Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo sợi, Nhạc Thiên bệnh lục tục rồi ròng rã cả một mùa đông, Trịnh Nguyên Phong cũng hầu hạ cậu ròng rã cả một mùa đông.

Nhạc Thiên khi bệnh vẫn có gì đó không giống bình thường. Trước giờ mặc dù ở trên giường Nhạc Thiên yếu đuối mảnh mai đáng thương, nhưng chỉ là vẻ bề ngoài, trong lòng Trịnh Nguyên Phong, tâm tính của Nhạc Thiên cứng cỏi vô cùng, e rằng ngay cả chính hắn cũng không so được. Song Nhạc Thiên khi bị bệnh, lại thật sự có hơi “yêu kiều”, lúc dùng bữa thì lấy tay kéo chăn che đến dưới cằm, cổ hơi nghiêng về phía trước, he hé môi như chú chim nhỏ, đôi mắt đo đỏ do phong hàn từ từ chớp chớp.

Trịnh Nguyên Phong thấy cậu như vậy, lòng dạ mềm nhũn hết cả.

Liên Nô, Liên Nô…

Kể từ khi biết chuyện hôn ước giữa Nhạc Thiên và Phan Thù xong, Trịnh Nguyên Phong lập tức lật ngược hết tất cả mọi chuyện quá khứ của Nhạc Thiên. Biết được lúc cậu mới vừa ra đời đã bị sốt cao không giảm suýt nữa đi đời nhà ma, Vệ phu nhân lúc đó chắc chắn cũng yêu thương đứa trẻ này vô hạn chỉ hận không thể lấy thân mình thay vào.

Bây giờ Trịnh Nguyên Phong lại có cùng mối đồng cảm với Vệ phu nhân, múc một thìa cháo thịt bằm thổi nhè nhẹ, đưa đến bên môi Nhạc Thiên, nghĩ bụng: Đừng để người này bệnh nữa, để ta chịu thay đi mà.

Trịnh Nguyên Phong ngày ngày ôm Nhạc Thiên ngủ chung, mà vẫn không dính tí gió độc nào. Nhạc Thiên đã hoàn toàn cạn lời với cơ thể chẳng khác gì gấu nâu của hắn rồi, buổi tối lúc ngủ lén lút chùi nước mũi của mình lên trung y của hắn để trả thù.

Lúc Trịnh Nguyên Phong thức dậy thì phát hiện ra trước ngực có một đốm màu vàng nhạt, phút chốc không biết nói gì, nhìn Nhạc Thiên vô tội rúc trong chăn, nín nhịn hồi lâu mới nói: “Cái gì của Liên Nô cũng thơm hết.”

Nhạc Thiên: Đã bảo là ông đây đi ẻ vẫn thơm mà.

Đến đầu xuân thì Nhạc Thiên cuối cùng cũng hết bệnh, Trịnh Nguyên Phong mừng vô cùng, định hạ lệnh phóng sinh cầu phúc, song bị Nhạc Thiên ngăn cản, “Mọi sự mọi vật đều có lẽ của nó, con người can thiệp vào, sẽ kết thành quả xấu.”

Trịnh Nguyên Phong nở nụ cười nhàn nhạt, “Vậy Liên Nô cần gì cứ nhất định phải độ ta?”

Nhạc Thiên bình thản hỏi ngược lại: “Đổi lại là trước đây, A Man có nghĩ đến chuyện phóng sinh không?”

Tất nhiên Trịnh Nguyên Phong sẽ không nghĩ đến, trong suy nghĩ của hắn, sau khi hắn lên ngôi hoàng đế rồi nhất định sẽ Xuống dao giết người, quyền lực tột bậc đối với hắn mà nói chỉ có nghĩa là quyền sinh quyền sát.

Mà hắn bây giờ, lại muốn dùng quyền lực của mình để yêu một người.

Trịnh Nguyên Phong nâng một tay của Nhạc Thiên lên, đặt bên môi mình hôn nhẹ, thấp giọng nói: “Liên Nô, ta thừa nhận, ngươi độ được ta.”

