Tập đoàn Quân Thị gần đây liên tục xảy ra nhiều biến cố khiến Quân An Trạch bận đến tối mặt tối mũi, đến cả nhà cũng không có thời gian trở về, chỉ có thể ở lại công ty để lo liệu.
Vốn dĩ anh còn muốn đưa Quân Yến Thanh đi kiểm tra sức khỏe, nhưng sự việc thế này chỉ đành gác lại phía sau. Nghĩ đến cậu anh lại càng cảm thấy đau đầu, tại sao lại có thể dễ dàng quên đi một người đến như vậy?
Thảo nào ngày nhỏ, sau khi được giải thoát khỏi tay bọn bắt cóc trở về, cậu ngoài sợ hãi sau vụ việc đó cũng không khóc không nháo đòi Galvin như trước, đến cả chuyện ông không còn có mặt ở Quân gia cậu cũng không thắc mắc.
Trách anh đến tận bây giờ mới nhận ra được đều bất thường này, bây giờ mới tìm bác sĩ để khám không biết liệu có quá trễ không?
Cửa phòng lúc này vang lên mấy tiếng gõ, Quân An Trạch dẹp đi tâm trạng không tốt của mình, hơi cao giọng nói: “Vào đi.”
Từ bên ngoài, thư ký riêng của hắn - Đàn Đặng Nhất ung dung cầm văn kiện bước vào báo cáo: “Tổng giám đốc, cuộc họp cổ đông đã chuẩn bị xong.”
“Bên phía cha tôi đã thông báo khi nào trở về chưa?”
“Tôi vừa nhận được cuộc gọi báo rằng chủ tịch vừa xuống máy bay, rất nhanh sẽ đến công ty.”
Thời gian cuộc họp khó có thể dời lại, Quân An Trạch đành phải miễn cưỡng thay gã chủ trì nó trong khi gã đang trên đường đến đây. Nét mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi nói: “Được, vậy bây giờ chúng ta đến phòng họp.”
“Vâng.”
*
Trong phòng họp, lão già Mạc Chấn vừa nhìn thấy Quân An Trạch bước vào, gương mặt già nua hiện lên chút gian xảo dẫn dắt phe cánh của mình công kích anh.
“An Trạch, ông biết cháu có năng lực để tiếp quản công ty nhưng nhìn vào tình hình bây giờ không biết cháu có muốn cho chúng ta một lời giải thích nào hay không?”
Mạc Chấn trên danh nghĩa thông gia, là cha nuôi của Galvin - Mạc Kế Dương, cha vợ của Quân Phong và là ông ngoại của bọn anh. Bằng từng ấy thanh danh, đủ cho lão dùng để lên mặt hất tay với những người khác. Tuy Galvin từ sớm đã cùng gã ly thân nhưng trên giấy tờ vẫn là đôi chồng chồng hợp pháp, vậy nên lão vẫn không biết điều mà thu liễm, hoành hành trong tập đoàn nhà họ Quân hơn chục năm này.
“Tiểu Quân tổng, tôi cho rằng trước khi lão tổng trở về, ngài vẫn là tìm một người tạm thời thay thế mình quản lý công ty. Chẳng hạn như… Mạc Trình?”
Những người khác nhanh chóng thêm lời, đa phần đều là người của lão.
Mạc Trình là thái tử gia nhà họ Mạc, những năm gần đây được lão già Mạc Chấn tốn không ít tâm tư để bồi dưỡng, lạm dụng quyền uy của mình ngang nhiên nhét cậu ta vào ngay dưới mí mắt anh. Bây giờ lại cho người bên mình nói ra những lời này, đủ để thấy lão vốn không còn coi anh ra gì.
“Đủ rồi!”
Quân An Trạch lãnh đạm đưa mắt lên nhìn từng người một, họ như chột dạ, ai nấy cũng đều cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Riêng Mạc Trình lại khác, cậu ta nhìn anh mỉm cười, ánh mắt trông cực kỳ giả tạo.
Nhưng đây lại không phải chuyện anh cần quan tâm đến lúc này, anh rời mắt, hít một hơi thật sâu tự trấn tĩnh mình rồi nói: “Các người đang có ý gì đây, nhân lúc cha tôi không có mặt ở đây liền muốn làm loạn?”
Không để họ kịp ú ớ thêm bất kỳ điều gì, anh đã nhanh chóng nói tiếp: “Đừng nghĩ tôi không biết chuyện xảy ra dạo gần đây có liên quan không nhỏ đến mấy người, tốt nhất đừng để tôi tra ra được, bằng không các người chuẩn bị tinh thần ăn cơm tù đi là vừa.”
Một người tỏ ra bất bình, đối diện lên tiếng chất vấn anh: “Cậu có ý gì đây? Chúng tôi gắn bó với Quân gia bao nhiêu năm, chẳng lẽ lại ngu ngốc đến mức đem thông tin của tập đoàn bán ra tự đạp đổ bát cơm của mình?”
Quân An Trạch cười như không cười, trong mắt chứa đầy tiếu ý: “Tôi vẫn chưa nói đến có người đem thông tin mật bán ra ngoài.”
Ánh mắt những người trong phòng lúc này đều hướng về phía lão ta, liên tiếp những câu chất vấn không ngừng đổ đến khiến lão ta mặt cắt không còn giọt máu ú ớ không nên lời.
Lão già Mạc Chấn sa sầm mặt, lòng thầm mắng hai từ “ngu ngốc”, không hiểu tại sao mình lại đi kết đồng minh được với loại người này.
“An Trạch à cháu…”
Vốn dĩ lão còn muốn lên tiếng giải nguy cho lão ta, thế nhưng giữa chừng cánh cửa lại đột ngột bị đẩy mạnh ra. Quân Phong từ bên ngoài ung dung bước vào, khí thế dù đã ngưỡng tuổi năm mươi vẫn không khác gì ngày trước, khiến họ không rét mà run.
Quân An Trạch vừa nhìn thấy ông như bắt được cọng rơm cứu mạng, âm thầm thở phào một hơi cúi đầu kính trọng gọi: “Cha, người về rồi.”
“Ừm.” Ông lãnh đạm đáp, sau đó ngồi xuống ghế chủ trì cuộc họp như không có gì xảy ra trước ánh mắt kinh ngạc của nhiều người.
Chẳng phải nói gã còn đang ở nước ngoài tìm người hay sao? Sao bây giờ lại ngột đột trở về đây?
Bất ngờ nhất vẫn là lão già Mạc Chấn, giây phút nhìn thấy gã, lão biết kế hoạch lần này của mình lại thất bại rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT