Thế nào là yêu đương? Diêm Chức Vân chưa từng thử, chỉ cảm thấy mắt cứ dõi theo người mình thích mãi không dứt ra được, bế bồng cậu như ôm một cục mây nhẹ bẫng, chỉ lo cậu đột ngột bay đi mất. Thế là cứ hết lần này đến lần khác hôn lên đôi gò má mềm mại của cậu, hàng mi dày cùng với đôi môi như cánh hoa, vừa càn rỡ vừa nồng cháy, mê mẩn như trời đất quay cuồng.

Không khí quanh người như một nồi nước đang lăn tăn sôi, nhiệt độ càng ngày càng cao, cả hai cũng càng lúc càng sát vào nhau, âm thanh nhỏ vụn truyền ra từ môi lưỡi của hai người. Diêm Chức Vân khẽ áp vào mặt Minh Nhạc Thiên, nói giọng khàn khàn: “Anh nấu cơm cho em nhé, muốn ăn cái gì?” Đây chắc hẳn là một trong những lời tình cảm hay nhất mà đàn ông nói được.

Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Đau cổ họng, muốn ăn cháo.”

Diêm Chức Vân cúi đầu hôn một cái lên trán cậu, “Chờ anh.” Cánh tay hơi dùng sức nâng cậu, nửa bế cậu đặt lên giường trong phòng ngủ.

Nhạc Thiên tưng lên hai cái trên chiếc giường mềm mại, bị Diêm Chức Vân đ è xuống giường hôn một cái, trầm giọng cười trêu: “Cục cưng, em bị cảm rồi, nhớ đắp chăn dày một chút.”

Nhạc Thiên nghẹn đỏ mặt, rút cái gối dưới người mình đập hắn một cái, “Sao anh lại bắt chước anh em…”

Diêm Chức Vân cười khẽ chụp cái gối, tung chăn lên quấn cậu lại, “Chờ anh.”

Nhạc Thiên thoải mái nằm trên giường, đắc ý nói với hệ thống: “Ây da, có người nấu cơm cho đã thật đấy.”

Hệ thống: …cái loại có mắt như mù giống Diêm Chức Vân này không bằng chôn luôn cho rồi, dù sao cũng hết thuốc chữa.

Diêm Chức Vân ra đời một mình xông xáo luyện được tay nghề nấu ăn, nhưng đúng như lời Tề Tiêu nói, bây giờ hắn rất ít khi xuống bếp, số lần xuống bếp có thể đếm được trên đầu ngón tay trong năm nay thế mà đều là vì cùng một người.

Có lẽ từ sâu xa duyên phận của hai người đã sớm được quyết định.

Diêm Chức Vân cúi đầu vừa lắc đầu vừa cười, vừa thấy bất đắc dĩ lại vừa cảm thấy trong lòng mình ngập tràn một làn khí nhè nhẹ, trái tim như muốn lập tức bơi đi, môi hơi mấp máy cuối cùng vẫn không ngăn được ý cười.

Nấu cháo xong, Diêm Chức Vân múc cháo quay về phòng ngủ đánh thức ai kia. Chỉ mới hơn nửa tiếng mà Minh Nhạc Thiên đã ngủ rồi, co rúc người trong chăn, mái tóc vàng lù xù che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi đỏ tươi hơi hé ra thở đều, làm sợi tóc vàng bên môi bay bay.

Diêm Chức Vân rón rén đi tới vén lọn tóc vàng của cậu lên, nhẹ nhàng cọ cọ vào gò má mềm mại của cậu, “Rời giường nào.”

Nhạc Thiên nửa ngủ nửa tỉnh, mắt mở không nổi, giọng mũi nồng đậm nói: “Buồn ngủ.”

Diêm Chức Vân suy tư một chút, khom người áp trán mình vào trán cậu, không bị sốt, thấp giọng hỏi: “Còn chỗ nào khó chịu không?”