Trên mặt Nhạc Thiên lộ ý cười, vẻ bình thản thong dong, tóc của cậu dài ra, vóc dáng cũng nhờ đồ mặn mà cao lớn hơn một chút. Trịnh Nguyên Phong lẳng lặng ngắm nhìn cậu, chợt nhận ra mặt mày của cậu vẫn giống như lần đầu gặp gỡ, dáng vẻ trang nghiêm ẩn chứa nét từ bi, dường như hẳn chỉ thay đổi được một chút vẻ ngoài của Nhạc Thiên.

Nhạn đi để dấu, Liên Nô, cuối cùng thì ta có để lại một chút, một chút dấu tích nào trong lòng của ngươi không? Trịnh Nguyên Phong ủ tay cậu, thổi một hơi vào lòng bàn tay, “Sao vẫn lạnh thế này, coi chừng lại cảm nữa.”

Nhạc Thiên lại cười nói: “Không phải lo.”

Trịnh Nguyên Phong ôm cậu, nhẹ giọng hỏi: “Hoa ngự hoa viên nở rồi, có muốn đi ngắm không?”

Nhạc Thiên lặng lẽ đáp: “Được.”

Xuân về khắp nơi, khí trời theo đó cũng dần ấm lên, không chỉ có hoa lá đua nở mà còn có từng cuộn từng cuộn tấu chương thúc chiến.

Sau đầu xuân, người Hồ ở biên cảnh không ngừng rục rà rục rịch quấy rầy quân dân biên thành. Trong triều lập tức có người dâng lên quyển tấu chương thỉnh Trịnh Nguyên Phong thảo phạt người Hồ đầu tiên, có một là sẽ có hai, chỉ một thời gian ngắn tấu chương tức thì như tuyết rơi hoa rụng không đáp lên án kỷ của Trịnh Nguyên Phong.

Chuyện thế này mọi năm vẫn thường có, nhưng có điều là tiên đế lại chưa từng bị đại thần trong triều bức bách như thế. Cốt là bởi thân phận của Trịnh Nguyên Phong đặc biệt, các đại thần hoảng loạn bất an, chỉ lo cùi chỏ Trịnh Nguyên Phong chỉa ra bên ngoài, nên mới bức ép Trịnh Nguyên Phong đưa ra quyết định.

Trịnh Nguyên Phong liếc nhìn tấu chương trên bàn, cười khổ nói: “Liên Nô, cuối cùng thì ta cũng biết ngươi cảm thấy thế nào khi ta ép ngươi lựa chọn rồi.”

Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Cảm giác của A Man chắc là không giống ta.” Lúc đó tui vui vẻ lắm nha hà khà khà.

Trịnh Nguyên Phong liếc nhìn cậu một cái, chua xót dâng lên trong lòng, cụp mắt nói: “Đúng, Liên Nô lúc nào cũng thông suốt cả.”

“A Man đang phiền não chuyện gì?” Nhạc Thiên nhẹ giọng hỏi.

Trịnh Nguyên Phong thở dài, kéo Nhạc Thiên ngồi xuống cùng mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Một bên là quốc dân, một bên là tộc nhân, ta… thật sự rất khó quyết định.”

Dù Trịnh Nguyên Phong ở trong cung từ nhỏ đến lớn, nhưng Tuyền Tần vẫn luôn kề về phong thổ của bộ lạc người Hồ cho hắn nghe. Trong lời kể của Tuyền Tần, tộc người Hồ tự do phóng khoáng, là bộ lạc nhiệt tình hiếu khách nhất, tuy Trịnh Nguyên Phong chưa từng được gặp bất cứ người Hồ nào ngoài Tuyền Tần ra, song hắn lại có cảm giác đồng cảm rất lớn với thân phận của người Hồ. Có lẽ là vì khi còn bé thường xuyên bị người ngoài bắt nạt thường do mang những đặc trưng của người Hồ, nên Trịnh Nguyên Phong càng nổi lên tâm lý phản nghịch.

Các ngươi cho rằng ta là người Hồ nên xem thường ta, thì ta càng muốn làm một người Hồ thật bản lĩnh!

Bây giờ ngồi lên ngôi vị hoàng đế rồi, lại bị bức ép đưa ra lựa chọn như thế này trong lòng Trịnh Nguyên Phong cảm thấy vô lực.

Nhạc Thiên kéo tấu chương qua mở ra cẩn thận đọc, “Trên này nói tộc người Hồ nhiễu loạn biên cảnh, nhưng không nói là vì gì.”

