Editor: Kingofbattle.
Sau khi ăn uống no nê, cảm giác mệt mỏi lại xông tới Lý Đằng.
Thân thể của hắn cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Cho dù chiếc máy bay này có chở hắn tiến vào núi đao biển lửa, thì ngay lúc này cũng không có ai có thể ngăn cản hắn ngủ một giấc.
Ít nhất, nơi đây rất ấm áp.
Hơn nữa không còn cảm thấy khát hay đói bụng.
! !
Lý Đằng cũng không biết bản thân hắn đã ngủ bao lâu.
Khả năng là vài tiếng đồng hồ?
Cũng có thể lâu hơn.
Lúc tỉnh lại, khoang cabin đã mở ra.
Bên ngoài! ! Là đất bằng.
Sau khi ăn hết bánh mì, bánh quy, nước uống, rốt cuộc cơ thể của hắn đã hồi phục chút sức lực.
Lý Đằng từ cabin bò xuống đất, đứng ở trên đất bằng.
Đây là nền xi măng.
Phi cơ trực thăng thả Lý Đằng xuống liền trực tiếp bay vọt lên không trung.
Thử bước vài bước trên đất, Lý Đằng rất hoài nghi có phải là mình đang mơ hay không.
Dưới chân bay bổng, tựa hồ như đi trong ảo cảnh.
Rốt cục đã trở lại mặt đất?
Vấn đề là, đây là chỗ nào?
Nơi đây không có tuyết rơi, cũng không có gió, độ ấm vừa phải, đại khái khoảng hơn 20 độ, cảm giác rất thoải mái dễ chịu.
Sau khi đảo mắt lướt một vòng, rất nhanh Lý Đằng đã có chút lòng tin.
Nơi đây hoặc là gần bờ biển, hoặc là ở trên một hòn đảo.
Chỗ hắn đứng là bãi đáp của trực thăng, phía sau là bãi cát cùng nước biển, phía trước thì là một dãy kiến trúc.
Không hề nghi ngờ, trước tiên hắn phải tiến vào trong dãy kiến trúc này, mới có thể tìm hiểu rốt cuộc bản thân bị mang đến nơi nào.
Tuy nhiên trên người Lý Đằng chỉ có một bộ quần áo ngủ, vài ngày không có đánh răng rửa mặt, nhưng hiện tại cũng không phải lúc quan tâm đ ến vẻ ngoài.
Đi vào trong xem một chút.
Nếu như có thể tìm được người, thì có thể hiểu rõ ràng mọi chuyện.
! !
"Có ai không? "
Lý Đằng bước trên con đường, hô to vài tiếng.
Không có ai đáp lại.
Bên cạnh con đường là một nhà hàng.
Trên bảng hiệu cũng chỉ viết hai chữ nhà hàng.
Tuy rằng trên người không có tiền, nhưng nhìn thấy nhà hàng, Lý Đằng vẫn bước vào.
Bánh mì cùng bánh quy trên trực thăng, đã sớm bị bao tử đói khát của hắn tiêu hoá sạch sẽ không còn một mảnh.
Hiện tại hắn vẫn còn đói.
Trên vách tường nhà hàng có đồng hồ, hiển thị thời gian là 10h03 sáng.
Nếu như thời gian này là chuẩn mà nói, Lý Đằng ước lượng thời gian trực thăng bay khoảng ba, bốn giờ.
Cũng có thể sẽ ngắn hơn một ít.
Bên cạnh đồng hồ có một màn hình LCD.
Màn hình LCD này đang đếm ngược, hiện tại là 1 tiếng 57 phút.
Có vẻ như khi thời gian đếm ngược về 0 là đúng 12 giờ trưa.
"Đếm ngược là thế nào? Là thời gian nhà hàng này mở cửa?"
"Mười hai giờ trưa mở cửa, có phải là quá muộn hay không?"
"Càng không thể nào là thời gian nhà hàng này đóng cửa?"
Trong nhà hàng không có một bóng người.
Ít nhất là sau khi Lý Đằng nhìn một vòng lớn cũng không thấy người nào.
"Có ai không?"
"Có thể chọn món ăn hay không?"
Tuy rằng Lý Đằng chỉ mặc một bộ áo ngủ, trên người không có tiền, nhưng dưới cơn đói khát, vẫn phải mặt dày ăn thiếu ghi sổ.
Không có ai đáp lời.
Lý Đằng cẩn thận quan sát một vòng trong nhà hàng.
Nhà hàng có một cái khung cửa, bên cạnh còn có một cái máy.
Không phải là máy bán cơm tự động chứ?
Lý Đằng bước tới.
Quả nhiên, là một máy bán đồ ăn tự động.
Trên màn hình hiển thị thực đơn.
Bên trên thực đơn có rất nhiều món ăn.
Có các loại màn thầu, bánh bao, cháo, cơm, mì sợi, bánh rán, trứng mặn là món ăn bữa sáng.
Còn có bán cơm, các loại rau xào, gà nướng vịt nướng, móng heo, thịt kho tàu, tôm hùm, cua biển, thậm chí còn có đủ loại sơn hào hải vị.
Lý Đằng nhìn mà ch ảy nước miếng, bụng cũng không nhịn được kêu rột rột.
Những món ăn này cũng không phải dùng tiền mua.
Mà là cần thẻ hội viên, dùng điểm tích luỹ trong thẻ để quy đổi.
Trước mặt cái máy này có khe đút thẻ hội viên.
Sau khi tiến hành quét khuôn mặt, rõ ràng máy móc tự động hiển thị cái tên Lý Đằng.
Bất quá chuyện này cũng không quá kỳ lạ, Wechat, Alipay đã sớm có chức năng này, rất có thể nhà hàng này cũng ứng dụng mạng lưới liên kết này.
(Wechat: phần mềm chat trung quốc, có thể thanh toán bằng cách quét mã QR; Alipay là ví điện tử bên trung quốc, có thể thanh toán tự động bằng đủ loại hình thức bao gồm phát hành thẻ tín dụng)
Hiện tại không phải là lúc suy nghĩ mấy chuyện này.
Thẻ hội viên là một tấm thẻ màu trắng, phía trên không có chữ số gì.
Sau khi nhận được thẻ hội viên, Lý Đằng có thể dùng điểm tích lũy bên trong tài khoản quy đổi thức ăn.
Đáng tiếc là bên trong thẻ của Lý Đằng không có điểm nào.
Cũng không biết là có cách nào nạp điểm tích luỹ hay không.
Dùng tiền mặt quy đổi?
Nghiên cứu trong chốc lát, Lý Đằng phát hiện tài khoản thẻ hội viên của hắn có chức năng giống như Huabei.
(Huabei: một loại thẻ tín dụng do Alipay phát hành)
Có thể ứng trước 100 điểm tích luỹ bên trong tài khoản.
Tuy nhiên, dù rất muốn có một bữa ăn ngon thịnh soạn, nhưng cuối cùng Lý Đằng vẫn cố nhịn được.
Thức ăn càng mê người, thì tiêu tốn càng nhiều điểm.
Hơn nữa hắn đói bụng đã vài ngày, lúc này cũng không thích hợp tiêu hoá loại đồ ăn quá nhiều dầu mỡ.
Cuối cùng Lý Đằng chỉ tiêu xài 5 điểm tích luỹ.
5 điểm tích lũy chỉ đổi được tổng cộng một bát mì xào khô, một cái bánh bao, một tô cháo, ba cái màn thầu và một dĩa dưa muối.
Xác nhận quy đổi xong, băng chuyền tự động đẩy thức ăn ra ngoài.
Lý Đằng nhìn xuyên qua băng chuyền đẩy thức ăn để dò xét bên trong, nhưng lại phát hiện bên trong đen sì, cũng không nhìn thấy thứ gì.
Tuy rằng không biết mấy món ăn này đến từ đâu, nhưng đúng là đồ ăn nóng hổi, ngửi thử một phát cũng không nhận ra điểm gì khác lạ.
Dù những món này chỉ là bát mì khô, màn thầu bánh bao các loại, nhưng hiện tại đối với Lý Đằng mà nói thì đều là thức ăn hảo hạng.
Ăn chung dưa muối với màn thầu, đúng là một loại cảm giác sung sướng.
Tất cả đồ ăn lọt vào trong bụng.
Ăn rất no.
Lý Đằng còn muốn ăn thêm, nhưng nhịn được.
Lúc này ăn quá nhiều thức ăn sẽ khiến dạ dày yếu ớt của hắn làm việc quá tải, rất có khả năng bị no chết.
Vẫn là kiềm chế một chút thì tốt hơn.
"Cám ơn đồ ăn của các ngươi, khi nào quay trở lại nhất định tôi sẽ thanh toán đầy đủ.
" Lý Đằng gọi với vào trong vài tiếng.
Tuy rằng có thể là không ai nghe thấy, nhưng ít ra phải chứng tỏ mình là người có uy tín.
Sau khi ăn uống no nê, Lý Đằng bước ra ngoài đường.
Bên cạnh nhà hàng có một cửa hàng quần áo.
Bên cạnh cửa hàng quần áo là một nhà tắm công cộng.
Nhìn bộ đồ ngủ bốc mùi trên người mình, Lý Đằng nhanh chóng bước vào cửa hàng quần áo.
Cũng giống như nhà hàng, ở bên trong cửa hàng quần áo cũng không có nhân viên trực quầy, chỉ có máy thanh toán tự động.
Chẳng khác gì trước đó, trên tường cửa hàng quần áo cũng có đồng hồ treo tường, cùng với màn hình LCD đếm ngược.
Có vẻ như lúc 12 giờ trưa, nơi đây sẽ phát sinh chuyện lớn gì đó?
Là chuyện gì?
Trước mua quần áo đã.
Quan trọng nhất là mua một đôi vớ cùng giày.
Những ngày ở trên chóp đá, hắn vẫn dùng chân trần.
Bên trong cửa hàng quần áo cũng có đồ phổ thông, đồ đắt tiền.
Điểm trong tài khoản Lý Đằng không nhiều lắm, hắn chọn một bộ quần áo rẻ nhất, một bộ đồ khuyến mãi, được tặng thêm vớ và giày, tổng cộng mất 12 điểm tích luỹ.
Tính cả điểm ăn cơm vừa rồi, hiện tại Lý Đằng đã tiêu tốn 17 điểm tích luỹ.
Chọn quần áo xong suôi, Lý Đằng cũng không có lập tức mặc vào, mà là bước vào nhà tắm công cộng.