Nhạc Thiên rầm rì nói: “Xót cổ họng, đầu cũng đau.”

Không biết bị cảm bao lâu rồi, lại chỉ ở nhà một mình suốt. Diêm Chức Vân xoa xoa mái tóc vàng của cậu, đi ra ngoài bưng cháo vào, đỡ Nhạc Thiên mắt nửa nhắm dậy, kê gối cho cậu dựa vào, “Anh đút em ăn, ăn một ít rồi ngủ tiếp. Càng bệnh thì càng phải ăn, không thì miễn dịch trong cơ thể không có sức hoạt động, càng lâu khỏi bệnh hơn.”

Nhạc Thiên gật gật đầu, hàng mi dài hơi vụt sáng, mắt chỉ hơi lập lòe sáng lên một chút, thìa đến bên miệng thì khó khăn há miệng ra nhai hai cái rõ to, cảm vặt thôi mà cứ làm như bị tàn phế đến nơi. Diêm Chức Vân vừa thấy buồn cười vừa thấy thương, vừa lắc đầu vừa đút cháo cho cậu ăn, nghĩ bụng làm trò thì làm trò thôi, miễn nghe lời là được.

Ăn hết cả bát cháo vào bụng rồi, Nhạc Thiên chép miệng một cái, nhỏ giọng nói: “Chưa no.”

“Trong nồi vẫn còn.” Diêm Chức Vân nín cười đứng dậy, “Anh đi múc thêm.”

Múc xong quay trở lại, Nhạc Thiên lại rầm rì nói: “Không phải tại em thèm ăn đâu, mà tại em đang phải chiến đấu với vi khuẩn trong cơ thể.”

Diêm Chức Vân múc một thìa đưa đến bên mép Nhạc Thiên, khóe miệng nhếch lên không nói gì, kiểu mạnh miệng không ảnh hưởng đến toàn cục thế này, Diêm Chức Vân không những không để ý, còn cảm thấy đáng yêu một cách quá đáng.

Lại ăn hơn nửa bát, Nhạc Thiên nói mình no rồi, Diêm Chức Vân đút cho cậu uống nửa ly nước nữa, rồi đỡ cậu nằm xuống, hai tay Nhạc Thiên túm chăn, thấp giọng nói: “Anh Diêm, anh phải về nhà hả?”

“Không về, hôm nay ở lại với em.” Diêm Chức Vân dứt khoát nói, hơi chỉnh gối cho cậu để cậu nằm dễ chịu hơn, “Anh đi tắm, tắm xong ngủ với em.”

Motif mà Nhạc Thiên chuẩn bị chưa kịp dùng, Diêm Chức Vân đã nhìn ra cậu muốn làm gì rồi, hắn nhảy qua mấy khúc ngoặt cong cong vòng vòng đó, đến đích cuối trước rồi. Vẻ mặt bình tĩnh hôn lên khuôn mặt còn đang kinh ngạc của Nhạc Thiên, “Ngoan nào.”

Hệ thống đã trầm cảm đến mức muốn thay code tự sát rồi, nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra được tại sao Diêm Chức Vân lại bị Nhạc Thiên trùm bao.

Nhạc Thiên: “Mày nhắc tao mới nhớ, trong nhà có bao không nhỉ?”

Hệ thống: …

Nhạc Thiên: “À thôi, không có thì thôi, không sao cả.”

Hệ thống: …câm mồm đi, cái đồ con voi.

Nhạc Thiên đúng là bệnh thật, tuy cảm chỉ là bệnh vặt thôi, nhưng trong người vẫn thấy rất khó chịu, nên chỉ trêu chọc hệ thống tí thôi chứ không có sức để làm chuyện xấu. Khi mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi thì cảm giác nửa giường bên cạnh lõm xuống, một cơ thể mang theo hơi ấm cũng chui vào trong ổ chăn, hai cánh tay ôm cậu vào lòng một cách rất tự nhiên, bàn tay khẽ khàng vuốt v e sống lưng của cậu từ trên xuống dưới.

Nhạc Thiên cạ cạ vào ngực hắn, chìm sâu trong giấc ngủ.

Diêm Chức Vân cúi đầu thấy cậu ngủ rất say, mũi vì bị cảm nên hít thở nặng nề, trông dáng vẻ khi ngủ có vẻ rất khó khăn, bèn cúi xuống hôn lên môi cậu, ngủ đi, tỉnh dậy sẽ khỏe thôi.

Hơi thở ấm áp sạch sẽ trong chăn khiến cho con tim vẫn luôn phát cuồng không thôi của Diêm Chức Vân mới dần dần bình tĩnh lại. Người trong lòng này khiến hắn cảm thấy rất an tâm, thì ra thích là cảm xúc như thế này.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, Diêm Chức Vân tỉnh lại, thử sờ trán Minh Nhạc Thiên, thấy lành lạnh, mồ hôi chảy trong tóc trong lúc ngủ. Diêm Chức Vân vuốt v e mái tóc ngắn của cậu, hắn bèn kéo chăn của cậu lên, khẽ ôm cậu vào trong ngực mình, hôn nhẹ lên tóc mái màu vàng hơi ướt của cậu, lần nữa nhắm mắt lại.

Lúc Nhạc Thiên thức dậy, trong phòng đã rất sáng, rèm cửa sổ cũng không ngăn nổi ánh nắng rực rỡ, ánh sáng len lỏi xuyên qua kẽ hở đã đủ để đánh thức người ta dậy. Nhạc Thiên núp trong lồ ng ngực của Diêm Chức Vân hắt xì một cái, cảm giác hình như mũi mình đã đỡ hơn nhiều rồi ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt của Diêm Chức Vân khi ngủ.

Diêm Chức Vân có gương mặt rất đẹp trai, không phải kiểu tinh xảo đến gần như xinh đẹp của Minh Nhạc Thiên, mà là vẻ tuấn tú góc cạnh rõ ràng ngay cả khi ngủ cũng toát lên sự uy phong. Nhạc Thiên giơ một ngón tay ra chậm rãi lần từ xương chân mày anh tuấn xuống đến chiếc mũi như được chạm khắc của hắn. Sau đó tay cậu bất ngờ bị Diêm Chức Vân bắt lấy, kéo đến bên miệng hôn chụt một cái cực nhanh. Diêm Chức Vân mở mắt ra, anh mắt sáng rõ, “Còn bảo mình không háo sắc?”

“Anh dậy trước rồi.” Nhạc Thiên nổi cáu lên.

Diêm Chức Vân rút điện thoại dưới gối ra đưa cho Nhạc Thiên nhìn, “Em xem thử đi, mấy giờ rồi.”

Mắt Nhạc Thiên trợn to, “10 giờ?! Em ngủ lâu thế luôn á.”

Diêm Chức Vân: “Em còn không dậy nữa, anh sắp hôn em luôn đấy.”

Nhạc Thiên chớp mắt một cái, rồi từ từ nhắm mắt lại rúc trở lại lồ ng ngực của Diêm Chức Vân, trong mũi phát ra tiếng thở chầm chậm.

Diêm Chức Vân bật cười, cúi đầu hôn lên môi Minh Nhạc Thiên, trao đổi một nụ hôn sớm ngập tràn hơi thở của đôi bên, Nhạc Thiên mở mắt ra, con ngươi sáng rực lên như biết phát sáng, “Em dậy rồi.”

Diêm Chức Vân lại một lần nữa bật cười, hắn không đứng dậy, vẫn cứ đè lên người Minh Nhạc Thiên, cười như không cười nhìn cậu, ánh mắt sâu thăm thẳm không nói gì cả, cứ như là đã chạy lên xa lộ. Khi Minh Nhạc Thiên chép miệng mặt càng lúc càng đỏ hơn thì bất ngờ hỏi: “Có phải lần trước em chụp lén anh không?”

Nhạc Thiên phút chốc mở to mắt ra, cảnh giác nói: “Không lẽ anh vì chuyện đó nên không tiếc thể diện bán sắc đó chứ?”

Diêm Chức Vân cười thành tiếng luôn, vừa cười vừa bất đắc dĩ nói: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Ai bảo anh thông minh thế.” Nhạc Thiên vẫn giữ vẻ không chịu buông lỏng.

Diêm Chức Vân lật người, hắn không mặc áo, cứ để trần người như vậy tựa vào đầu giường, hai tay kê sau gáy, cơ bắp trên cơ thể cân đối đẹp đẽ, cười khẽ nói: “Nếu như không yên tâm thì chụp một tấm công khai luôn đi.”

Nhạc Thiên không thèm khách sáo với hắn nữa, nhanh chóng chộp lấy điện thoại trên đầu giường, mở khóa chụp ảnh làm liền một mạch, sau khi chụp xong mới nhỏ giọng nói: “Chụp rồi.”

Diêm Chức Vân giơ tay sờ sờ mũi, khóe môi hơi cong lên lắc đầu cười khẽ, hắn biết ngay mà.

“Cho anh xem thử đi.” Diêm Chức Vân ghé đến gần nói.

Nhạc Thiên mở album ảnh ra, Diêm Chức Vân nhìn thấy trong album ảnh của cậu có rất nhiều video nhảy và ảnh chụp lúc ăn cơm, đa số đã từng gửi cho hắn, trong lòng ngòn ngọt, cúi đầu nhìn Minh Nhạc Thiên đang tập trung lướt điện thoại, ôm đầu của cậu hôn một cái.

Nhạc Thiên giương mắt, mặt đầy khó hiểu,

Diêm Chức Vân chỉ chỉ vào điện thoại của cậu, thản nhiên nói: “Lướt nhanh đi.”

Nhạc Thiên nhanh chóng lướt mấy lần rồi ngừng tay.

Diêm Chức Vân rất bất ngờ, hắn đoán được Minh Nhạc Thiên chắc có chụp nhưng không ngờ là Nhạc Thiên chụp nhiều đến vậy, hẳn phải đầy một màn hình.

Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Kawaii lắm.”

Diêm Chức Vân: …thế mà lại thích mấy cái đó thật.

Thật ra mấy bức hình gần như là giống y như nhau cả, chỉ hơi khác góc chụp một chút. Khuôn mặt tuấn tú của Diêm Chức Vân chôn trong áo ngủ màu vàng xù lông, trên đỉnh đầu phủ một đôi tai mèo nho nhỏ màu hồng phấn cụp xuống, nhắm mắt lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn không có gì vui vẻ, tuy khó ở cơ mà trông vẫn khá đáng yêu.

Diêm Chức Vân cười nói: “Sao lúc đó mặt anh thối thế nhỉ?”

Nhạc Thiên bĩu môi nói: “Tại ghét em đó.”

Diêm Chức Vân cụp mắt, nhìn thấy Minh Nhạc Thiên chu chu môi, hai ngón tay bèn kẹp đôi môi mỏng của cậu, “Không được nói lung tung.”

Nhạc Thiên khẽ hừ một tiếng, lại đến phiên cậu đặt câu hỏi, “Sao anh biết em có thể phản kháng lại được, trông em yếu đuối bé nhỏ vậy mà.”

Diêm Chức Vân bị hỏi lại bật cười, “Anh còn biết em biết múa cột.”

Nhạc Thiên bỗng nhiên ngộ ra, “Hôm đó anh cũng ở đấy!” Hệ thống chết tiệt không chịu nói cho mình hay nữa.

Hệ thống: …cậu có hỏi đâu?”

Diêm Chức Vân gật đầu, “Vốn định đi lên giúp em,” Hắn rút cánh tay đang kê dưới đầu ra, gượng gạo dựng ngón cái lên cho Minh Nhạc Thiên, “Thân thủ không tệ.”

Nhạc Thiên giả bộ yếu đuối thế mà đã bể mánh từ tám trăm năm trước rồi, khóe miệng nhất thời co giật nói không ra lời, hồi lâu sau mới nhả ra hai chữ, “Đa tạ.”

Diêm Chức Vân lại cười, trước đó hắn vừa nhìn thấy Minh Nhạc Thiên là muốn lắc đầu, bây giờ vừa thấy cậu là muốn cười thôi. Ôm cậu hôn chụt lên trán, “Tìm cơ hội luận bàn thử nhé?”

“Quên đi, em đánh không lại anh.” Nhạc Thiên trực tiếp chịu thua, nhớ lại lần trước hình như có thấy trên tay Diêm Chức Vân có hình xăm, bèn nằm nhoài lên ngực Diêm Chức Vân vạch vai trái hắn xem.

Trên bả vai rắn rỏi có một hình xăm hình ngôi sao bất ngờ hiện lên trước mắt.

Nhạc Thiên rủ rỉ hỏi: “Anh Diêm, sao anh xăm vậy?”

Diêm Chức Vân nghiêng đầu sang, tùy ý nói: “Không nhớ rõ lắm, chắc là xăm lúc trẻ, lúc đó nổi loạn không hiểu chuyện, cảm thấy dân anh chị ai cũng thích xăm, nên anh cũng đi xăm một hình luôn.”

“Ngầu đó.” Nhạc Thiên sờ thử lên hình xăm, hôn một cái trên vai hắn.

Diêm Chức Vân hơi giật mình, giơ tay vỗ vỗ lưng cậu, “Mới sáng sớm thôi, nết na chút.”

Nhạc Thiên lật người, hơi đỏ mặt nói: “Em dậy đây, anh đi nấu cơm đi.”

Diêm Chức Vân gật đầu, cầm lấy áo sơmi và quần để kế bên mặc vào, cánh tay dài xuyên qua tay áo, Diêm Chức Vân không vội cài cúc ngay, trực tiếp xỏ quần trước, mặc được một nửa đột nhiên quay đầu lại, bắt trọn ánh mắt đang quan sát hắn của Minh Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên hoang mang nói: “Em, em đi tìm cho anh đôi vớ…”

Diêm Chức Vân nhếch môi cười, “Lại đây.”

Nhạc Thiên gục đầu, từ từ bò từ bên này giường sang mép giường chỗ Diêm Chức Vân.

Diêm Chức Vân ung dung nói: “Thứ gì của bạn trai em, muốn nhìn cứ thoải mái nhìn, chờ em khỏi bệnh rồi, muốn sờ cũng được luôn.”

Nhạc Thiên “hì” một tiếng, nằm sấp lên lưng Diêm Chức Vân, nhìn thấy mông Diêm Chức Vân mới nhấc lên, quần phủ lên một cục căng phồng, nhỏ giọng nói: “Anh nói phải giữ lấy lời đó.”

“Này thì có gì để lừa em,” Diêm Chức Vân quay mặt sang, bóp nhẹ má của Minh Nhạc Thiên, “Chúng ta đang yêu nhau, em muốn nói gì, muốn làm gì, không cần phải cẩn thận hay là quanh co lòng vòng gì hết.”

Hắn vừa dứt lời, Minh Nhạc Thiên cắn một cái lên má hắn, cắn ra một dấu răng trên mặt hắn, rồi li3m li3m lên, trong mắt sâu thăm thẳm của Diêm Chức Vân nói: “Đóng cái dấu, xem như chốt cứng nhé.”

Lo được lo mất như thế, chắc… đã từng bất an lắm, Diêm Chức Vân xoa xoa mái tóc vàng của cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, trầm giọng nói: “Được, chốt cứng.”

__

Bớt hun hít lại coi, lặp từ quá bực ghê 😠😠😠 editor đã cảm thấy tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play