Trịnh Nguyên Phong trầm giọng nói: “Địa thế của tộc người Hồ hẻo lánh, mùa đông thì lạnh giá vô cùng, thường xuyên vì không đủ cái ăn cái mặc nên có rất nhiều người chết rét chết đói. Sau đầu xuân, dù cho mới trồng hoa màu thì vẫn không có lương thực, tất nhiên sẽ dẫn đến đánh cướp.”

Nhạc Thiên gật đầu, “Chim chết vì mồi.”

Trịnh Nguyên Phong im lặng, đây thật sự là một chuyện không thể làm gì được, ngồi trên ngôi vị này càng lâu thì Trịnh Nguyên Phong lại càng cảm thấy rất nhiều lời Nhạc Thiên nói là đúng.

Hoặc chăng giống như Nhạc Thiên từng nói, cậu xuất hiện là để độ hắn.

“A Man,” Nhạc Thiên khép tấu chương lại, dịu dàng cất lời: “Có lẽ người đã từng thấy phiền vì nửa dòng máu người Hồ của mình, cũng có thể lúc này cũng vẫn đang phiền não, nhưng đối với ngươi mà nói thì đây là một sự trợ lực không thể tốt hơn.”

Vẻ mặt Trịnh Nguyên Phong hoảng hốt, đăm chiêu.

Nhạc Thiên tiếp tục nói: “Ngươi vừa là người Hán, cũng là người Hồ, ngươi là ứng cử viên thúc đẩy hòa bình tốt nhất.”

Trịnh Nguyên Phong trong lòng như được gió mát đảo qua, vấn đề khó khăn khiến hắn buồn phiền nhiều ngày nay bỗng chốc như sương tan mây tản, hắn vui vẻ bế thốc Nhạc Thiên tung cậu lên, trong tiếng kêu lên kinh ngạc của Nhạc Thiên lại đỡ cậu. Ôm cậu hưng phấn đi dạo một vòng, rồi mới dừng lại nói: “Nhạc Thiên, ngươi đúng là thánh tăng của ta!”

Nhạc Thiên mỉm cười, híp mắt nói câu “A Di Đà Phật”.

Trong lòng Trịnh Nguyên Phong chẳng còn thấy phiền với bốn tiếng “A Di Đà Phật” đó nữa. Nhạc Thiên là Nhạc Thiên, cậu là một vị phật chân chính giữa nhân gian này, người hắn yêu là Phật tổ từ bi giác ngộ như thế này, nhưng như vậy thì sao? Đã không thể kéo cậu xuống Phật đàn rồi, vậy bỏ đi tấm thân đã quy y cửa Phật của cậu thì sao?

Trịnh Nguyên Phong cúi người hôn lên môi Nhạc Thiên một cái, lại cười nói: “Kể từ hôm nay, ta tin Phật.”

Nhạc Thiên kinh ngạc mở to mắt.

Trịnh Nguyên Phong lại cúi đầu hôn môi cậu cái nữa, “Có điều sắc giới vẫn phải phạm.”

Nhạc Thiên: …anh hai, anh làm tui sợ muốn chết.

Hôm sau thượng triều, Trịnh Nguyên Phong tuyên bố ngự giá thân chinh, các đại thần trong triều mới có thể gọi là thở phào nhẹ nhõm.

Nhạc Thiên vừa nghe nói Trịnh Nguyên Phong định ngự giá thân chinh lập tức run lẩy bẩy, người cũ trước khi ra trận đã nói quay lại sẽ cưới cậu, thế nhưng đến lúc đó thì cậu đã thành bài vị mất rồi.

May là, Trịnh Nguyên Phong là hoàng đế, vẩy tay lên dứt khoát xách Nhạc Thiên đi theo cùng, thánh tăng mà, cầu phúc cho trận chiến là chuyện không thể tốt hơn.

Nhạc Thiên đi theo Trịnh Nguyên Phong cùng đi đến chiến trường.

Trịnh Nguyên Phong dẫn Nhạc Thiên đi theo hành quân, bản thân mình thì không sao cả, nhưng Nhạc Thiên lại được đặc biệt chăm sóc cẩn thận đủ bề, Nhạc Thiên thân kiều thể quý. Trong quân doanh mà sống như đóa hoa sen trắng tinh.

