Đến lúc này, Quân An Trạch không nhận ra sự bất thường của cậu thì anh chính là đồ ngốc!
Gương mặt cậu trông không có vẻ gì giống với đang nói dối, trong ký ức cậu thực sự không tồn tại chút hình ảnh nào của Galvin trước kia, thành thật đến mức khiến anh cảm thấy khó chịu.
“Ngày mai em dậy sớm một chút.”
Anh dự định sẽ đem cậu đi kiểm tra tổng quát một lượt, nhất là về não bộ, dường như vì một lý do nào đó mà cậu đã quên đi sạch những chuyện liên quan đến ông.
“Chi vậy anh?”
Chẳng phải bây giờ cậu vẫn còn đang trong thời gian nghỉ ngơi dưỡng bệnh sao, đột ngột bị bắt dậy sớm như vậy chẳng khác nào đang tra tấn tinh thần cậu. Mặc dù thời điểm trốn tránh Tần Diệc Tẫn, cậu lại có động lực dậy sớm đến cả bản thân còn cảm thấy khó tin…
“Đợi đến đó rồi biết.”
“Ồ.”
Trông thấy nét mặt Quân An Trạch không còn khủng bố như vừa nãy, cậu cuối cùng cũng dãm thở phào một hơi, không chút ý tứ ngã thẳng vào người hắn dựa dẫm.
Cậu vừa xoa ngực trấn an vừa mách lẻo với hắn: “Dọa chết tôi rồi, anh trai đáng sợ quá hụ hụ.”
Tần Diệc Tẫn không kiêng dè sự có mặt của anh, dù sao cậu có vẻ không quan tâm việc anh có biết hay không về mối quan hệ giữa hai người, cũng là cậu chủ động muốn thân mật với mình.
“Ngoan, không sao. Đừng sợ đừng sợ.” Nói xong còn đưa tay ra sau vỗ lưng cậu mấy cái trấn an.
Quân An Trạch cảm thấy mắt mình sắp mù đến nơi rồi, tại sao anh lại phải chứng kiến cảnh này?
Không, không phải. Điều anh nên thắc mắc phải là từ khi nào mà mối quan hệ giữa hắn cùng em trai mình lại phát triển đến tiến độ này?
Ánh mắt anh nhìn hai người lộ rõ vẻ phức tạp, mơ hồ hỏi: “Hai đứa…?”
Đợi qua một lúc vẫn không thấy anh nói tiếp, cậu thắc mắc: “Tụi em làm sao ạ?” Đột nhiên đang hỏi lại ngừng giữa chừng như vậy, thực sự không giống anh trai một chút nào.
“Quan hệ của hai đứa rốt cuộc là gì?”
Quân Yến Thanh ngây người trước câu hỏi của anh, đột nhiên lại bất ngờ hỏi về mối quan hệ giữa cậu và hắn, nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi sao?
Đến giờ cậu vẫn chưa phát hiện ra hành vi thân mật giữa mình cùng hắn quá mức lộ liễu cùng chói mắt với anh.
Tần Diệc Tẫn cười trừ, động tác vuốt ve lưng cậu cũng dừng lại hẳn. Hắn sợ nếu mình còn tiếp tục, không sớm thì muộn người cũng bị anh lườm đến bỏng cả người…
Dường như hảo cảm của hắn đối với anh rể tương lai không được cao lắm nhỉ?
Quân Yến Thanh len lén đưa mắt nhìn anh, ngập ngừng nói đứt quãng: “Là bạn… bạn trai ạ…”
Nhưng chưa phải bạn trai chính thức đâu ó! Cậu âm thầm bổ sung thêm trong lòng.
Quân An Trạch trầm ngâm, sắc mặt biến hóa không ngừng. Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại âm thầm cảm thấy hối hận.
Sớm biết tên nhóc Tần Diệc Tẫn này có tình cảm không đơn thuần với em trai mình, tuy rằng đã phòng ngừa nhưng đến cuối cùng người vẫn bị hắn nhanh tay hốt đi mất!
Bây giờ đến cả nhà Galvin hắn cũng đã bước vào được, hẳn là cha nhỏ đã chấp thuận cho mối quan hệ giữa hai người nên cho dù anh có ngăn chặn thì cũng vô ích.
“Bao lâu rồi?”
“Chỉ vừa mới bắt đầu hôm nay…”
Vậy ra đây là ngày đầu tiên em trai bị móng heo cuỗm đi mất.
Quân An Trạch day day ấn đường, đối với hắn mặc dù mang định kiến nhưng cũng không muốn trở thành vật cản trở, anh rất biết điều mà rời đi.
“Anh vào bếp phụ làm bữa tối, em cùng cậu ta cứ ngồi ở đây, tốt nhất đừng tiến vào.”
Còn về lý do, khỏi cần nói thì ai cũng biết hết rồi.
Cậu gật đầu xem như đã rõ, sau khi hắn rời đi liền thở phào một hơi.
Sau đó cậu nhìn Tần Diệc Tẫn hỏi: “Cậu nói đây là anh trai đã đồng ý cho chúng ta rồi sao?”
Hắn ngẩn người mất một lúc lâu mới đáp: “Có lẽ là vậy.”
Tuy nhiên việc hắn quan tâm vào lúc này đây không phải là vấn đề anh có đồng ý hay không mà chính là mối quan hệ giữa anh cùng Galvin, không bàn đến việc cậu không nhận ra điều bất thường ở hai người họ, thế nhưng chẳng lẽ đến chuyện anh em họ cơ hồ có rất nhiều điểm giống với Galvin cậu lại không tự nhận ra sao?
Nhìn nét mặt này, có lẽ cậu thực sự không nhìn ra.
Tần Diệc Tẫn thở dài vươn tay lên xoa đầu Quân Yến Thanh khiến cậu khó hiểu.
Cậu đẩy tay hắn ra ôm đầu, trên mặt treo đầy dấu chấm hỏi: “Gì vậy, sao lại đột nhiên xoa đầu tớ?”
“Không có gì.”
Sân bay Quốc tế nội thành, Quân Phong băng lãnh bước ra, sắc mặt lúc này chỉ có thể dùng hai từ “nghiêm trọng” để hình dung.
Công ty đột ngột xảy ra vấn đề khiến ông không thể tiếp tục ở nước ngoài thực hiện việc tìm người của mình. Vừa xuống máy bay, ông liền cùng thư ký của mình đến công ty giải quyết công việc.
Trục trặc lần này có liên quan đến nội bộ công ty, đều bắt nguồn từ đám nguyên lão lâu năm nên Quân An Trạch khó lòng có thể lo liệu một mình, một con cáo non nớt như anh hoàn toàn không thể đấu lại được đám cáo già đó.
Quân Phong dặn dò trợ lý của mình: “Báo cho An Trạch chuẩn bị một chút, sắp tới có lẽ công ty sẽ phải thanh lọc đi không ít người.”
“Vâng thưa chủ tịch.”
—------------------------------------
Vậy là Quân ba ba sắp gặp lại chồng nhỏ của mình ahihi:>>