Nhạc Thiên tuân theo đủ nguyên tắc tách rời giữa hồn và xác, lúc sướng thì “anh ơi tuyệt quá đừng có ngừng”, sướng xong thì “A Di Đà Phật sắc tức là không”.

Trịnh Nguyên Phong chẳng có cách nào với cậu, dằn vặt Nhạc Thiên ở trên giường như thế nào, Nhạc Thiên đều rất phối hợp. Xuống giường lại như là thánh nhân, một điệu “ta biết ngươi thích ta, nhưng ngươi làm vậy là sai, ta khuyên ngươi quay đầu lại là bờ”.

Trịnh Nguyên Phong thấy đường này không thông, bèn sửa sang con đường dịu dàng, thế là Nhạc Thiên lại bắt đầu hưởng thụ quá trịnh được anh đẹp trai tấn công.

Hệ thống quan sát tất cả: …tra nam thoát tục…

Đầu tiên Trịnh Nguyên Phong không ngừng bán thảm. Kể lại câu chuyện lúc nhỏ mình bị tiên đế lơ là không quan tâm, huynh đệ mắt lạnh, cung nhân bắt nạt, hết chuyện này đến chuyện kia, miêu tả chi tiết cực kỳ phóng đại, tả đến nỗi hắn như bé hoa sen trắng đáng thương vô cùng. Nhạc Thiên – “bông sen trắng” đích thực – nghe mà hai mắt đẫm lệ, dang rộng vòng tay với hắn, ôm Trịnh Nguyên Phong “bị tổn thương” dịu dàng nói: “A Man, nếu như không buông bỏ được, thì đọc kinh cùng ta đi.”

Trịnh Nguyên Phong: …

Trịnh Nguyên Phong ngửa đầu, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy bi thương, “Liên Nô, ngươi không đau lòng cho ta sao?”

Nhạc Thiên dịu dàng vỗ về bờ vai của hắn, “Tất nhiên là ta đau lòng, ta nguyện mang thứ tốt nhất của ta cho ngươi.”

Trịnh Nguyên Phong vui vẻ trong lòng, bịt cái đuôi hồ ly sắp lòi ra của mình lại, nhẹ giọng hỏi: “Là gì vậy?”

Nhạc Thiên đầy mặt thương xót, “81 cuốn kinh Phật viết tay.”

Trịnh Nguyên Phong: …

Nhạc Thiên: Tiểu Man, đừng khoe hàng nhái với anh đây, bàn về thảo mai, cưng không có cửa với anh đâu.

Mặc dù kể chuyện cũ thất bại, nhưng Trịnh Nguyên Phong vẫn không từ bỏ công cuộc bán thảm, bắt đầu vào đông thì vào triều cố tình mặc ít đi một cái áo khoác, cơ mà sau khi thượng triều xong rồi vẫn khoẻ như vâm.

Đến đêm, Trịnh Nguyên Phong một mình dùng nước lạnh tắm rửa, rồi lại để cơ thể tr@n truồng nằm trong phòng tắm hồi lâu, hòng muốn để mình nhiễm bệnh. Nhưng vẫn không có kết quả như trước, hắn giận đến mức sang hôm sau cho truyền triệu thái y, hung tợn nhìn thái y hỏi: “Tại sao trẫm chưa bị phong hàn?”

Thái y: …câu hỏi này thần không có cách nào trả lời.

Thái y cẩn thận nói: “Cơ thể hoàng thượng cường tráng, gió độc phải tránh, tất nhiên sẽ không bị phong hàn được.”

Do sức khỏe quá tốt mà thấy bực bội, Trịnh Nguyên Phong trầm ngâm chốc lát chợt nảy ra ý hay, trầm giọng nói với thái y: “Trẫm bị bệnh rồi, bị phong hàn cực kỳ nặng.”

Thái y: …hoàng thượng, thần nghi không phải là ngài bị phong hàn mà là mấy cái khác có vấn đề thì đúng hơn.

Trịnh Nguyên Phong nghiêm túc hỏi: “Nghe rõ chưa?”

Thái y: “…rõ.”