Song nhóm quân sĩ không có một lời oán hận, dù sao thì Nhạc Thiên cũng là thánh tăng mà! Lại còn thơm thơm nữa.

Trong cái lều lớn để nghỉ tạm được dựng vững chắc, dưới đất được trải một cái thảm nhung mềm trắng tinh, giường được xếp bằng mấy lớp gấm vóc, ai nằm lên cũng thấy nhũn cả người không bật dậy nổi.

Sau khi tắm rửa sơ sơ xong, hai người nằm xuống chiếc giường mềm mại, mặc dù đang là ngày xuân nhưng khí trời đã ấm hơn, ôm nhau nằm vẫn thấy hơi nóng. Cơ thể Trịnh Nguyên Phong từ từ ra mồ hồi, Nhạc Thiên cũng ra một ít mồ hôi, mùi hoa sen trên người thơm ngát chui vào trong mũi Trịnh Nguyên Phong.

Trịnh Nguyên chầm chậm đưa tay lần mò về phía eo của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên hơi run lên, thấp giọng nói: “Có bóng.”

Các tướng sĩ gác đêm dùng lửa trại để sưởi ấm và tuần tra, khung cảnh bên trong chiếu rõ ràng trên mặt vải lều. Nói hai người ngủ chung với nhau nghe còn được, nhưng nếu có cử động, thì có ngu cũng biết là không bình thường.

Trịnh Nguyên Phong nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nữa là phải chạy đi rồi, đã gần nửa tháng ta không được chạm vào ngươi rồi, khó chịu chết đi được.” Hắn khom người lại, phô bày cho Nhạc Thiên thấy hắn kiềm chế khổ cực đến mức nào.

Nhạc Thiên cúi thấp mặt nói: “A Man, nhịn một chút, đừng để các tướng sĩ nói ngươi là hôn quân.”

Trịnh Nguyên Phong im lặng, thở dài một hơi. Bây giờ Nhạc Thiên nói gì, mười câu hắn đã nghe hết chín câu rưỡi rồi, nửa câu còn lại là lúc Nhạc Thiên nói “đừng mà” trên giường, có thể nghe cũng có thể không nghe, coi tình huống mà quyết định.

Nhạc Thiên thấy sắc mặt Trịnh Nguyên Phong tối đen xì xì, dùng giọng nói nhẹ vô cùng nói: “Thật sự khó chịu lắm sao?”

Trịnh Nguyên Phong trầm giọng nói: “Được rồi, ngươi đọc kinh cho ta đi.”

Nhạc Thiên: …còn định tuốt cho mấy người một lần.

Nhạc Thiên bắt đầu nhỏ giọng đọc kinh. Trong tiếng đọc kinh nhỏ xíu của cậu Trịnh Nguyên không những không được thanh tâm hàng hỏa, mà trái lại càng lúc càng hừng hực hơn nữa, không thể chịu nổi nói: “Dậy nào.”

Các tướng sĩ đang canh giữ bên ngoài lều, chợt thấy lều vải bị vén lên, hoàng đế và thánh tăng sóng vai bước ra, thánh tăng còn mặc một cái áo choàng rộng thùng thình, hoàng đế vẻ mặt nặng nề nói: “Trẫm dẫn thánh tăng đi tiểu tiện, thánh tăng ngượng ngùng, các ngươi không cần theo cùng.”

Thủ vệ nói: “Hoàng thượng, ngay giữa rừng núi hoang vắng e là vẫn có nguy hiểm, hay là để thuộc hạ đi cùng thánh tăng, ngài ở lại đi.”

Mặt Trịnh Nguyên Phong tức thì đen hơn gấp tám lần, gằn ra một câu từ trong kẽ răng —— “Đây là thánh chỉ!”

Rừng hoang núi vắng, trong rừng đen kịt, chỉ có một vầng trăng sáng chiếu sáng hai người đang ôm ấp hôn nhau trong lùm cây.

Trịnh Nguyên Phong ôm hôn Nhạc Thiên say sưa như bị bỏ khát nhiều ngày, một tay thì vội vàng kéo quần của Nhạc Thiên, ngoài miệng vẫn còn lấy cớ: “Ở ngoài này lạnh, ta sợ ngươi bị rét, Liên Nô chịu khó chút nhé.” Đè Nhạc Thiên lên thân cây như một tên quỷ háo sắc.

