Tuy rằng Lý Đằng cảm giác mình sẽ không thể nào tỉnh lại.
Nhưng khi ánh mặt trời ló dạng, hắn đã tỉnh lại.
Trời vừa mới sáng.
Nói chính xác một chút, là Lý Đằng lạnh quá mới tỉnh lại.
Tay chân đều đông cứng tê buốt.
Cả người rét lạnh.
Loại trạng thái này còn không có ngủm, Lý Đằng cảm thấy đây chính là kỳ tích.
Cứu hộ đâu? Tại sao còn chưa tới?
Rõ ràng có Drone bay tới, làm sao lại không phái phi cơ trực thăng tới đây cứu hộ chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì ban ngành cứu hộ không có tiền mua trực thăng?
Lý Đằng cảm thấy ở trường hợp của mình, cho dù được cứu hộ cũng không tính là lãng phí tài nguyên quốc gia.
Dù sao hắn cũng không phải tự mình tìm chết, kết quả bị nhốt trên này.
Hắn bị người bắt cóc.
Nhưng tại sao lại không có người tới cứu?
Chỉ trong chớp mắt, thậm chí Lý Đằng cho rằng bản thân quá đen đủi.
Mở to mắt, cơ thể suy yếu chậm rãi khôi phục thị giác.
Nhìn xem bầu trời trên cao xám xịt, cảm nhận mọi chuyện vẫn y nguyên, Lý Đằng lại có xúc động muốn mắng người.
Thế mà! ! tuyết rơi!
Hơn nữa là tuyết lông ngỗng!
Có lầm hay không?
Hiện tại dường như chỉ mới tháng 4?
Lý Đằng đập vỡ lớp tuyết mỏng đọng trên chăn.
Trên đầu và da mặt của hắn cũng đã ngưng kết không ít vụn băng.
Lý Đằng không còn sức mắng chửi nữa rồi.
"Tại sao lại không có ai tới cứu mình?"
"Chết đi!"
"Con bà nó! Để ta chết cho xong!"
Lý Đằng tuyệt vọng mà tức giận gào thét.
Nhưng miệng của hắn không tự chủ được li3m li3m vụn băng trên môi.
Một lát sau, Lý Đằng đột nhiên ngồi dậy, lấy tay vò đống tuyết trên chăn thành một quả cầu tuyết, sau đó hung hăng mà nhét vào mồm của mình.
Khoang miệng bị đông cứng không thể hoà tan quả cầu tuyết này, Lý Đằng cần phải dùng sức hàm răng cắn nát quả cầu tuyết, tuy nhiên hàm răng bởi vì rét lạnh mà đông cứng đến đau buốt, nhưng hắn vẫn kiên trì nuốt lấy quả cầu tuyết này xuống dạ dày.
Lạnh như băng.
Từ khoang miệng lạnh buốt tới dạ dày.
Đúng là sảng khoái tới đỉnh.
Dạ dày lại bắt đầu co bóp.
Dời sông lấp biển.
Cầu tuyết cũng không bớt đói, chẳng qua là khiến cho dạ dày trở nên khó chịu.
Lý Đằng cố gắng khom người xuống, dụng bàn tay sờ lấy bụng của mình.
Tại thời khắc này, Lý Đằng lại không nhịn được mà muốn khóc.
Đàn ông hãy khóc đi vì đó không phải tội lỗi! !
Mấu chốt là hiện tại ngay cả một chút sức hắn cũng chẳng có.
Sau khi ăn cầu tuyết, Lý Đằng vừa lạnh vừa đói cũng chẳng dám ăn tiếp thêm quả nữa.
Thân thể từ trong ra ngoài đều rét buốt, càng ngày càng cứng, đã không thể cử động.
Lý Đằng chậm rãi ngã xuống giường, nhìn về phía dưới chóp đá.
Bởi vì tuyết bay, phía dưới chóp đá đã trở nên lờ mờ.
Bão tuyết lớn như vậy, xem chừng cho dù có cứu hộ thì sẽ không dám tới.
Chết chắc rồi.
"Nhảy xuống thôi.
"
"Nhảy xuống, mọi chuyện đều kết thúc.
"
"Nói không chừng, đây chỉ là một giấc mộng.
"
"Chẳng qua là một cơn ác mộng mà thôi.
"
Lý Đằng không ngừng tự nhủ thuyết phục bản thân, giúp mình có thêm dũng khí, nhảy từ nơi này xuống.
Chấm dứt tất cả thống khổ.
Cho dù hiện tại hắn không nhảy xuống, đoán chừng cơ thể cũng chẳng cầm cự được lâu.
Nhảy xuống, ít nhất còn có người nhặt xác báo tin về gia đình.
Như vậy xem như cuộc sống của mình còn chút ý nghĩa.
Nhảy xuống! !
Ngay lúc Lý Đằng giằng co có nhảy hay không, thì lại nghe thấy một tràng tiếng động truyền tới.
Từ xa đến gần.
Âm thanh càng lúc càng lớn.
Tiếng này không giống với máy bay dân dụng lần trước.
Xa xa lờ mờ trong tầm mắt, xuất hiện một cái chấm nhỏ.
Một chấm nhỏ màu đen.
Ngăn cách bởi màn tuyết, chấm đen nhỏ dần dần lớn ra.
Tiếng động truyền đến cũng rõ ràng hơn.
Càng thêm điếc cả tai.
Thậm chí còn thổi tới một đợt gió lớn, thổi cho cả người Lý Đằng run cầm cập.