Thế là, sau khi Trịnh Nguyên Phong bãi triều, cả quãng đường đi về ho khan không dứt, nội thị bên ngoài kiệu liễn nghe thấy tiếng ho kinh thiên động địa của Trịnh Nguyên Phong, bèn lo lắng hỏi: “Hoàng thượng, ngài ho dữ vậy, có cần tuyên triệu thái y hay không?”

Trịnh Nguyên Phong: “…chưa đến lúc, nhớ truyền Chu thái y.” Hắn phải ho giống hơn chút nữa, mắt của Liên Nô sắc bén vô cùng.

Trịnh Nguyên Phong luyện tập cả một đường, bước xuống kiệu liễn, giơ nắm tay che bên môi, lớn tiếng ho: “Khụ khụ khụ!”

Nội thị kế bên: …hoàng thượng, diễn lố quá rồi.

Nhạc Thiên nghe thấy tiếng ho, cất bước đi ra đón, nhìn thấy mặt mày Trịnh Nguyên Phong đỏ chót (cả đường giả bộ ho mà ra), lại còn đang lớn tiếng ho khan, đôi mày xinh đẹp hơi cau lại, “Hoàng thượng bệnh rồi?”

Trịnh Nguyên Phong liếc mắt ra hiệu với nội thị bên cạnh, nội thị ngầm hiểu ý, lập tức nói: “Nhanh đi truyền Chu thái y.”

Trịnh Nguyên Phong nhìn về phía Nhạc Thiên, vẻ mặt hơi đáng thương.

Nhạc Thiên đứng bất động tại chỗ, thầm nghĩ: Bị cảm thì tránh xa tui chút, mùa đông mà bị cảm thì quá là khó chấp nhận, đừng có lây cho tui.

Trịnh Nguyên Phong thấy Nhạc Thiên đứng yên một lúc lâu, hữu khí vô lực vẫy vẫy tay, “Liên Nô, khụ khụ, lại đây đỡ trẫm.”

Nhạc Thiên: …này là ép đấy.

Nhạc Thiên từ từ dịch chuyển bước chân, đi tới đỡ Trịnh Nguyên Phong, cánh tay mới nâng lên, Trịnh Nguyên Phong đã lập tức “yếu đuối” ngả nửa người mình dựa vào Nhạc Thiên, Nhạc Thiên bị hắn đè lên muốn sụp cả vai xuống, vội nói với nội thị: “Phụ ta một tay đỡ vào bên trong.”

Trịnh Nguyên Phong thoáng liếc mắt sang phía nội thị, nội thị nhanh chóng làm mặt nghiêm, “Hồi thánh tăng, nô tài cũng bệnh rồi, không tiện hầu hạ.” Nội thị hết sức làm ra vẻ ho hai tiếng, kỹ thuật diễn còn tệ hơn Trịnh Nguyên Phong nữa.

Nhạc Thiên tức khắc nếm được mùi, ẩn ý sâu xa nhìn Trịnh Nguyên Phong một cái, Trịnh Nguyên Phong bị cậu nhìn mà chợt rùng mình trong lòng, cố gắng bình tĩnh nhỏ giọng ho hai tiếng, “Cổ họng trẫm đau quá.”

Nhạc Thiên: …tui thấy hình như đầu mấy người đau nặng hơn đấy.

“Vậy ta đỡ hoàng thượng đi vào trong điện nghỉ ngơi.” Nhạc Thiên bình thản nói, đỡ Trịnh Nguyên Phong như chú chim to muôn phần gian nan di chuyển vào bên trong. Lúc đỡ người nào đó lên được giường thì đầu Nhạc Thiên đã ra đầy mồ hôi, chỉ hận không thể nắm đầu Trịnh Nguyên Phong đang giả bộ bệnh lên đánh một trận. Đừng bày mấy cái trò khỉ gió này nữa được không, chúng ta không thể giữ mối quan hệ đơn thuần giữa người cưỡng ép và người bị cưỡng ép sao?!

Trịnh Nguyên Phong nửa nằm trên giường, vẻ hiu quạnh, bàn tay lôi kéo tay Nhạc Thiên ho nhẹ hai tiếng, yếu ớt nói: “Liên Nô, trẫm khó chịu quá.”

