18

Đây là chiếc thuyền đặc biệt mà anh dùng để đi du ngoạn chứ không phải thuyền đánh cá.

Hơn nữa, làm sao một thứ sang trọng như vậy lại có thể chỉ là một chiếc thuyền đánh cá?

Ngoài anh ra, trên thuyền còn có một nhóm người, bao gồm cả quý tộc và binh lính nên khi anh ôm tôi đi qua nhóm người này, tôi đành phải che mặt bằng chiếc áo choàng rách rưới.

Thật mất mặt.

Anh đưa tôi vào phòng ngủ trên tàu và ra lệnh không cho ai vào. Anh cho người quay thuyền về nước, không tiếp tục đi về phía Nam nữa.

“Không phải anh đi xuống phía Nam để khảo sát dân tình sao? Không thể vì tôi mà bỏ lỡ việc chính được chứ?

“Ai nói tôi đi xuống phía Nam khảo sát dân tình? Đất nước tôi hết thảy đều bình yên, tôi đi về phía Nam... vốn là đi tìm em.”

“Tìm tôi? Tại sao lại tìm tôi?”

Anh đột nhiên đẩy tôi xuống giường và nói: “Tôi muốn cưới em.”

Không giống như đang nói đùa.

Nhưng cũng đừng nên nghiêm túc như vậy chứ!

Tại sao lại muốn cưới tôi? Anh có chắc là anh không định thủ tiêu cái mạng chó của tôi hay không?

Tôi rụt người lại: “Đừng đùa như vậy, anh biết tôi là ai, lúc tôi gặp anh thì anh còn là một đứa nhóc.”

Đột nhiên anh tiến về phía trước và tiếp tục giữ tôi lại, giọng điệu không nghi ngờ gì, đôi mắt xanh lục trên khuôn mặt hoàn mỹ của anh giống như một đại dương sâu thẳm, đang cố gắng hút tôi vào đó.

“Tôi đã trưởng thành, tôi đã thực hiện được lời hứa của mình với em rồi. Vương quốc của tôi là một đất nước mà phù thủy và con người có thể cùng chung sống, sẽ không có chiến đấu hay hỗn loạn gì nữa.”

“Ta đã tìm em mười lăm năm kể từ khi em rời đi không lời từ biệt. Lần này dù em có nói gì đi nữa, ta cũng sẽ không để em rời đi.”

Vẻ mặt của tôi tràn đầy khiếp sợ.

Tìm tôi suốt mười lăm năm qua á?

Thật ra tôi cũng có nghe nói qua về một đất nước nơi phù thủy và con người cùng chung sống với nhau.

Chỉ là lâu quá không về nên tưởng chỉ là truyền thuyết thôi.

Tôi thực sự muốn đến thăm một đất nước như thế này.

Tôi mỉm cười, hai tay vòng qua eo anh, kéo anh xuống. Anh lập tức đổ ập vào lòng tôi. Tôi ôm anh và nói chậm rãi, “Vậy thì về thôi.”

Anh không nhúc nhích, chỉ ừ một tiếng, ôm tôi chặt hơn nữa.

Trên đường về, anh thay thuốc cho tôi vài lần. Tôi thật sự đau đớn, bởi vì trước đó tôi đã bị ngâm trong nước đến mức tê cóng cả người.

Tôi kể cho anh nghe về việc bản thân bị một phù thủy truy đuổi, đó là lý do tại sao lúc đó tôi phải rời đi.

Anh hỏi tôi tại sao không lên bờ mà cứ ngâm mình trong nước.

Tôi nói là vì tôi không biết bơi, chỉ biết trôi nổi.

Thực ra, lúc đó tôi đang nghĩ có lẽ chết cũng không sao.

Bây giờ còn sống, thì hãy đi tận mắt chứng kiến ​​đất nước nơi phù thủy và con người cùng chung sống xem nó là thế giới thế nào.

Đây là điều mà tôi chưa từng làm được trước đây.

Mỗi đêm anh đều đứng ở cạnh giường tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

“Anh không mệt sao?” Tôi hỏi anh.

“Sau khi em rời đi, tôi đã không còn uống thêm giọt sữa nào nữa.”

“Vậy sao anh còn có thể cao lên thế này?”

Anh ấy ghé xuống cạnh giường, nhìn tôi một cách chăm chú.

Tôi quyết định đổi chủ đề: “Giường lớn thế này, hay là tôi chia cho anh một nửa nhé?”

Anh bỗng nhiên trở nên có tinh thần hơn, lập tức đứng dậy, cảm thấy có chút luống cuống, “Nhưng... có được không?”

Đêm đó, anh nằm bất động bên cạnh tôi.

Làm cho tôi không khỏi tự hỏi liệu anh có đang đóng vai một xác chết hay không.

19

Cuối cùng cũng trở về vương quốc của anh.

Vừa vào thành phố, tôi đã thấy nhiều phù thủy khác nhau đi lại trên đường như thể đây là nhà của họ.

