Bọn họ hỏi anh, anh Diêm, cái này ai cắn vậy? Anh nói, chị dâu mấy cậu cắn.” Giọng điệu hắn giống y như thật, chọc cho Nhạc Thiên cười gục trên vai hắn, nhỏ giọng mắng: “Nói lung tung.”

Diêm Chức Vân cũng cười theo, “Không tin cũng được, xuống đi nào, phụ anh mang vào đi, nhanh nấu cơm thôi.”

Nhạc Thiên nhảy xuống, ngập tràn sức sống, rõ ràng là bệnh đã đỡ đi nhiều, xách một cái túi bên cạnh lên vừa lục xem vừa nói, “Mua nhiều thế,” Rồi thuận miệng hỏi, “Anh mang gì trong balo vậy, còn phải làm việc sao?”

Diêm Chức Vân xách lên một cái túi khác lên, đổi dép, “Quần áo để thay.”

Bàn tay đang lục lọi của Nhạc Thiên dừng lại, Diêm Chức Vân tiện tay quăng balo lên ghế salon, một tay còn lại xách túi đồ bỏ lên đảo bếp, nói với Minh Nhạc Thiên đang sững sờ: “Lo nghĩ gì đó, qua đây rửa rau.”

Nhạc Thiên cúi thấp đầu, cũng xách túi bỏ lên đảo bếp, đứng bên cạnh Diêm Chức Vân đỏ mặt thỏ thẻ nói: “Anh Diêm, anh định sống chung với em hả.”

Diêm Chức Vân cởi áo khoác ra vắt sang bên, xắn tay áo lên, hai tay chống trên đảo bếp làm bằng đá cảm thạch, trầm giọng nói: “…đẹp mặt em chưa.”

“Diêm Chức Vân!” Nhạc Thiên lập tức lộ ra bộ mặt hung dữ đích thực.

Diêm Chức Vân hơi nhếch môi cười khẽ, nghiêng mặt ghé đến gần, Minh Nhạc Thiên đang hung dữ không kiềm được chu môi lên, Diêm Chức Vân hôn chụt một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi cậu, thấp giọng nói: “Em đang bệnh, tạm thời ở lại chăm sóc em hai hôm, chờ em khỏi bệnh rồi tính tiếp.”

Nhạc Thiên muốn nói bây giờ cậu đã khỏe rồi, không cần đến hai ngày đâu.

Diêm Chức Vân lấy thịt bò tươi trong túi ra, “Em là con lai, chắc cũng có nhiều bạn bè là con lai lắm nhỉ.”

Nhạc Thiên đáp: “Đúng rồi, anh hỏi chuyện đó làm gì?”

Diêm Chức Vân: “Hôm nay anh gặp một cô gái là con lai, hình như có biết em đấy.”

Nhạc Thiên hiếu kỳ hỏi: “Trông như thế nào?”

Diêm Chức Vân: “Tóc đỏ, mắt màu xanh lục.”

Sắc mặt Nhạc Thiên lập tức thay đổi, Diêm Chức Vân nhìn ra được, tay đang cầm đồ ngừng lại, “Em có quen à?”

Nói dối trước mặt Diêm Chức Vân đồng nghĩa với việc tìm đường chết, Nhạc Thiên hơi do dự, cúi thấp mặt nhỏ giọng nói: “Quen.”

Diêm Chức Vân định lấy hết nguyên liệu nấu ăn ra, song ánh mắt lom lom nhìn Minh Nhạc Thiên đang cúi đầu, qua mãi một lúc, mới thản nhiên hỏi: “Bạn gái cũ?” Hắn có thể cảm giác được bầu không quanh người Minh Nhạc Thiên không đúng.

Nhạc Thiên không nói gì.

Diêm Chức Vân xem như cậu cam chịu, một tay vỗ nhẹ lên bờ vai của cậu, “Không sao, anh không phải kiểu người hẹp hòi như thế.”

Khóe miệng Nhạc Thiên co giật, chỉ sợ lòng dạ anh không rộng lượng được như thế.

Diêm Chức Vân ôm ôm cậu, cúi đầu dùng gò má mình cọ khẽ vào gò má bị mái tóc vàng che phủ của Minh Nhạc Thiên, dịu giọng hỏi: “Sao vậy? Không vui sao? Anh nói thật mà, không sao cả, anh không để ý chuyện quá khứ của em, ai mà chẳng có một hai người yêu cũ.”

Nhạc Thiên lập tức ngẩng đầu, túm được gót chân trong lời nói của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh có bao nhiêu?”

Khóe môi Diêm Chức Vân muốn nhếch lên, nhưng bị hắn gắng gượng dằn xuống, nâng mặt Minh Nhạc Thiên lên, trán kề trán với cậu bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc hỏi: “Ghen à?”

Nhạc Thiên yên lặng không nói, con ngươi tròn tròn trợn lên lườm hắn.

Cuối cùng Diêm Chức Vân cũng phải bật cười, “Không có,” Diêm Chức Vân cúi đầu hôn lên môi cậu, ngước mắt lên nhìn cậu thật sâu, “Chỉ có em thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play