Là phi cơ trực thăng! Gió thổi từ cánh quạt của phi cơ trực thăng!
Rốt cục đã nhìn rõ !
Đúng là một chiếc phi cơ trực thăng!
Toàn thân nó đen bóng.
Đen đến mức ngay cả kính chắn gió của trực thăng cũng là thuỷ tinh màu đen, Lý Đằng không thể nhìn rõ người ngồi bên trong.
Từ phía dưới bay lên, dần dần lên cao, cuối cùng xoay một vòng dừng lại trên đỉnh đầu Lý Đằng
"Là cứu hộ sao?"
"Ngày hôm qua người kia đã gọi cứu hộ? "
"Bão tuyết lớn như vậy, còn có đội cứu hộ? "
"Thật sự đến cứu mình? "
"Hay là! ! mình sinh ra ảo giác?"
Lý Đằng ngồi ở bên giường, ngửa đầu nhìn lên, có chút ngẩn người mà nhìn phi cơ trực thăng trên đỉnh đầu, thậm chí còn quên kêu cứu.
Bất quá cũng không cần sốt ruột, cái chiếc phi cơ trực thăng này rõ ràng chính là bay tới chỗ hắn.
Sau khi phi cơ trực thăng dừng lại, đột nhiên thả xuống thang dây.
"Đúng thật là tới cứu mình!"
"Cảm ơn quốc gia! Cảm ơn chính phủ!"
"Cảm ơn đội cứu hộ!"
"Tôi biết ngay là các người sẽ không bỏ mặc tôi!"
Trong nháy mắt, Lý Đằng khóc bù lu bù loa.
Chỉ cần có thể sống trở về, có thể điều tra xem thủ phạm là ai.
Chuyện này, Lý Đằng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Đương nhiên, trong tiềm thức, Lý Đằng cũng có chút hoài nghi lai lịch của chiếc trực thăng này.
Nghi ngờ nó không thuộc về tổ chức cứu hộ, mà do người bắt cóc hắn phái tới.
Hiện tại bố trí phi cơ trực thăng tới đây, nhưng thật ra là bắt hắn tới một chỗ khác nguy hiểm hơn?
Chẳng qua là! ! Mặc kệ chiếc phi cơ trực thăng này thuộc về ai, tới để làm gì, cho dù là bắt hắn ra pháp trường, xử quyết tại chỗ, hắn cũng sẽ không chút do dự mà trèo lên.
Đã chết còn không sợ, còn sợ cái quỷ gì?
Lý Đằng giơ hai tay ra, sử dụng chút sức lực còn lại bắt lấy thang dây, sau khi bò lên hai bậc, rốt cục hai chân cũng dẫm lên thang dây.
Nhưng hắn đã không còn sức bò lên tiếp.
Cũng may người trên phi cơ trực thăng cũng ý thức được điểm này, thang dây tự động được kéo lên, thuận tiện xách Lý Đằng lên trên.
Sau một hồi vật lộn trèo lên khoang hông, rốt cục Lý Đằng đã bò vào cabin trực thăng.
Phi cơ trực thăng thu hồi thang dây, đóng cửa khoang lại, sau đó xé mở bão tuyết mà bay thẳng.
Phía dưới chóp đá, còn có giường gỗ của Lý Đằng, rất nhanh đã biến mất trong gió tuyết.
Sau khi Lý Đằng chui vào cabin trực thăng mới phát hiện, trong khoang trực thăng không có một bóng người.
Mà sau khi cửa khoang cabin đóng lại, thủy tinh màu đen ngăn cách lấy ánh sáng bên ngoài, khiến cho khoang cabin tối đen như mực, giơ tay năm ngón trước mặt cũng nhìn không thấy.
Đương nhiên cũng chẳng thế quan sát tình huống bên ngoài.
Phía trước khoang lái cùng cabin đằng sau cũng có vách ngăn, vách ngăn được làm bằng kim loại chắc chắn, Lý Đằng không thể tiến vào khoang lái, không thể thấy phi công, cũng không thể hỏi han chút gì.
Lý Đằng không biết trực thăng này bay đi đâu, chuẩn bị mang hắn tới chỗ nào.
Bất quá, nói thế nào cũng tốt hơn ở lại chóp đá kia?
Lý Đằng nhớ rõ lúc mình bước vào khoang cabin, nhìn thấy trong này có một cái rương.
Tuy là hiện tại hắn nhìn không thấy, nhưng có thể dùng tay sờ mó khắp nơi.
Rất nhanh hắn đã mò trúng cái rương kia.
Một chiếc rương không bị khoá.
Sau khi mở rương ra, Lý Đằng lục lọi bên trong một hồi, mò thấy mấy bao nhựa đóng gói thức ăn.
Còn có nước uống!
Xé đại một túi đưa lên mũi ngửi, hắn cắn một cái mới nhận ra là bánh mì, hai túi khác là bánh quy.
Sau đó là mấy chai nước uống.
Lý Đằng mở một chai nốc vài ngụm, để cho thực quản cùng dạ dày thấm ướt, lúc này mới xé rách túi bánh mì cùng bánh quy, dùng tốc độ gió cuốn mây tan nhét toàn bộ vào bụng.
Sau đó là uống sạch mấy chai nước.
Đối với hắn mà nói, hiện tại bất kể là đồ ăn gì, đều là thứ ngon nhất trong đời.
Dù là đồ ăn chứa thuốc độc đi nữa.
Cho dù chết, cũng không thể làm quỷ đói.