Nhạc Thiên: Trẻ ho già xấu, quá nửa là xạo.

“A Man bình tĩnh đừng gấp, thái y sẽ lập tức tới ngay.” Nhạc Thiên vỗ nhè nhẹ lên tay hắn.

Trịnh Nguyên Phong “yếu xìu” gật gật đầu, “Liên Nô, đừng bỏ ta.”

Nhạc Thiên: …anh hai anh muốn chết hả?

Chu thái y đến rất nhanh, thời gian như chỉ trong chớp mắt. Bắt mạch xem cho Trịnh Nguyên Phong một lát rồi nghiêm túc nói: “Hoàng thương, ngài đang bị phong hàn,” Nói xong cảm giác như lời thoại của mình thiếu thiếu gì đó, thế là nghĩ một hồi, bèn khô cằn bổ sung: “Phong hàn rất nặng.”

Nhạc Thiên: Cả đám âm điểm diễn xuất nha.

Trịnh Nguyên Phong lại đúng lúc đó ho một tiếng, đau thương đầy mặt nhìn Nhạc Thiên, “Liên Nô…”

Nhạc Thiên phối hợp bi thương nói: “A Man, ta sẽ không rời khỏi ngươi…”

Trịnh Nguyên Phong hơi nghẹn ngào kêu, “Liên Nô…”

Nhạc Thiên: “A Man…”

Thái y: …không cần đến mức này đâu.

Thái y kê một đống thuốc bổ uống không hỏng người rồi giao cho nội thị sắc thuốc, thành công cúi người lui ra.

Nhạc Thiên hùa theo Trịnh Nguyên Phong diễn một vở kịch khổ tịch. Trịnh Nguyên Phong đau khắp toàn thân, cần được “Liên Nô vuốt vuốt ôm ôm hôn hôn nói yêu ta” mới bớt được, Nhạc Thiên rất phối hợp “vuốt vuốt ôm ôm hôn hôn A Di Đà Phật”, thật sự kín kẽ không một lỗ hỏng.

Trịnh Nguyên Phong nói mình lạnh, muốn ôm Nhạc Thiên để ngủ. Nhạc Thiên cởi giày cởi tăng bào, chui vào trong chăn, suýt chút nữa đã bị hơi ấm bên trong chăn hun đến rùng mình. Vẻ mặt ngờ vực nhìn Trịnh Nguyên Phong, anh hai, thế này mà còn kêu lạnh nữa là hơi bị quá rồi đó, anh thế này thì tui diễn theo anh kiểu gì được?

Trịnh Nguyên Phong cũng nhận ra thân nhiệt của mình thật sự không giống như là đang lạnh, bèn nói: “Nguy rồi, chắc là gió độc vào người, phát sốt rồi.”

Nhạc Thiên: “…vậy thì phải làm sao bây giờ? Truyền thái y nữa hả?” Kiến nghị lấy nước lạnh xối đầu mấy người đi.

Trịnh Nguyên Phong đáng thương nói: “Trẫm không muốn truyền thái y, nếu như đồn đại chuyện hoàng thượng bị bệnh ra ngoài rồi, triều đình mới ổn định lại lộn xộn nữa.”

Nhạc Thiên: “Thế ta đọc kinh cầu phúc cho hoàng thượng?”

Trịnh Nguyên Phong vừa nghe tới đọc kinh đã lập tức thấy đau đầu nhức óc, nhanh chóng dịu giọng nói: “Không cần đâu, chỉ cần có Liên Nô bên cạnh ta là đủ rồi.”

Nhạc Thiên mở to mắt, “Ta vẫn luôn ở bên cạnh hoàng thượng mà.”

Trịnh Nguyên Phong nhìn vẻ mặt vô cùng trong sáng của Nhạc Thiên, tim vẫn để lỡ mất một nhịp, kiềm lòng không đậu cúi người hôn một cái lên mi tâm của Nhạc Thiên, “Liên Nô, thân ngươi ở chỗ ta, nhưng tim của ngươi thì sao?”