Đã nhiều ngày rồi chưa được làm gì, nên Trịnh Nguyên Phong mấy lần không vào được hẻm nhỏ, vừa vội vừa giận, bèn dứt khoát cúi người xuống lấy lưỡi bôi trơn.

Nhạc Thiên kêu nhỏ một tiếng, rồi nhanh chóng che miệng lại, hai người họ không đi quá xa, nếu lớn tiếng quá sẽ khiến các tướng sĩ chú ý.

Chờ đến khi cuối cùng cũng gần được rồi thì Trịnh Nguyên Phong một phát tiến thẳng vào trong, Nhạc Thiên không kiềm được bật ra một tiếng rít sung sướng, song lập tức bị Trịnh Nguyên Phong dùng môi chặn lại, “Liên Nô, đừng để trẫm thành hôn quân.”

Nhạc Thiên ngậm nước mắt gật đầu.

Trịnh Nguyên Phong đè Nhạc Thiên lên thân cây dứt khoát làm một phát, song vẫn chưa tận hứng bèn nghĩ bụng đã đi ra rồi, lần sau chẳng biết là khi nào nữa. Thế là kéo áo choàng của Nhạc Thiên ra trải xuống đất, dụ Nhạc Thiên nằm quỳ xong rồi, thành thành thật thật lại làm thêm một phát nữa.

Nhạc Thiên bị hắn làm đến mức luôn miệng r3n rỉ, cuối cùng cả hai người cùng làm bẩn áo choàng, Trịnh Nguyên Phong tranh thủ mặc quần cho Nhạc Thiên rồi khoác áo choàng cho cậu, sau đó vội vàng đi ra khỏi cánh rừng.

Nhóm thủ vệ đợi một lần là đợi một canh giờ, đã có người do dự không biết có nên kháng chỉ đi tìm hay không, khi thấy hai người bình an trở về, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Có điều tư thế đi đứng của thánh tăng có hơi kỳ lạ.

Trịnh Nguyên Phong cho người đun nước nóng tắm rửa cho Nhạc Thiên, tắm rửa xong thì mới phát hiện ra do đã nhiều ngày không làm, bất ngờ làm hai phát, Nhạc Thiên còn hơi sưng đỏ.

Hai người một lần nữa chui vào trong ổ chăn, vừa nãy Trịnh Nguyên Phong chỉ lo dập lửa, chưa ôm ấp vuốt v e cậu đủ. Bây giờ ôm Nhạc Thiên trong chăn im hơi lặng tiếng hôn mấy cái liên tục, nhận ra con tim mới đang dần được lấp đầy, thế mà vẫn còn chưa hết thòm thèm hỏi: “Liên Nô, có đau hay không?”

Nhạc Thiên đỏ mặt, tiếng nói như muỗi kêu: “Cũng đỡ.”

Giọng nói của Trịnh Nguyên Phong cũng nhẹ vô cùng: “Hành quân không thể bằng được trong cung, không thể chăm mọi lúc được, lại không có ta nới lỏng cho ngươi mỗi ngày, sợ là sẽ phí mất, Liên Nô… không bằng mượn phật châu của ngươi dùng một lúc nhé… xem như là dưỡng tạm thời thôi…”

Mặt Nhạc Thiên hết đỏ lại trắng, hết trắng rồi đỏ, nhỏ giọng nói: “Đừng vậy mà.”

Đây chính là nửa câu trong mười câu mà Trịnh Nguyên Phong không nghe lời, lần nữa vừa giả bộ đáng thương vừa dụ dỗ dỗ dành cuối cùng vẫn thành công nhét phật châu vào.

Từ lần đầu chui vào trong rừng cây chưa quen, cho đến khi tất cả các thủ vệ đều cho là thánh tăng mắc bệnh táo bón nghiêm trọng, mấy ngày lại phải tiểu tiện hết một canh giờ. Cuối cùng thì cả đoàn cũng đến được biên cảnh, đến thảo nguyẹn mênh mông – nơi mà Trịnh Nguyên Phong từng nói muốn săn cho Nhạc Thiên một con sói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play