Anh nói với tôi rằng đây thực sự là nhà của họ.

Anh đã ban hành sắc lệnh rằng phù thủy cũng có thể có ngành nghề hợp pháp và có quyền công dân bình thường, không bị phân biệt đối xử hay nhận thành kiến từ bất kỳ ai.

Tôi trốn trong xe ngựa không xuất hiện, còn sợ bị nhóm phù thủy nhận ra.

Cùng lúc đó, tôi cũng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, khi xe ngựa đi ngang qua người đó, tôi trực tiếp kéo người đó vào trong xe!

Phù thủy Vĩnh hằng chưa kịp hét lên là đã bị tôi bịt miệng, đôi mắt màu hoa oải hương của cô ấy tràn ngập sự ngạc nhiên và vui mừng, thấy cô ấy sẽ không gọi bậy bạ tôi mới thả tay ra.

Câu đầu tiên cô ấy nói là, “Cô vẫn chưa chết à?”

Tôi nhịn không được liếc nhìn cô ấy: “Hình như cô rất muốn tôi chết thì phải?”

“Sao có thể như vậy được chứ! Tôi chỉ nghĩ cô làm bậy như vậy thì cũng dữ ít lành nhiều thôi, đúng không?”

Cô ấy đưa mắt nhìn về phía anh: “Ê ê, vua của chúng ta có chút quen mắt nha.”

Anh khoanh tay trước ngực, khinh thường nói: “Mười lăm năm trước không phải đã gặp nhau rồi sao? Rõ ràng người tôi muốn tìm là Phù thủy hủy diệt đang ở ngay trước mặt, cô vẫn giả vờ như không biết.”

“Không phải, lâu hơn nữa, có lẽ đã từng gặp qua rồi.”

Tôi ngắt lời cô ấy, “Chỉ là họ trông giống nhau thôi. Anh ấy không phải Sylfa, anh ấy chỉ là anh ấy thôi.”

“Sylfa là ai?”

Phù thủy ngu ngốc sẵn miệng trả lời: “Người yêu cũ của cô ta.”

Những lời này vừa thốt ra, bầu không khí lập tức im lặng.

Trong mắt anh hiện lên một tia không vui, “Người yêu cũ gì cơ?”

Phù thủy ngu ngốc vẫn tiếp tục càu nhàu: “Hàng trăm năm trước có một hoàng tử tên là Sylfa. Anh ta trông giống hệt anh, nhưng tính tình lại dịu dàng hơn anh rất nhiều. Anh ta chu đáo lại còn vui tính nữa. Ai da, người tốt như vậy, tôi cũng rất muốn cưới anh ta.”

Tôi lặng lẽ đặt tay lên vai cô ấy: “Bây giờ tôi cũng có thể đưa cô xuống dưới kia cưới anh ta.”

“Thôi không cần.”

Cô ấy chọn cách trốn thoát bằng cách nhảy khỏi xe ngựa.

Còn bỏ lại một người đàn ông đầy vẻ không hài lòng cho tôi.

Anh nhìn tôi với vẻ mặt “Tốt nhất em nên nói rõ ràng cho tôi biết, nếu không tôi sẽ không vui.”

Ủa, tại sao tôi phải giải thích với anh?

Dù sao tôi cũng sẽ không ở lại lâu, cũng không có ý định cưới anh, tôi chỉ muốn đợi vết thương lành lại sẽ rời đi.

Để anh hiểu lầm đi, đến lúc đó cũng dễ thoát thân.

Nhưng anh không có ý định cho tôi cơ hội để anh hiểu lầm.

Anh đột nhiên quay người tôi lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang trốn tránh việc giải thích bằng cách nhìn ra ngoài cửa sổ của tôi, “Em không có gì muốn nói sao?”

“Ban đầu tôi vốn muốn nói rằng tôi giúp đỡ anh vì anh trông giống Sylfa, nhưng tôi nghĩ đúng hơn là vì tôi là một người tốt và thích giúp đỡ người khác.”

Áp suất không khí xung quanh dường như đã tăng lên một chút.

“Sylfa quả thực là một người rất tốt, nhưng giữa chúng tôi còn chưa có thời gian phát triển quan hệ, anh ta đã vô tình bị tôi giết chết.”

Áp suất không khí trở lại một chút.

“Tôi chưa bao giờ coi anh là anh ta, anh và anh ta là hai người hoàn toàn khác nhau, hơn nữa người ta đã chết hàng trăm năm rồi, anh cũng không phải người ích kỷ đến mức đi hơn thua với một người đàn ông đã chết đâu nhỉ?”

Áp suất không khí cuối cùng đã trở lại bình thường và tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Anh ngồi thẳng dậy, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, “Chủ nhân của khuôn mặt này từ nay sẽ được gọi là Vanjes chứ không phải Sylfa.”

Tôi gật đầu, “Được rồi, Vanjes.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play