“Tim của ta tất nhiên cũng ở đây rồi.” Nhạc Thiên thản nhiên nói.

Trịnh Nguyên Phong mỉm cười, nhìn ngực cậu hỏi: “Không thể rơi vào người trẫm được sao?”

Nhạc Thiên thoáng im lặng, chầm chậm nói: “A Man, tim rơi vào người của người khác, sẽ chết đấy.”

Trịnh Nguyên Phong cười nhẹ một tiếng, “Thật sao?” Thật ra sẽ không chết, chỉ là hơi đau mà thôi.

Nội thị nấu thuốc xong, Nhạc Thiên chui ra từ trong tấm chăn ấm áp, bưng bát thuốc đút thuốc cho Trịnh Nguyên Phong đang nghiêng người nằm trên giường.

Trịnh Nguyên Phong uống một hớp, “Đắng thật.”

Bàn tay cầm thìa ngọc của Nhạc Thiên dừng lại, hai mắt hơi cong cong, “A Man cũng sợ đắng.”

Trịnh Nguyên Phong nói: “Trẫm sợ đắng nhất.”

“Để ta đi kêu cung nhân lấy một ít hoa quả đến.” Nhạc Thiên quay người định đi, nhưng bị Trịnh Nguyên Phong kéo lại, Trịnh Nguyên Phong nhìn cậu thật sâu, “Không cần, ở đây đã có đường mật rồi.” Ôm chầm lấy eo của Nhạc Thiên, nặng nề hôn xuống.

Nụ hôn vừa kết thúc, trên môi Nhạc Thiên toàn là mùi thuốc, có điều không đắng như là Trịnh Nguyên Phong nói, cậu khó hiểu hỏi: “Thuốc không đắng mà.”

Thái y biết Trịnh Nguyên Phong giả bộ bệnh, nào dám kê thuốc đắng, cố gắng cân bằng vị cho một bát thuốc dễ vào miệng hết sức có thể.

Trịnh Nguyên Phong mặt không biến sắc nói: “Chác là do ta bệnh rồi, cho nên thấy trong miệng đắng một cách kỳ lạ.”

Nhạc Thiên: …

Thế là uống một hớp thuốc, lại hôn một cái, bất tri bất giác tay của Trịnh Nguyên Phong đã rơi xuống nút thắt nội sam màu bạc của Nhạc Thiên, nhưng bị Nhạc Thiên vội vàng đè lên, “A Man, ngươi bệnh rồi.”

Trịnh Nguyên Phong cầm lấy bát thuốc trong tay cậu tùy ý ném lên bàn, bát thuốc xoay lòng vòng mấy vòng rồi đứng yên.

Trịnh Nguyên Phong nghiêm mặt nói: “Ta nghe nói bị phong hàn, ra hết mồ hôi là khỏe.”

Mặt Nhạc Thiên hơi ửng đỏ, “Trùm chăn ngủ là ra mồ hôi rồi.”

“Liên Nô nói phải.” Trịnh Nguyên Phong kéo người nào đó xuống, kéo chăn bọc cả hai người lại, trong bóng tối cắn vào môi Nhạc Thiên, thấp giọng nói, “Vậy thì… cùng trùm chăn nào.”

Sau khi qua cơn phóng túng rồi, Trịnh Nguyên Phong tinh thần thoải mái, nhưng vẫn làm bộ như bệnh chưa khỏi. Ôm Nhạc Thiên trong chăn, vành tai và tóc mai chạm nhau, “Mẹ ta từng nói, nếu như người Hồ bọn ta phải lòng một ai đó, thì phải đến thảo nguyên săn một con sói, lột da lông ra tặng cho đối phương.”

Nhạc Thiên nhẹ giọng hỏi: “Tuyền tần đã làm vậy sao?”

Trịnh Nguyên Phong hờ hững: “Chưa từng.”

Nhạc Thiên: “Vì sao?”

Trịnh Nguyên Phong: “Sau khi bà ấy vào kinh rồi, thì không còn cơ hội nào để trở về thảo nguyên nữa.”

Khi lão hoàng đế hết mực đau lòng vì hoàng hậu bị bệnh nặng thì Tuyền Tần đã chủ động đồng ý chuyện tuẫn táng, bà ấy nói —— “Mẹ không còn gì hay ho để cho ngài ấy nữa, thân cho, tim cho rồi, thôi, cho luôn cả cái mạng này vậy.”

Nhạc Thiên rụt cổ lại, mái tóc không còn quá ngắn cọ nhẹ qua cánh tay của Trịnh Nguyên Phong, Trịnh Nguyên Phong xoay mặt vuốt v e mái tóc ngắn của cậu, dịu dàng hỏi: “Đầu xuân năm sau, ta đến thảo nguyên săn một con cho ngươi, có được không?”

Nhạc Thiên nhíu nhíu mày, “A Man, không nên lạm sát sinh linh.”

Trịnh Nguyên Phong đã quen với cái tính không hiểu phong tình của cậu, cúi đầu cắn cắn chóp mũi đỏ tươi của cậu, muốn trêu cậu nhưng lại nhịn xuống, “Ngươi nói thế nào thì thế ấy.”

Vẻ mặt Nhạc Thiên dịu xuống, bàn tay Trịnh Nguyên Phong nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt cậu, đôi môi chầm chậm tiến đến gần, khẽ khàng hôn lên bên môi của Nhạc Thiên, ánh mắt say đắm ngắm nhìn Nhạc Thiên. Trong khoảnh khắc đó, dường như hắn cùng mẹ mình – Tuyền Tần hòa làm một, cùng cả đời hết lòng hết dạ yêu một người không có hy vọng, bi ai như thế lại hạnh phúc như thế.

Trịnh Nguyên Phong ôm chặt Nhạc Thiên, nhỏ giọng nói: “Liên Nô, ngực ta đau quá, ngươi xoa cho ta đi.”

Nhạc Thiên: “…hoàng thượng, phong hàn còn đau ngực được sao?”

Trịnh Nguyên Phong thấp giọng đáp: “Được, không tin thì ngươi truyền thái y đi.”

Nhạc Thiên: Truyền cái quần què… đừng tưởng là tui không biết mấy người chung một giuộc.

Trịnh Nguyên Phong quấy tới quấy lui, làm nũng bán si ầm ĩ hết mấy ngày, mà hắn lại chẳng bị làm sao. Nhạc Thiên hầu hạ hắn lại thật sự trúng gió cảm lạnh, nằm gục trên giường nước mắt nước mũi giàn dụa, mắt mũi gì đỏ hết cả, bị bệnh cực kỳ nặng. Tạo thành khác biệt rất rõ ràng với hình ảnh giả vờ giả vịt của Trịnh Nguyên Phong.

Trịnh Nguyên Phong chột dạ nói: “Liên Nô, trẫm… đọc kinh cầu phúc cho ngươi?”

Nhạc Thiên trở mình đưa lưng về phía hắn, cuộn mình trong chăn nhỏ giọng ho khan, mái tóc sau gáy khẽ run theo tiếng ho khan của cậu, Trịnh Nguyên Phong cúi người ôm vai Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Tất cả là do ta không tốt, để lây phong hàn cho ngươi.”

Nhạc Thiên: …cảm ơn, đừng lây bệnh đần sang cho tui là được.

Nhạc Thiên khịt khịt mũi, tiếng nói yếu ớt: “Năm nào đến mùa đông ta cũng sẽ bị bệnh một lần, không hẳn là bởi vì hoàng thượng.”

Trịnh Nguyên Phong khẽ thở dài, khi hắn giả bộ bệnh thì trăm phương ngàn kế làm trò muốn Nhạc Thiên hơi hơi đau lòng cho mình. Bây giờ Nhạc Thiên bệnh rồi, hắn chẳng phải làm gì cả, Trịnh Nguyên Phong đã đau lòng muốn chết.

Trịnh Nguyên Phong hôn một cái lên gò má của cậu, thấp giọng nói: “Ta sẽ ở bên ngươi.”

Nhạc Thiên: Thế thì lại hay quá rồi, chờ ông đây lây cho cưng, là ông khỏe ngay thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play